Nhất Định Phải Cầu Hôn Bảy Vị Nam Nhân, Làm Sao Giờ!

Chương 52: Ký ức



Ba câu hỏi đều là vấn đề làm Yến Trầm đuối lý.
Thế nhưng hiện giờ mà tranh luận thì chắc chắn không ai hơn ai.
Yến Trầm châm chọc nói: “Không phải vẫn chưa bằng sư huynh sao? Diệt môn Sở gia, lừa hắn suốt mười năm, nuôi lớn đứa nhỏ này với mục đích duy nhất là hủy diệt hắn. Sao vậy? Sau khi huỷ hoại lại luyến tiếc? Luân hồi một đời nữa lại ra vẻ hư tình giả ý sao?”
Mạc Cửu Thiều vẫn chưa trả lời, y chỉ cười khẽ, thấp giọng nói: “Buông tha cho hắn đi, ngươi đừng quên ngươi là Đố kỵ.”
Đôi mắt tím của Yến Trầm  trở nên âm u, y không chút lưu tình nói: “Ngươi cũng đừng quên ngươi là Ngạo mạn.”
Ngạo mạn, Đố kỵ, ai có thể kiềm chế được bản tính của mình?
Nhưng cũng không ai muốn buông tay.
Thất tâm đan ở trong tay Mạc Cửu Thiều tỏa ra ánh sáng xinh đẹp, đan dược càng trở nên tinh khiết sẽ không chỉ giảm gánh nặng cho thân thể mà còn khiến cho hiệu quả của dược phát huy tối đa.
Yến Trầm hẳn là nên ngăn cản y, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Có Lăng Huyền ở đây, hai người bọn họ đấu với Ngạo mạn rất có phần thắng.
Nhưng bọn họ lại quá hiểu nhau.
Đều không đạt mục đích không từ thủ đoạn, đều ích kỷ đến điên cuồng, đều không chiếm được thì hủy diệt.
Yến Trầm hiểu rất rõ, nếu mình hành động tùy tiện Mạc Cửu Thiều sẽ giết chết Sở Mộ Vân.
Đến lúc đó sẽ không phải mất trí nhớ, mà là vĩnh viễn mất đi.
Từ sau khi Sở Mộ Vân chết, tâm trạng Ngạo mạn vẫn luôn bất thường. Y phải chịu đựng và mất đi nhiều hơn so với Đố kỵ, nếu không phải y có biện pháp bình ổn nội tâm điên cuồng của mình, chỉ sợ không ai đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.

Càng đừng nói đến bây giờ Mạc Cửu Thiều còn có được Sinh chi bảo hộ.
Cho nên Yến Trầm không dám động thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thất Tâm Đan càng ngày càng trở nên rực rỡ……
Thế nhưng cho dù Sở Mộ Vân dùng Thất Tâm Đan cũng không sao, cùng lắm là quên hết chuyện mấy năm nay mà thôi. Đối với Yến Trầm tổn thất cũng không lớn, đây chỉ là trở lại điểm xuất phát, chuyện sau đó còn phải dựa vào bản lĩnh của y.
Y đang băn khoăn không dám ra tay, nhưng luôn có quần chúng ngồi hóng không sợ chuyện đủ lớn.
Lúc Thất Đâm Đan biến thành màu sắc trong suốt thuần khiết, không có một chút tạp chất giống như một viên pha lê xinh đẹp, một mảnh vỡ đen đột nhiên giơ lên lại rơi xuống giữa ấn đường* Băng Linh Thú đang ngủ say.
*khoảng cách giữa hai đầu lông mày
Yến Trầm đột nhiên quay đầu: “Lăng Huyền, ngươi đang làm cái gì?”
Lăng Huyền thực vô tội: “Ngứa tay.”
Cự thú cánh đen sau lưng Yến Trầm lộ ra nanh vuốt hung ác, Lăng Huyền ngửa đầu nhìn, kinh ngạc cảm thán: “Thật là quá xinh đẹp. Yến Trầm, sao ngươi có thể bỏ được……”
“Ưm……” Một tiếng rên rỉ yếu ớt ngắt lời bọn họ.
Hai người đồng thời nhìn qua, phát hiện Băng Linh Thú đang ngủ trong lồng ngực Mạc Cửu Thiều đã mở mắt.
Hắn còn đang mê man, đôi mắt màu lam nhạt không có tiêu điểm nên trống rỗng, giống như đứa trẻ đáng thương không tìm được đường về nhà.
Trái tim Yến Trầm co rút lại, nếu không phải Thất Tâm Đan vẫn còn êm đẹp nằm trong tay Mạc Cửu Thiều, y gần như đã cho rằng Băng Linh Thú mất đi ký ức.
Nhưng rất nhanh, tầm mắt tiểu thú nhân rơi xuống người y, đồng tử hắn bỗng nhiên co rút lại, khuôn mặt tràn đầy kinh hỉ* không thể che giấu: “Yến Trầm thúc thúc!”
*kinh ngạc+vui mừng
Một tiếng gọi làm hai người ở đây đều chấn động.
Yến Trầm chưa bao giờ nghĩ tới lồng ngực mình sẽ có ngày trở nên ấm áp như vậy, nơi đó hắc khí giống như được bọc lại bởi cây kẹo bông gòn mềm mại, cho dù không thổi tan được mảnh hắc ám kia nhưng lại làm sáng lên một góc.
Tiểu thú nhân giãy giụa định đứng dậy: “Ngài tới đón ta sao? Thúc thúc, ta muốn cùng ngài…… Ưm……”
Hắn còn chưa kịp nói xong, Mạc Cửu Thiều đã bóp chặt lấy cằm hắn, dùng sức mà hôn lên.
Tiểu thú nhân mở to mắt, đôi tay không ngừng đẩy nam nhân trước mặt, nhưng sức lực của hai người lại cách xa, sự giãy giụa của hắn giống như châu chấu đá xe, không một chút tác dụng.
Một chút vị ngọt lan tỏa trong miệng hai người, Thất Tâm Đan đã bị Mạc Cửu Thiều đẩy mạnh toàn bộ vào miệng Sở Mộ Vân.
Đan dược kia vô cùng kỳ diệu, nó theo khoang miệng xuống thực quản, cuối cùng dừng ở dạ dày, ngay sau đó giống như quả bom bị châm ngòi, nổ tung trong cơ thể.
Tư vị này không khó chịu, cũng không thống khổ.
Không…… Có lẽ nên nói là nó làm người khác quên đi thống khổ.
Những chấp nhất, kiên trì, không từ bỏ, không thể vứt bỏ, thậm chí là muốn quên đi đều biến thành những mảnh nhỏ bay trong không trung, giống như băng tuyết gặp mặt trời mà tan chảy, để rồi cuối cùng chỉ còn một màn sương trắng xóa.
Mà Sở Mộ Vân đang ở trong màn sương này, nhìn không rõ phía trước, cũng không thấy đường lui. Đi về phía trước một bước với lùi về phía sau một bước không khác gì nhau.
Cảm giác này rất thoải mái, thậm chí khiến người ta không nhịn được đắm chìm trong đó.
Nhưng hắn lại không cảm thấy như vậy.
Cảm giác phiền chán dâng lên từ trong lòng, đó là loại cảm giác không diễn tả được bằng lời, giống như đã chịu đủ rồi, xem đủ rồi, ở lại đủ rồi, cũng hình như là bởi vì mọi thứ đều thoát khỏi sự khống chế mà hắn trở nên vô cùng bực bội.
Nhưng ngay khi hắn đang cảm thấy căng thẳng thì một làn sương đen xuất hiện trước mặt.
So với màu trắng xung quanh, làn sương đen trở thành màu sắc xinh đẹp nổi bật nhất.
Tuy rằng nó không hợp với nơi này, tuy rằng nó nhỏ yếu đáng thương, tuy rằng có thể giây tiếp theo nó sẽ tiêu tán, nhưng Sở Mộ Vân lại không hiểu sao thấy hưng phấn, hắn không nhịn được mà đuổi theo nó, vừa lo lắng nó sẽ biến mất bất cứ lúc nào, vừa chờ mong nó có thể đưa hắn đến đâu……
Ở thế giới này hoàn toàn không có khái niệm về thời gian, Sở Mộ Vân cũng không biết mình đã đi bao lâu, mãi đến khi làn sương đen nhỏ như tơ nhện, chớp mắt sắp biến mất, Sở Mộ Vân đột nhiên chìm vào trong luồng ánh sáng rực rỡ.
Nơi này rất đẹp, có vô số mảnh vỡ nằm rải rác khắp nơi, mà mỗi mảnh vỡ ở đây đều như có ý thức. Chúng không ngừng ghép lại với nhau và dung hợp, sau đó phác họa ra một bức tranh tuyệt đẹp trước mắt Sở Mộ Vân.
Ký ức mất đi đã trở lại.
Sau khi Sở Mộ Vân hoàn toàn tỉnh táo lập tức nhẹ gọi một tiếng: “Linh Linh?”
Không có người đáp lại hắn.
Trái tim Sở Mộ Vân trầm xuống. Lúc hắn muốn mở miệng lần nữa thì một giọng nói điện tử suy yếu vang lên: “Ta ở đây.”
Sở Mộ Vân: “Ngươi bảo tồn ký ức của ta?”
Linh: “QAQ!”
Sở Mộ Vân trầm giọng hỏi: “Phải trả giá cái gì?”
Linh: “Từ dos2.0 lui trở lại dos1.0.”
Linh ( giọng điện tử ): “Tất cả gói icon của ta đều mất……”
Sở Mộ Vân: “……”
Làm việc với một cộng sự xuẩn manh quả nhiên không thể nghiêm túc được….
Cho nên…… hắn không mất trí nhớ.
Như vậy…… Sở Mộ Vân yên lặng cong khóe miệng.