Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân

Chương 52: 52




Sau đó Kỷ Miên cùng Âu Thùy Tiệp Á Luân đi ăn đồ nướng, như trong lịch trình "về hưu" đã nói trước, ăn xong thì cùng nhau ngắm hoàng hôn ở đồi Trà Mi.

Ngồi dưới thảm hoa cúc trà mi rộng lớn, phóng tầm mắt xa xa, đám mây hoàng hôn trông như một con phượng hoàng đang giương cánh rực rỡ chói lòa.

Người ta hay nói, hào quang giới giải trí cũng như một buổi hoàng hôn đẹp đẽ lộng lẫy, vạn người liều mạng chạy theo hướng ánh sáng ấy, mãi không chạm đến bầu trời chỉ thấy một màn đêm tĩnh mịch buông xuống.

"Tháng sau, ngươi có muốn đến tháp Cực Quang không?" Âu Thùy Tiệp Á Luân nhẹ nhàng hỏi.

Kỷ Miên tay còn cầm lon chanh muối uống chưa hết, đôi mắt lam lười biếng như thể cơn say dưới ánh hoàng hôi, hỏi khẽ: "Làm gì?"
"Tháng sau là thi đấu của ta." Âu Thùy Tiệp Á Luân vẫn nhìn phía trước, ngữ khí nhẹ tênh hòa cùng cơn gió thoảng mùi hoa.

Kỷ Miên liếc mắt ngắm nhìn thiếu nữ tộc rồng nọ, đúng là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ và cao quý của tạo hóa.

Chậc, dù ghen tỵ không muốn thừa nhận, nhưng phải nói đối phương sở hữu mị lực dư sức đồ sát cả giới giải trí trong một giây.

"Drake." Kỷ Miên chần chừ một lúc, chợt lại dùng cái tên trước kia gọi.

Phảng phất các nàng cái gì cũng chưa phát sinh, trở về buổi tối ban đầu gặp gỡ.

"Hửm?" Âu Thùy Tiệp Á Luân quay lại nhìn báo tuyết, đôi mắt xám tím tĩnh lặng như một buổi chiều thu phủ tông màu xám, con ngươi tròn xoe.

Ngay lập tức, Kỷ Miên đưa tay đỡ trán xoay hướng khác, buồn bực: "Ngươi đeo kính vào đi rồi chúng ta nói chuyện."
Muốn nói chuyện với chủng tộc nguy hiểm nhất tự nhiên thật không đơn giản mà, nhìn vào mắt đối phương quá ba giây liền bị cầm tù.

Thân làm dân chơi già đời, lại tự tin mình đào hoa vô đối, thế nhưng con mịa nó đứng trước thiếu nữ nhỏ hơn mình bốn tuổi này, Kỷ Miên thật không tự tin vào định lực của mình tí nào.

"Ha..." Mỗ rồng nào đó cười khẽ.

"Ngươi biết rõ thân phận của ta không thể vào tháp Cực Quang." Kỷ Miên buồn bực hớp ngụm nước, nói.

Đùa à, nếu nàng bước vào đó, không bị tòa pháo đài khổng lồ đó bắn thành cái rổ cũng uổng lắm đấy.

Dù trên bảng xếp hạng truy nã tội phạm Thất Ngục không có tên nàng, nhưng tên nàng cũng là một những cái tên mà đám công tố viên liên lục địa ưu ái.


"Ngươi bây giờ không phải Ciara."
"Đúng, nhưng Ciara cũng chưa chết."
Chợt cả hai yên lặng một lúc.

Như không muốn chạm vào quá khứ kia.

"Không thể đến thật sao?" Âu Thùy Tiệp Á Luân tỏ vẻ cô đơn thút thít.

Đối với những chủng tộc có sức chiến đấu thấp thì có thể không để ý lắm, nhưng ở chủng tộc có sức chiến đấu cao, trong cuộc thi đấu, việc Alpha mời một Omega đến xem mình thi đấu tồn tại một ý nghĩa rất đặc biệt.

Nếu làm một Alpha không thể mời nổi một Omega thì chính là một kẻ thất bại trầm trọng.

"Khụ, vương hậu không đi được sao?" Kỷ Miên lúng túng.

Âu Thùy Tiệp Á Luân bắt đầu ngồi thu lu, dáng vẻ như một ấu tể bị bỏ rơi, một câu cũng không nói.

Thậm chí có xu hướng xuất cánh bọc lấy mình tạo thành cái kén bảo bảo, tự bảo vệ bản thân khỏi thế gian khắc nghiệt này.

Bảo bảo tủi thân, bảo bảo muốn khóc...!
Được rồi, thiếu nữ tộc rồng cảm thấy bị tổn thương, muốn trở về làm cái trứng thôi, khụ, cái trứng khổng lồ.

Kỷ Miên đen mặt.

"Được rồi, được rồi.

Ta đi được chưa." Kỷ Miên sợ nhất là thấy mỹ nhân ủy khuất, chỉ cần là người đẹp mà tủi thân.

Nguyên tắc gì đó cút con mịa nó đi!
Lúc này Âu Thùy Tiệp Á Luân ngóc đầu dậy nhìn Kỷ Miên, trên đầu như được nữ thần mùa xuân vuốt qua, lụp bụp nở đầy hoa.

Tít mắt nói: "Ngươi nói thật chứ?"
Lập tức tim Kỷ Miên đều mềm nhũn, aiz, vẫn chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành nha, chiều chuộng một tí cũng không sao.

Nhưng Kỷ Miên lại quên mất là mình và đứa trẻ này đã lăn lên giường.


Hưm...!
"Khụ, để ta sắp xếp việc, sau đó sẽ báo lại với ngươi." Kỷ Miên vuốt mặt, ho khan nói.

"Được, được!"
Lúc này điện thoại Kỷ Miên báo tin nhắn, vì hiện tại đang là diễn viên, thế nên Kỷ Miên cũng thường xuyên kiểm tra tin nhắn hơn, vừa nghe liền rút điện thoại ra xem.

Sơ Mục Tranh: [Ngày mai ngươi muốn ta đến đón ngươi không?]
Kỷ Miên nghĩ nghĩ, gõ xuống mấy chữ.

Miên Miên: [Không cần đâu, ngươi gửi địa chỉ đi, ta tự mình đến.]
Đột ngột một cái đầu tóc tím với đuôi tóc ánh đỏ xuất hiện, chen vào hai tay nhắn tin của Kỷ Miên, thiếu điều cắm mặt mình vào điện thoại.

Kỷ Miên đen mặt, đẩy con rồng kia ra: "Đừng nháo!"
"Đây là ai? Các ngươi hẹn nhau?" Mỗ rồng gầm gừ như bị ai giẫm phải đuôi.

Kỷ Miên tùy tiện đáp: "Bạn gái cũ."
"Là Alpha?"
"Ừ."
Sau đó Kỷ Miên lại thấy mỗ rồng ngồi thu lu lần hai, vẻ mặt bi thương bốn mươi lăm độ nhìn trời, lẩm bẩm hát: "Hậu cung ba ngàn mấy ai chọn một gáo đâu chứ...!Ta tương tư nàng, nàng hỡi có hay...!Lãnh cung hoang vắng, canh tàn cơm thiu..."
Kỷ Miên trên trán chảy xuống mấy vạch đen, đạp Âu Thùy Tiệp Á Luân một cái, quở trách: "Toàn học mấy cái linh tinh, ngươi không sợ vương hậu đánh ngươi mông nở hoa sao?"
Ầm ĩ mãi một lúc lâu, Kỷ Miên cũng lôi kéo được con rồng nào đó đưa mình về nhà.

Chuyện kết thúc ở đó.

...!
Buổi sáng hôm sau, Kỷ Miên không có lịch quay phim, Lý Nhị cũng biết thời gian này tương đối nhạy cảm nên bảo nàng ở nhà dưỡng sức, không cần vội vàng các hoạt động PR bản thân.

Kỷ Miên vì thế buổi sáng sau khi ngủ dậy, xoắn xuýt theo hai mẹ nấu đồ ăn sáng xong thì theo mẹ thỏ đến hiệu hoa, ở hiệu hoa nàng liền bắt đầu vào game cày thuê.

Dạo gần đây Kỷ Miên chỉ nhận được vài đơn hàng nhỏ.

Dù sao về nước tài khoản của nàng cũng đã bị đóng băng rồi, tạm thời tự mình kiếm sống.


Xét theo góc độ nào đó, việc lăn lộn với nàng cũng không quá khó khăn.

Ha ha, có Omega nào như nàng không chứ, thật chua xót.

...!
Buổi tối, Kỷ Miên theo địa chỉ Kỷ Giang Hạ đã gửi trước, đến nhà hàng Đại Giang vào phòng VIP.

Bên trong Sơ Mục Tranh đã đến trước, trên bàn có một bình rượu vang, và một ly rượu vang đang nằm trên tay Sơ Mục Tranh chao đảo.

"Đến rồi?" Sơ Mục Tranh bỏ ly rượu trên tay xuống, đứng dậy niềm nở chào đón.

Chu đáo tiến đến kéo ghế cho Kỷ Miên.

Sơ Mục Tranh hôm nay vận một bộ vest nữ màu trắng, áo sơ mi lót cũng thuần trắng, cà vạt xanh đen.

Cổ áo đính một viên đá quý hổ phách, váy bó và giày cao gót màu đen, cổ chân gầy đến quyến rũ.

Mỗi bước chân đều uyển chuyển vô cùng.

Tóc búi gọn sau gáy, để lộ ngũ quan tinh xảo và tôn quý.

Giữa hàng chân mày là cảm giác chững chạc thành đạt.

Cả người đều tản mản ra khí chất cổ điển của tộc công ngũ sắc.

Kỷ Miên thầm tặc lưỡi, nữ thần như hoa như ngọc a, bao lâu vẫn luôn phong độ có thừa như vậy.

Kỷ Miên gật đầu coi như chào hỏi, sau đó hỏi: "Muội muội ngươi không đến à? Ta còn tưởng phải nhảy nhót theo ngươi đến chứ."
Sơ Mục Tranh cười: "Đúng là nó cũng muốn đi.

Nhưng vừa bị mẹ ta lôi đi giáo huấn rồi, dù gì scandal trước đó lớn quá."
"À..." Kỷ Miên tỏ vẻ đã biết, đúng là đứa nhỏ đáng thương.

Nhảy nhót cách mấy thì cũng không thoát nổi móng vuốt mẹ đẻ, mông nhỏ nở hoa nha.

Cả hai nói vài câu khách khí thì Sơ Mục Tranh bấm chuông để phục vụ lên gọi món.

Kỷ Miên biết thừa, dù rằng nàng lên tiếng sẽ mời Sơ Mục Tranh, nhưng với tác phong Alpha phong độ ngút trời của đối phương, để nàng trả mới là lạ.

Kỷ Miên tùy tiện gọi món.


"Xem ra khẩu vị Miên Miên vẫn không thay đổi gì nhỉ." Sơ Mục Tranh cười nói, sâu kín bổ sung: "Phong cách cũng như cũ."
Kỷ Miên biết đối phương ám chỉ cái gì.

Nàng hiện tại mặc áo thun đen thùng thình, và quần jean màu xám, hoàn toàn không có tí gì là tương xứng với không gian trang nhã xa hoa này cả.

Hình như lúc còn qua lại, ngày hẹn hò đầu tiên nàng cũng vác một thân street style như thế mà đi hẹn hò với Sơ Mục Tranh.

Khụ, nghiệt không nhẹ.

"Ha ha, quen rồi." Kỷ Miên nhàn nhạt cười.

Thực tế mà nói, là nàng không để ý.

Thường thì Omega ra cửa hận không kéo căng một giờ thành một ngày để ăn diện chăm chút, còn Kỷ Miên thì hoàn toàn ngược lại, nói nàng tròng cái bao bố ra cửa cũng không ngoa, tùy tiện đến phát giận.

Sơ Mục Tranh thân sĩ cầm bình rượu, hỏi: "Có thể chứ?"
Kỷ Miên gật đầu Sơ Mục Tranh mới rót rượu cho nàng, lơ đãng hỏi: "Sao lại muốn về nước debut, ta cứ tưởng ngươi sẽ ở nước ngoài debut cơ chứ?"
"Có chút chuyện trở tay không kịp thôi, nhưng dù sao ở đâu với ta mà nói cũng như nhau.

Còn ngươi, dạo này thế nào, thuận lợi cả chứ?"
"Có thể xem là vậy đi.

Ta nghe Mục Kỳ nói, Miên Miên về nước nhận thân nhân?" Sơ Mục Tranh tiếp lời.

"Ừm.

Ta tin với cái mồm oang oang của con giời kia ngươi phải biết cả rồi chứ, còn hỏi ta làm gì." Kỷ Miên nhún vai, đưa tay kẹp ly đế dài, lắc nhẹ.

Sơ Mục Tranh mỉm cười, nhưng vẫn không an tâm nói: "Ta biết Miên Miên định giành lại Thịnh Đức, aiz, mẹ ta vẫn thường hay nói, năm đó Kỷ lão gia tử quá xúc động, nóng vội đưa Thịnh Đức cho Kỷ đổng sự trưởng, kết quả lại như đẩy Thịnh Đức vào hố lửa.

Những năm gần đây, cao tầng Thịnh Đức càng lúc càng không tốt.

Nếu Miên Miên có gì khó khăn thì nói với ta nhé?"
Kỷ Miên hớp ngụm rượu vang, nhướn mày dãn ra ý cười: "Ngươi đang mở cửa sau cho ta đấy à Sơ tổng.

Ầy, ta phải nhắc ngươi nhé, ta bây giờ là người của Thịnh Đức đấy, ngươi thân làm vua Thiên Kiêu sao lại phản quốc thế?"
Sơ Mục Tranh như đùa như thật: "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân."
....