Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Chương 52: Tiền nợ



Tiệm cà phê khá gần Kinh Chập, lúc Diệp Chu ra khỏi nhà không đem tài xế theo, sau khi bàn bạc với Tống Khải Phàm xong, cậu vốn định trực tiếp đi tìm Giang tổng, chờ hắn tan làm rồi đi ké xe về nhà.

Nhưng Diệp Chu vừa bước chân ra khỏi tiệm cà phê, điện thoại cậu liền đổ chuông.

Người gọi là Hứa Trừng, trong giọng nói mang theo sự cẩn thận từng li từng tí: "Diệp ca, tôi muốn hỏi ngài về cái thẻ ngài cho tôi lúc trước, tôi thật sự có thể tiêu sao?"

Diệp Chu còn tưởng là chuyện gì, ai ngờ là gọi hỏi về chuyện này, cậu suýt thì bị chọc cười vì cái điệu bộ nghiêm túc cẩn thận này của hắn, cậu cố nhịn cười ra vẻ hào phóng nói: " Đương nhiên, chuyện mà tôi đã đồng ý thì sẽ không đổi ý."

"Hic, nếu như số tiền tôi cần dùng có hơi nhiều..." Hứa Trừng nói chậm rì rì để Diệp Chu có cơ hội đổi ý.

Hắn còn chưa nói xong liền bị Diệp Chu chen ngang.

"Dừng." Diệp Chu rùng mình.

Ngay lúc Hứa Trừng nghĩ Diệp Chu muốn đổi ý, lại nghe được giọng nói vô cùng nghiêm túc của Diệp Chu: "Gần đây cậu có đi xem thử mấy bộ điện ảnh chưa?"

Hứa Trừng bị hỏi cho sững sờ, hắn nhìn về phía đồng đội của mình, đám này đang khoa tay múa chân, lúc này hắn cũng hiểu phần nào ý của Diệp Chu: "Ý ngài là bộ hài kịch mà ngài quay ư? Tôi và đồng đội... Cũng có đi coi vài lần."

Lời này ngược lại cũng không phải là nịnh nọt.

Diệp Chu thân là người đầu tư chống đỡ cho đoàn đội bọn hắn, cho nên khi biết phim Diệp Chu sắp chiếu, Hứa Trừng liền kéo theo đám anh em cùng nhau đi coi.

Coi một lần còn chưa đủ, liền đi xem tiếp lần hai lần ba, cống hiến toàn bộ sức lực vào doanh thu phòng vé phim.

Cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, còn dồn dập đăng ký lại Weibo, sau đó nhờ vài tài khoản hot Weibo làm trò chơi trúng thưởng, cứ thế mà phân phát vé xem phim khắp nơi.

Lúc hỏi Diệp Chu không nghĩ nhiều như vậy, nếu như cậu biết được đám tiểu tử này làm gì sau lưng cậu, nhất định sẽ bị bọn họ làm cho dở khóc dở cười.

Nghe được câu trả lời của Hứa Trừng cậu cũng không thấy ngoài ý muốn, dù sau trải qua một hồi quảng bá vào lễ quốc khánh, ( một hồi trò khôi hài) gần như ai ai cũng biết, dù cho không xem phim thì cũng biết đến.

Ngữ điệu Diệp Chu phi thường xốc nổi, chỉ còn kém việc dán lên mặt tờ giấy thể hiện bản thân là phú nhị đại, ngữ khí vô cùng khốc soái: "Cậu có biết bộ phim đó lời bao nhiêu không?"

Lời nói vô cùng gợi đòn! Đổi thành người khác nhất định sẽ mạnh mẽ mà phỉ nhổ khinh bỉ cậu, nhưng mà người này lại là đàn em một lòng với kim chủ Diệp Chu đang tỏa ra ánh hào quang, không những không thấy Diệp Chu gợi đòn, mà còn cảm thấy sùng bái ngược lại: "Có, có nghe nói qua, hình như là gần hai mươi tỷ..."

"Biết vậy rồi mà còn không dám tiêu tiền!" Diệp Chu cảm thấy vô cùng đau đớn, "Đội trưởng Hứa, tôi cảm thấy tư tưởng hiểu chuyện của cậu rất không đúng lúc, cậu nói xem, tôi thiếu một chút tiền này ư, thẻ cũng đưa cho cậu rồi, cậu còn sợ gì mà không tiêu?"

"..." Hứa Trừng nghẹn lời.

Đám đồng đội bên cạnh hắn cũng không đỡ hơn bao nhiêu, ngay cả người ít nói nhất là Ngụy Tầm cũng bị sự hào sảng phóng khoáng này của kim chủ làm cho kinh sợ.

Bọn họ dù gì cũng từng cầm qua giải quán quân, ký biết bao hợp đồng, đã va chạm với nhiều người trong xã hội, cũng đã từng tiếp xúc vài nhà tài trợ cho đoàn đội, nhưng vẫn chưa thấy ai đập tiền sảng khoái như Diệp Chu.

Nếu như bọn họ vẫn nắm chắc được chiếc ghế quán quân như lúc trước, điều đó cho thấy ông chủ coi trọng tiềm lực của bọn họ, tín nhiệm bọn họ có thể mang lại gấp nhiều lần khoản thu nhập.

Nhưng hiện tại... dù cho không muốn thừa nhận, nhưng cũng không cách nào che giấu được chuyện sau khi Hứa Trừng xuất ngũ, trạng thái không còn tốt như trước nữa, sau đó không tạo nên thành tích gì nên bị bán qua những đoàn đội khác.

Thi đấu điện tử là dùng thực lực để nói chuyện.

Dù cho bọn họ đã từng cầm 2 chiếc cúp quán quân, nhưng như vậy vẫn là không đủ đối với sự mong đợi của fan, vinh quang có được cũng chỉ là quá khứ mà thôi.

Thành thật mà nói, nếu không phải do thành tích hai năm vừa rồi của bọn họ không tốt, thì phí bồi thường vi phạm hợp đồng của bọn họ cũng không chỉ có nhiêu đó.

Thế mà Diệp Chu vì bọn họ lại có thể hào phóng lấy ra nhiều tiền như vậy, dù bình tĩnh như Hứa Trừng, khôn khéo như đội phó, lúc này bị cũng bị làm cho lòng cảm động.

Quả là tài đại khí thô, chỉ cần một phần quyết đoán như vậy cũng làm cho người ta sinh lòng cảm khái.

*Tài đại khí thô: tiền nhiều nhưng mang nghĩa khoe khoang. Bên mình gọi là giàu nứt đố đổ vách. (Được góp ý bởi yamiryu735)

Lòng tín nhiệm không một chút hoài nghi, càng làm cho bốn người nơi này cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.

Diệp Chu thấy sau khi mình nói xong, đợi hồi lâu vẫn chưa thấy bên kia đáp lại, nhìn lại cuộc gọi điện thoại vẫn đang được kết nối, cậu hoài nghi có phải hồi nãy mình nói có hơi nặng lời quá không.

Cậu ách giọng nỗ lực giải thích: "Ah, ý của tôi là..."

"Diệp ca, anh không cần nói gì nữa đâu, tôi hiểu rồi." Hứa Trừng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lấy thân phận đội trưởng mà làm một cái cam kết với Diệp Chu, " Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tạo nên thành tích."

Trừ phi hắn không thể nào tiếp tục đánh nữa, Hứa Trừng hắn sẽ không phụ lòng tin tưởng của cậu, càng không để cho số tiền này trôi theo dòng nước.

Chấm dứt cuộc gọi, văn phòng Câu lạc bộ thi đấu điện tử Trầm Chu rơi vào trầm mặc.

Chừng năm phút sau, Hứa Trừng lấy bộ quần áo từ trên ghế, vừa mặc vừa đi ra phía cửa, cũng không quay đầu mà nói với đám đồng đội ở phía sau: "Đi thôi, giờ chúng ta liền đi thương lượng chuyện chuyển nhượng."

Lời này vừa nói ra, mấy người liền lập tức đuổi theo, dọc theo đường đi bọn họ không nói gì với nhau, tới lúc bọn họ đến cửa của chiến đội TOK, Hứa Trừng liền dừng lại.

Hứa Trừng nhìn chằm chằm tên đội trên đèn Led, vài giây sau nói: "Mọi người nhớ kỹ."

"Khi bước qus cánh cửa này để dùng số tiền kia, chúng ta không còn lý do nào để thất bại cả."

Ý từ biệt của Hứa Trừng bọn họ có thể nghe không hiểu, nhưng vế cuối thì bọn họ vẫn rõ.

Không do dự liền gật đầu.

...

Sau khi tắt máy với Hứa Trừng, Diệp Chu nhìn thời gian, quyết định kế hoạch vẫn như ban đầu, đi đón Giang tổng tan làm tiện thể cọ xe về nhà, nếu có thể giải quyết bữa tối trên đường luôn thì càng tuyệt vời.

Nhưng mà làm Diệp Chu không ngờ được là sau khi cậu tới công ty Kinh Chập, thì được cô thư ký báo cho hôm nay Giang tổng không có ở công ty.

Diệp Chu nhất thời kinh ngạc, này không giống với tác phong của Giang tổng a.

Nghĩ một hồi, Diệp Chu một bên đi về phía lề đường, một bên gọi cho Giang tổng, cuộc gọi rất nhanh liền được kết nối, âm thanh của Giang tổng qua điện thoại có vẻ lạnh hơn so với ngày thường.

Ngoài ra còn mơ hồ nghe được tiếng cãi nhau, kèm theo đó là tiếng động ném đồ.

Diệp Chu sợ hết cả hồn, liên tưởng lại giọng nói vừa rồi của Giang tổng không đúng lắm, cậu căng thẳng hỏi: "Giang ca, anh đang ở đâu vậy, xảy ra chuyện gì rồi?"

Điện thoại trầm mặc một hồi mới nghe được Giang tổng trả lời lại: "Không có việc gì, kịch bản đã nói xong rôi?"

"Đã xong, tôi đang tính giờ đi về nhà." Cảm thấy tâm trạng Giang tổng không mấy ổn lắm nên cậu cũng không nói về vấn đề đi ké xe, sợ Giang tổng hỏi nên cậu nói lái sang chuyện khác: "Gọi điện chỉ để hỏi tối anh muốn ăn gì, tiện đường về thì tôi mua luôn, chờ anh về là có thể ăn được luôn."

Bên kia vẫn tiếp tục tranh cãi, tiếng gào thét của nam và nữ hòa chung với nhau, nghe vào khiến cho người ta cảm thấy khó thở, cũng làm cho Diệp Chu ngày càng lo lắng.

"Ừm... Giang ca, bên anh có đang ổn không?" Do dự một hồi, cuối cùng cậu vẫn hỏi ra miệng.

Giang Đình Viễn nhìn người đàn ông không mấy xa đang tính lấy bình hoa ném qua người phụ nữ, tay che ống nghe lại, lạnh lùng nói: "Đủ rồi."

Thanh âm của hắn không lớn, nhưng hiện trường vốn đang vô cùng hỗn loạn ầm ĩ liền yên tĩnh lại.

Bị ánh mắt Giang Đình Viễn nhìn qua, người đàn ông đang vô cùng hùng hổ không khác gì con gà bị bóp cổ mà xì xuống không dám phát ra thêm âm thanh gì.

Thả tay xuống, Giang Đình Viễn nói với Diệp Chu: "Gửi vị trí qua cho tôi đi, giờ tôi liền đến đón em."

"À, không cần đâu, anh cứ việc nói chuyện đi, tôi gọi xe đến đón là được." Tuy Diệp Chu không rõ bên kia đang xảy ra chuyện gì, nếu đã không giúp gì được thì cậu cũng không nên tạo thêm phiền toái nữa.

"Mọi chuyện cũng sắp xử lí xong rồi." Giang Đình Viễn mặt không cảm xúc trả lời lại.

Diệp Chu tính cự tuyệt tiếp: "Không cần..."

"15 phút nữa tôi tới." Giang tổng chen lời cậu, sau vẫn bổ sung thêm một câu: "Chờ tôi."

Tới đây mọi chuyện coi như đã quyết, cậu chỉ có thể đồng ý.

Kết thúc cuộc gọi, Giang Đình Viễn nhìn sang người đàn ông và người phụ nữ lại đang bắt đầu tranh cãi nữa, trên mặt càng ngày càng thiếu sự kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Mấy người cứ việc cãi nhau tiếp đi, tôi đi trước."

Từ trước đến giờ hắn nói một không nói hai, mắt thấy Giang Đình Viễn thật sự tính rời đi, người đàn ông cũng không để ý bản thân mình đã vứt đứa con này cho lão gia tử nuôi từ khi còn nhỏ, cao giọng nói: "Số tiền kia thật sự rất quan trọng đối với ta, ngươi nhất quyết phải đòi lại cho bằng được ư."

Giang Đình Viễn giống như không nghe thấy, đừng nói là quay đầu lại ngay cả bước chân cũng không dừng lại một bước.

Người đàn ông nhất thời luống cuống, đứa con này là hành vi xốc nổi khi xưa của ông mà có, oán khí nhất thời không kiềm chế được, máu nóng xông lên não, nổi lòng ác độc liền lấy bình hoa ném về phía Giang Đình Viễn.

Bình hoa không trúng phải mà rơi xuống đất, các mảnh vỡ của bình hoa văng tứ tung, có không ít mảnh vỡ văng lên người Giang Đình Viễn.

Mảnh vỡ bình hoa tạo một vệt dài trên tay Giang Đình Viễn, máu không ngừng trào ra, hình ảnh vô cùng đáng sợ.

Giang Đình Viễn chậm rãi xoay người, không quản vết thương trên tay, từng bước từng bước đi về phía người đàn ông, hắn đi không nhanh, nhưng từng bước chân như dẫm lên nội tạng ông ta.

Cha Giang sợ đến độ âm thanh cũng run rẩy theo, nhưng vì là cha nên ông ta vẫn cố làm giá với Giang Đình Viễn: "Dù sao đi nữa thì tao vẫn là bố mày! A Du cũng là em trai của mày, chẳng lẽ mày lại nỡ lòng nào nhìn công ty em mình khó khắn vất vả lắm mới gầy dựng được lại bị phá hủy sao?!"

Ông ta không nói chuyện này còn đỡ, vừa nói xong, sắc mặt Giang Đình Viễn còn lạnh hơn.

Trong lúc cha Giang nghĩ có khi nào Giang Đình Viễn sẽ động thủ đánh người hay không, căng thẳng nhắm mắt lại, chợt tay được nhét cho một tờ giấy.

Cha Giang nghĩ Giang Đình Viễn không dám động tay với người làm cha như ông ta, cẩn thận từng li từng tí mở mắt, tầm mắt nhìn đến bức thư, trong lòng nhảy một cái, hỏi: "Đây là cái gì?"

"Mở xem đi." Giang Đình Viễn bình tĩnh nói.

Cha Giang vô cùng hiểu rõ đứa con lớn này, nó luôn lạnh lùng ích kỉ, vậy nên nhất định sẽ không cho ông ta vật gì tốt được, cho nên ông ta căn bản không muốn mở bức thư này, theo bản năng định vứt đi.

Giang Đình Viễn giống như nhìn thấu tâm tư của ông ta, trước khi ông động thủ đã mở miệng: "Ném nó, ông nhất định sẽ hối hận."

Động tác cha Giang phụ cứng lại.

Xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn mở ra, bên trong là một xấp giấy.

Đó là một bản hợp đồng.

Khởi đầu cha Giang vẫn còn bình tĩnh, nhưng nhìn một hồi, sắc mặt ông ta càng lúc càng khó coi, đợi đến khi xem hết bản hợp đồng, sắc mặt cha Giang đã trắng bệch.

Đây là một bản hợp đồng vay tiền, bên A là một công ty dưới trướng của Giang Đình Viễn, bên B không ai khác chính là đứa con trai mà ông ta luôn tâm tâm niệm niệm, Giang Du.

Số tiền mượn 20 triệu chưa nói, thế nhưng đã qua hạn trả hơn nửa năm mà Giang Du vẫn chưa trả, số tiền lãi cũng không phải nhỏ.

"Mày, mày dám làm vậy!" Cha Giang tức đến độ không nói nên lời, trực tiếp đem bản hợp đồng trong tay xé nát.

Giang Đình Viễn cũng không ngăn cản ông ta, chờ ông ta xé xong, lạnh nhạt nói: "Đó cũng chỉ là bản sao thôi, ông xé cũng không làm sao."

Không chờ cha Giang phản ứng, Giang Đình Viễn lại bỏ thêm một quả bom nữa.

"Số tiền Giang Du nợ, cũng không hẳn chỉ 20 triệu, tôi có thể đưa cho ông xem mấy bản hợp đồng vay khác."

"Sao mày dám!" Bây giờ không thể nào nhìn thấy được sự ung dung lúc trước, âm thanh vì quá phẫn nộ mà bị vỡ giọng.

Giang Đình Viễn lấy giấy ăn, ung dung thong thả lau chùi vết máu trên cổ tay.

"Muốn trả nợ thay con trai của ông."

"Không bằng lấy cổ phần của Giang thị đến thế chấp."