Diệp Chu dễ tính, nhưng dính đến vấn đề nguyên tắc lại rất cứng rắn.
Dù nữ diễn viên có xin lỗi thế nào đi nữa, Diệp Chu cũng không bao giờ cho cô ta cơ hội thứ hai, ngược lại nữ diễn viên mà cậu tiện tay chỉ trước đó sau khi trang điểm xong rất nhanh đã vào trạng thái.
Tuy rằng NG mấy lần, nhưng ít nhất mỗi lần đều có thể nhìn thấy sự tiến bộ, là thực sự nghiêm túc diễn xuất.
Đừng nói Diệp Chu máu lạnh, có lúc là như vậy, trừ phi có thể bảo đảm giá trị của mình là thứ người khác không thể thay thế được, nếu không thì không có tư cách tùy hứng phạm sai lầm, cái nghề diễn viên vốn là nhiều sư ít nến, hàng năm người ôm theo mộng tưởng đến phụ cận thành phố điện ảnh làm diễn viên quần chứng rất nhiều, người này không thể thì vẫn còn nhiều người khác có thể.
Huống chi vai diễn của nữ diễn viên này cũng không khó lắm, những cảnh đã quay cũng không nhiều, thay người cũng không tính là phiền phức, muốn tìm người thay thế rất dễ dàng, đổi thành ai đối với Diệp Chu cũng không thành vấn đề.
Hơn chín giờ tối, tất cả những cảnh vốn dự kiến hoàn thành vào lúc sáu giờ cuối cùng cũng quay xong, mặc dù tăng ca là do sai lầm của diễn viên nhưng Diệp Chu vẫn vung tay bồi thường cho mọi người.
Sau khi giải quyết xong việc của đoàn phim, Diệp Chu có chút ngượng ngùng nhìn Chúc Ninh và Giang Đình Viễn: “Thật xin lỗi, vốn tưởng là sẽ xong nhanh thôi không ngờ lại để hai người đợi lâu như vậy.”
Thời gian của hai người này dù chỉ một chút cũng rất quý giá, hiện tại giá trị con người của Chu Ninh đã tăng vọt đến một mức giá rất khủng bố, huống chi là Giang tổng, bao nhiêu tiền cũng khó mua thời gian của hắn.
Chu Ninh không hề để ý, xua xua tay, giọng nói có chút hờn dỗi: “Không sao đâu, dù sao hai ngày nữa em cũng phải tiến tổ, coi như học trước đi.”
“Có điều, Diệp ca, vừa rồi anh có chút... có chút hung dữ á, làm em nhớ đến nỗi sợ bị anh chi phối khi quay [Một hồi trò khôi hài].”
Diệp Chu xì một tiếng, giả vờ hung dữ nắm chặt nắm đấm: “Có hả? Vừa hay hai ngày nữa em có thể trải nghiệm cảm giác quen thuộc đó rồi.”
Chu Ninh sợ hãi rụt cổ lại, nghĩ đến kỹ năng diễn xuất tệ hại của mình, trong lòng không khỏi lo lắng cho những ngày quay phim tiếp theo, không biết liệu mình có thể toàn thây mà bước ra khỏi đoàn phim của Diệp ca hay không.
Giang Đình Viễn càng không để ý, đưa tay nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cậu, khoác cho cậu chiếc áo khoác mỏng đã chuẩn bị sẵn, “Hôm nay trời mưa cả ngày, ban đêm nhiệt độ thấp, đừng để bị cảm.”
Diệp Chu bé ngoan nghe lời, mặc áo vào dưới sự giúp đỡ của Giang tổng, sau khi mặc vào mới chợt nhận ra một vấn đề, vẻ mặt mờ mịt nhìn Giang tổng hỏi: “Ô, cái áo khoác này hình như không phải của tôi?”
Cậu nhớ rõ ràng mình đã thu dọn đồ đạc xong xuôi và cầm theo trước khi rời đi, cái mà Giang tổng mang đến rõ ràng không phải của hắn, cũng không giống phong cách của nguyên chủ, nhưng kích cỡ lại vừa vặn.
Giang Đình Viễn nghiêng đầu, bình tĩnh nói: “Mua đó.”
Diệp Chu: “Cho tôi?”
Giang tổng thản nhiên thừa nhận: “Đương nhiên.”
Đối diện ánh mắt thản nhiên của hắn, Diệp Chu không biết vì sao cảm thấy mặt hơi nóng, cậu nhanh chóng chớp mắt mấy cái, dùng tay xoa xoa mặt một trận, cố gắng hạ nhiệt độ.
“Chúng ta đi ăn đi!” Diệp Chu kéo cánh tay Giang tổng, cúi đầu bước nhanh.
Đi được hai bước, chợt nhớ ra hình như mình đã quên gì đó, cậu quay người nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Chúc Ninh, xấu hổ ho nhẹ một tiếng rồi nói với cậu ấy: “Tiểu Chúc, đi thôi!”
Sau khi xác nhận Chúc Ninh và Diệp Chu thực sự là bạn bè, quản lý của Chúc Ninh, Mạnh tỷ mới yên tâm để cậu ấy ở lại, hiện giờ Đỉnh Phong đang cố gắng khống chế dư luận bôi đen Chúc Ninh, Mạnh tỷ đương nhiên không thể trơ mắt đứng nhìn nghệ sĩ của mình bị bôi đen, mỗi ngày đều bận đến nỗi chân không chạm đất.
Nếu không phải cô muốn tận mắt nhìn thấy Diệp Chu trong miệng Chúc Ninh, hiểu rõ cậu là địch hay bạn, sợ rằng hôm nay Mạnh tỷ chưa chắc đã có thời gian rảnh chạy tới đây.
Vì là tiệc tư nhân nên Chúc Ninh bảo trợ lý về trước nghỉ ngơi.
Bữa ăn vốn được đặt tại một nhà hàng tư nhân nổi tiếng ở thành phố A, nhưng trên đường đến nhà hàng, Diệp Chu lại bị quán thịt nướng ven đường thu hút, không thể dời mắt, xe đã đi rất xa, cậu vẫn quay đầu nhìn về sau, sự khao khát trong mắt như muốn tràn ra.
“Muốn ăn không?” Giang Đình Viễn hỏi.
Diệp Chu vẫn đang đắm chìm trong mùi thơm của quán thịt nướng không cách nào thoát ra được, đột nhiên nghe thấy có người hỏi, theo bản năng gật đầu: “Muốn!”
Trong mắt Giang Đình Viễn lóe lên ý cười, thấy cậu thực sự muốn ăn, liền nói với tài xế: “Quay lại đi.”
Hầu hết mọi người đều đã từng ăn ở quán nướng ven đường, nhưng Giang tổng thì khác, chế độ ăn uống của hắn rất có quy luật, mỗi món ăn đều được chuyên gia dinh dưỡng phối hợp thực đơn, cộng với thân phận của hắn, quán nướng ven đường mặc dù đã nghe nói qua, nhưng cũng chưa từng ăn qua, đối với Giang tổng mà nói có vẻ mới mẻ.
Diệp Chu trơ mắt nhìn xe càng ngày càng gần quán thịt nướng, rốt cuộc tỉnh táo lại, không thể tin được nhìn Giang tổng: “Thật sự có thể sao?”
Nói xong, không đợi Giang tổng trả lời, Diệp Chu lại lắc đầu, “Thôi, hay là chúng ta đi ăn món Quảng Đông đi, quán ven đường ăn ngon nhưng không đảm bảo vệ sinh, không nên ăn.”
“Tôi chỉ nhìn thôi, cũng không phải là rất muốn ăn. “
Mặc dù cậu nói vậy, nhưng Giang Đình Viễn cũng hiểu thật ra cậu rất muốn ăn, nhưng vì hắn nên mới nói vậy.
“Hơn nữa, anh và Tiểu Chúc nổi tiếng như vậy, nếu bị nhận ra cũng không tốt.” Diệp Chu nói nhỏ, thành công áp chế khao khát muốn ăn thịt nướng của mình lại.
Nhưng đúng lúc này, Chúc Ninh vẫn luôn im lặng không nói cũng vô cùng phấn khởi đi tới: “Ăn đi ăn đi, Diệp ca chúng ta ăn thịt nướng đi, đã lâu rồi em không được ăn, lát nữa chúng ta tìm một góc ít người chú ý là được rồi, không sao đâu!”
Cuối cùng, tối hôm đó ba người vẫn ăn thịt nướng.
May mắn là, Chúc Ninh không bị nhận ra, ngày hôm sau cũng không có tin tức gì truyền ra.
Không may là, câu nói của Diệp Chu trước khi quyết định đi ăn thịt nướng tối qua đã trở thành sự thật.
Có lẽ vệ sinh của quán thịt nướng có vấn đề, cũng có thể vị thịt nướng có hơi nặng, Diệp Chu và Chúc Ninh trước đây cũng từng ăn không ít những thứ này, thân thể hẳn là có miễn dịch nhất định, cho nên không xảy ra vấn đề gì, nhưng Giang tổng thì không.
Tam cuộc, sau khi hai người mới vừa đưa Chúc Ninh về, trên đường đưa Diệp Chu về chung cư, sắc mặt Giang tổng bắt đầu có gì đó không ổn.
Mới đầu trong xe khá tối nên Diệp Chu không phát hiện, đến dưới lầu chung cư, lúc Diệp Chu xuống xe tạm biệt Giang tổng, dưới ánh đèn đường, cậu mới nhìn thấy trên trán Giang tồng không biết từ lúc nào đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, nhìn kỹ mới phát hiện sắc mặt hắn cũng tái nhợt đến kinh người.
Diệp Chu lập tức sửng sốt, thanh âm có chút hoảng loạn, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy, không thoải mái ở đâu, đau dạ dày sao?”
Giang Đình Viễn lắc đầu, thanh âm không còn trầm ổn vững vàng như trước, có thể nghe ra hắn có chút suy yếu: “Không sao.”
“Em lên đi, tôi thấy phòng em sáng đèn rồi đi.” Giang Đình Viễn khó khăn nói.
Giang tổng đã thành như vậy, Diệp Chu sao có thể bỏ mặc hắn một mình về nhà, đương nhiên là không có khả năng. Diệp Chu trực tiếp mở cửa lên xe lần nữa, ngồi xuống cạnh Giang Đình Viễn để hắn có thể dựa vào người mình, không cần phải vất vả như vậy.
“Nếu cảm thấy rất khó chịu thì hãy nghỉ ngơi đi, bây giờ tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện.” Diệp Chu nói với tài xế ngồi ở hàng ghế trước: “Đến bệnh viện gần đây nhất.”
Tài xế gật đầu đáp lại, khởi động xe chuẩn bị lái đến bệnh viện.
Có lẽ là bởi vì đau dạ dày, câu này của Giang tổng rõ ràng rất nghiêm túc, nhưng không hiểu sao Diệp Chu lại cảm nhận được mấy phần ý tứ làm nũng.
Cậu lắc lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ lung ta lung tung đó, cứng rắn nói: “Không được, phải đến bệnh viện.”
Giang Đình Viễn im lặng, lòng bàn tay cũng bởi vì đau đớn mà thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, khiến đôi tay khô ráo của Diệp Chu cũng hơi ươn ướt.
Diệp Chu dùng sức nắm lại tay hắn, biết rõ thực ra cũng không có tác dụng gì, nhưng cậu vẫn làm như vậy, tựa như như vậy có thể đem lực lượng của mình truyền cho hắn, giúp hắn giảm bớt đau đớn.
Cậu hạ giọng, nhẹ nhàng dỗ dành hắn: “Đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra, kê một ít thuốc sẽ đỡ đau, nếu vấn đề không nghiêm trọng thì có thể sớm quay về, tôi đi cùng anh, đừng sợ.”
Giang Đình Viễn nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay cậu, chậm rãi nói: “Về nhà, gọi điện cho Mạnh Nhất Phàm.”
Sau khi được hắn nhắc nhở, lúc này Diệp Chu mới nhớ trong nhà Giang tổng có bác sĩ gia đình. Nhưng đây dù sao cũng là dạ dày, hơn nữa trước đây Giang Đình Viễn cũng có tiền sử bệnh dạ dày, có vấn đề hay không thì vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra mới biết được.
“Trang thiết bị của bệnh viện càng toàn diện hơn, bây giờ chúng ta đến làm kiểm tra cẩn thận, được không?” Sau khi cân nhắc tình hình, Diệp Chu dùng giọng điệu dỗ trẻ con để dỗ dành Giang tổng.
Giang Đình Viễn không thích đến bệnh viện, có bản năng chống lại bệnh viện nên hầu hết các trường hợp đều do bác sĩ tư nhân xử lý.
Nhưng thấy Diệp Chu lo lắng như vậy, cuối cùng Giang Đình Viễn cũng không nói gì nữa, sau nhẹ nhàng gật đầu một cái thì nhắm mắt lại, tựa đầu vào vai Diệp Chu.
Đến bệnh viện như mong muốn Diệp Chu, vì đêm đã khuya nên ở khu cấp cứu cũng không có nhiều người như ban ngày, chỉ có ba hai người nhà và bệnh nhân đang ở khu vực nghỉ ngơi để chờ lấy kết quả.
Diệp Chu dùng tên mình làm thẻ đăng ký cho Giang tổng, sau khi kiểm tra một lượt, dằn vặt đến hơn ba tiếng đồng hồ, may mắn kết quả chỉ là bệnh viêm dạ dày thông thường tái phát, chỉ cần uống thuốc là được, không có gì nghiêm trọng.
Sự lo lắng của Diệp Chu cuối cùng cũng lắng xuống, sau khi xác nhận với bác sĩ không cần nhập viện thì đưa Giang tổng về nhà, đun một ít nước nóng cho hắn uống thuốc.
Vốn dĩ muốn rời đi, nhưng lại thấy trong nhà không có ai ngoại trừ cậu và Giang tổng, nếu cậu cũng đi, ngộ nhỡ lại xảy ra chuyện gì thì trong nhà cũng không có ai chăm sóc hắn.
Hơn nữa, Giang Đình Viễn vẫn luôn nắm tay Diệp Chu suốt cả quá trình, cho dù là nhắm mắt lại rơi vào mê man cũng không buông ra, Diệp Chu thử cố gắng rút tay về nhưng lại bỏ cuộc khi thấy hắn cau mày. Truyện Việt Nam
Lo lắng buổi tối có thể lại xảy ra chuyện gì, Diệp Chu do dự một chút, quyết định đêm nay tạm thời ở lại.
Tưởng rằng sẽ không có chuyện gì nhưng không ngờ đến nửa đêm Giang tổng lại lên cơn sốt. Diệp Chu dựa vào hắn nửa tỉnh nửa mơ, cảm thấy trên tay nóng lên, lập tức thanh tỉnh.
Lấy nhiệt kế trong hộp thuốc ra đo, sốt nhẹ 37 độ 8.
Diệp Chu sợ đến hồn suýt bị dọa bay, khi mình bị bệnh cũng chưa bao giờ khẩn trương như vậy, vội vàng gọi cho bác sĩ gia đình, lục lọi trong hộp thuốc hồi lâu cuối cùng cũng tìm được một hộp miếng dán hạ sốt.
Dùng khăn ướt lau người cho hắn rồi đắp miếng dán hạ sốt lên trán.
Sau khi bác sĩ gia đình đến liền cho Giang tổng uống thuốc tiêu viêm, khoảng năm giờ sáng, cuối cùng Giang tổng cũng hạ sốt, nhiệt độ cơ thể cũng trở lại bình thường.
Diệp Chu thức cả đêm, hai mắt đỏ hoe, mặc dù đã hạ sốt nhưng cậu cũng không dám ngủ, sợ sau khi mình ngủ Giang tổng xảy ra chuyện gì lại không thể phát hiện ngay lập tức.
Khi Giang Đình Viễn tỉnh dậy vào buổi sáng, chỉ thấy Diệp Chu dời ghế ngồi ở bên giường hắn, một tay chống cằm, tựa đầu vào đầu giường ngủ.
Nghe được động tĩnh của hắn, Diệp Chu lập tức tỉnh lại: “Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?”
Thấy Diệp Chu rõ ràng đang rất buồn ngủ nhưng lại miễn cưỡng lên tinh thần, Giang Đình Viễn không biết nên diễn tả tâm tình hiện tại của mình như thế nào, hắn trầm mặc một lát, ngồi dậy, hai tay vịn lấy vai cậu, áp trán mình vào trán Diệp Chu, vài giây sau, khẽ ngẩng đầu đặt một nụ hôn nóng bỏng lên trán cậu.