Những trận tiếp theo, Hứa Trừng cùng đồng đội của mình, đem theo chiến đội Trầm Chu sáng lập chiến tích thắng liên tiếp mười sáu lần.
Không chỉ thắng mà gần như mỗi một trận thắng đều là cục diện nghiền ép, không có tận lực khoe kỹ năng, càng không có những hành vi dư thừa tinh lực, bọn họ mỗi một chiến thuật, mỗi một kỹ năng đều là vì giành được thắng lợi càng tốt hơn, càng nhanh hơn.
Bọn họ muốn thắng, bọn họ nhất định phải thắng.
Lúc trước mỗi lần đội trưởng Hứa Trừng động viên mọi người đều sẽ nói, người khác có lẽ có lựa chọn, có thể cho phép họ xem thường, cho phép họ thất bại, nhưng bọn họ không thể.
Mỗi một trận, bọn họ chỉ có thể thắng, không thể thua.
Chỉ có như vậy, mới có thể xứng đáng với sự tín nhiệm không chút nghi ngờ nào của Diệp ca đối với bọn họ.
Từ lúc bắt đầu nhận khoản tiền kia, hoặc là còn sớm hơn thế nữa, bọn họ cũng đã quyết định dốc hết toàn lực vì đội ngũ này.
Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, bọn họ một đường vượt mọi chông gai, vì Diệp ca đoạt lấy chiếc cúp [Thôn Phệ] chí cao trong mùa giải này.
Mỗi một trận đấu đều phải toàn lực ứng phó, mới có thể bảo đảm không có sơ hở nào, bọn họ sẽ không xem thường bất luận đối thủ nào, dù đây chỉ là vòng khiêu chiến đầu tiên.
Chiến đội Trầm Chu một đường đánh ra cho đến trước trận đấu cuối cùng, vững vàng chiếm cứ vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng.
Lúc Thích Trúc đánh cạn thanh máu hai người cuối cùng của đội đối thủ, thành công hạ gục đối phương, thắng lợi trên màn ảnh lớn trong nháy mắt dẫn bạo không khí hiện trường.
Ở tình huống bình thường, một chiến đội chân chính bắt đầu hút fans thường thường chỉ khi đạt được thành tích tốt trong thi đấu chính thức mới bắt đầu, mà Trầm Chu lại không giống vậy.
Nguyên bản ba người đội quán quân vốn là có fans, cho dù những fans đó đối với việc bọn họ gia nhập chiến đội mới không thể hiểu nổi, thậm chí thoát fans biến thành anti, trên diễn đàn điên cuồng mắng chửi mấy ngày, nhưng thời điểm thi đấu bắt đầu, bọn họ vẫn phải tới.
Ban đầu nhóm người biến thành anti này chỉ là muốn tới xem một chút, bọn họ ở chiến đội Trầm Chu không có tiếng tăm gì này đến cùng có thể chơi nát đến mức nào, thuận tiện mạnh mẽ mắng vài câu cho hả giận.
Nhưng yêu thích vẫn là yêu thích, những cảm động, vui mừng, kích động đã từng đem lại đó sẽ không làm bộ, chỉ cần bọn họ còn thi đấu, chỉ cần bọn họ vẫn là tuyển thủ, mặc dù ngoài miệng mắng một vạn lần, những người từng là fans lần thứ hai nhìn thấy bọn họ cuối cùng vẫn bị bọn họ hấp dẫn.
Cùng với, đội trưởng Hứa Trừng của tân chiến đội Trầm Chu kia.
Tổng thể đem lại cho fans một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, thao tác của hắn sắc bén, có phong cách riêng, từ trên người hắn mơ hồ hiện lên bóng dáng của đội trưởng quán quân Thừa Phong.
Fans biết rõ, Hứa Trừng không thể nào là lão đội trưởng của bọn họ, thao tác tương tự như vậy có phải là vì phối hợp với chiến thuật của đội khổ luyện mô phỏng theo mà thành không.
Nhìn thấy hắn thay thế nhân vật của lão đội trưởng, lúc đánh phối hợp cùng bọn Thích Trúc đều là bộ dáng hiểu ngầm, làm không ít fans mù quáng.
Huống chi thi đấu khiêu chiến năm nay, chiến đội Trầm Chu biểu hiện thật sự tương đối xuất sắc, bất kể là bố trí chiến thuật hay là thuộc tính điểm phân phối toàn bộ đều đáng tán dương, khiến những người muốn bôi đen đều bôi không ra cái gì.
Nhưng đây dù sao cũng chỉ là thi đấu khiêu chiến, mặc dù bọn họ xuất sắc, hắc tử như trước sẽ không bỏ qua trào phúng, trước khi thi đấu đã bôi đen bọn họ cùng Trầm Chu đến bay lên.
Thành tích tốt không có cách nào bôi đen, liền mở ra lối riêng, chỉ trích bọn họ sẽ chỉ ở thi đấu khiêu chiến đùa giỡn uy phong, chẳng khác gì một con cọp giấy, một khi chân chính thi đấu thực sự trong nháy mắt sẽ lộ nguyên hình.
Những người đã thoát fans nhìn chiến đội yêu thích ngày xưa bị bôi đen, hơn nữa bôi đen bọn họ chính là những kẻ trước đây mình thường xé bức, nhất thời liền điên rồi.
Chiến đội Trầm Chu rác rưởi, mấy người Thích Trúc chơi kém, vậy cũng chỉ có bọn bọn họ được mắng, người ngoài dựa vào cái gì mắng, mấy người chửi một câu nữa xem?!
Vì vậy...mấy người thoát fans vốn định quay lại giẫm, nhất thời quay lại nghề cũ, ở trên mạng cùng hắc tử xé bức xé đến trời đất mù mịt, không thể tách ra.
Thi đấu khiêu chiến thì làm sao, thi đấu khiêu chiến cũng là [ Thôn Phệ ] chính thức tổ chức, hơn nữa Trầm Chu tuy là đội mới nhưng từ lúc thi đấu bắt đầu đến cuối cùng một đường thắng liên tiếp, nhìn lại xuống dưới, đổi lại bất luận là chiến đội nào dám bảo đảm có thể ở thi đấu khiêu chiến làm được như vậy?
Thừa nhận Trầm Chu ưu tú khó lắm sao? Hả?
Fans hâm mộ tựa như tìm về cảm giác đã từng, vừa thoát fans không tới một tháng liền dùng vận tốc ánh sáng khoác lên fans tịch.
Hơn nữa chiến đội Trầm Chu trong thi đấu khiêu chiến biểu hiện nghịch thiên cũng hấp dẫn không ít người qua đường thành fans.
Thi đấu khiêu chiến thắng liên tiếp toàn bộ mùa giải, cuối cùng thuận lợi đạt quán quân, chiến tích như vậy, trong lịch sử [ Thôn Phệ ] chưa từng xuất hiện.
Chiến đội Trầm Chu cứ như có ma lực, fans cũ cộng thêm fans mới, vào lúc thi đấu đã tích lũy thêm một nhóm lớn.
Trong giới esports, nhân khí cao đồng nghĩa với tỷ lệ được nhà đầu tư ưu ái càng cao.
Quả nhiên, tối hôm đó, khi chiến đội Trầm Chu mới vừa đoạt giải quán quân đang ăn mừng, Diệp Chu cùng Hứa Trừng đồng thời nhận được điện thoại của nhà đầu tư.
Đó là một công ty sản xuất màn hình, người phụ trách của đối phương nói thẳng rất xem trọng sự phát triển của Trầm Chu, muốn cùng chiến đội Trầm Chu ký kết hợp đồng đại ngôn kỳ hạn một năm.
Công ty này quy mô tuy rằng không lớn, nhưng ở trong nghề danh tiếng cũng không ồi.
Sau khi Diệp Chu xem tư liệu mà Giang tổng đưa, phát hiện mình hoàn toàn không có lý do cự tuyệt.
Dò hỏi ý kiến mấy người Hứa Trừng, Diệp Chu vẻ mặt đau khổ cùng đối phương ký kết hợp đồng đại ngôn, cũng lấy được số tiền đầu tiên mà đội ngũ kiếm được.
Số tiền kia không nhiều, chỉ có 130 vạn, còn không bằng số lẻ của đại ngôn mấy người Thích Trúc ký trong thời kỳ đỉnh cao, nhưng bọn họ vẫn rất vui vẻ, ít nhất cái đại ngôn này cũng chứng minh năng lực của bọn họ với Diệp Chu.
Quan trọng nhất là chứng minh Diệp Chu không có nhìn nhầm, bọn họ không có phụ lòng kỳ vọng của câu.
Người duy nhất không hài lòng với số tiền kia khả năng cũng chỉ có mình Diệp Chu.
Tâm tình của cậu thực sự đang vô cùng phức tạp, mỗi lần đi xem thi đấu trực tiếp, Diệp Chu đều hóa thân thành fans nhỏ cuồng nhiệt, mãn tâm mãn nhãn đều hi vọng chiến đội của mình lên lên lên, giết giết giết, thắng thắng thắng!
Thế nhưng....cậu thật sự không muốn kiếm tiền a, cậu chỉ là muốn không có tiếng tăm gì đập tiền tiêu tiền, vui vẻ làm một tán tài đồng tử.
Tiền tuy rằng không nhiều, cmn đây vẫn chỉ là thi đấu khiêu chiến a, một giải quán quân thi đấu khiêu chiến đã đưa tới nhà đầu tư, tương lai muốn là thật sự đạt được thành tích tốt ở giải thi đấu chính quy, không phải cậu nói khoác, càng không phải buồn lo vô cớ.
Làm ông chủ, tâm lý cậu là thật sự cho rằng chiến đội của họ đặc biệt trâu bò.
Thời điểm đó...Diệp Chu nhắm mắt lại, căn bản không dám nghĩ.
"Trước mắt chúng ta đã thuận lợi lấy được tư cách tham dự giải đấu chính quy, mùa giải mới sẽ bắt đầu vào giữa tháng hai, huấn luyện thời gian này tôi sẽ nhìn chằm chằm...Diệp ca, cậu đang nghe sao?"
Hứa Trừng thấy Diệp Chu ánh mắt mơ hồ, dừng lại động tác, đưa tay vỗ vai cậu, thần sắc lo lắng hỏi.
"Không có gì, không có gì." Diệp Chu lấy lại tinh thần lập tức khoát khoát tay.
Áy náy ho nhẹ một tiếng, cẩn thận đặt cúp trên tay lên bàn, Diệp Chu mở miệng nói: "Tôi có chuyện muốn nói với mọi người, Hứa đội trưởng, anh có thể gọi mọi người đến không, chúng ta nói chuyện một chút?"
Hứa Trừng hơi kinh ngạc, cũng rất nhanh gật đầu, đứng dậy đi ra bên ngoài gọi người.
Chiến đội bọn họ không nhiều người, trước mắt ngoại trừ một dì sẽ đến căn cứ quét tước vệ sinh bên ngoài mỗi ngày, căn cứ cũng chỉ có bốn người tuyển thủ bọn họ.
Vừa mới bắt đầu Diệp Chu vốn muốn trực tiếp giúp họ đem giám đốc dẫn đội cùng huấn luyện viên, đầu bếp gì đó tất cả điều phối tốt nhưng lại bị Hứa Trừng cự tuyệt, hắn nói bây giờ chưa dùng được, chờ thi đấu chọn lựa kết thúc lại nói.
Ít người liền tới rất nhanh, không tới năm phút bốn người của chiến đội Trầm Chu bao gồm cả Hứa Trừng đều đến đông đủ.
Diệp Chu cũng không phí lời, trực tiếp vào chủ đề chính, đem suy nghĩ hai ngày nay của mình nói với bốn người.
"Là như thế này, hai ngày trước công ty sản xuất màn hình kia đem phí đại ngôn năm nay gửi tới, tổng cộng 130 vạn. Để ăn mừng đại ngôn đầu tiên của chiến đội chúng ta, cho nên..."
"Tôi quyết định đem số tiền kia chia cho mọi người." Diệp Chu dứt khoát nói.
Nếu như có thể, kỳ thực Diệp Chu muốn nói phí đại ngôn sau này các người liền tự cầm thôi, cậu bên này cũng không cần, dù sao tiền tài chính là vật ngoài thân, không quan trọng.
Có điều cân nhắc đến hình thức chia hiện tại của chiến đội với tuyển thủ, Diệp Chu nếu muốn làm như thế thật thì không khác nào khiêu chiến toàn bộ quy tắc của giới này, càng không cần nói mấy người Hứa Trừng cũng chưa chắc sẽ đáp ứng.
Cho nên Diệp Chu đột nhiên nhanh trí, quyết định dùng danh nghĩa chúc mừng đem số tiền kia trực tiếp chia, như vậy vừa danh chính ngôn thuận, còn nghe được, cậu cũng không cần tiếp tục cầm nó.
Nghe cậu nói vậy, Hứa Trừng làm đội trưởng là người đầu tiên không đồng ý: "Không được, lúc đó chúng ta ký hợp đồng..."
"Hứa đội trưởng." Diệp Chu đánh gãy lời hắn, trên mặt hiện lên một vệt vui mừng, vỗ vai hắn, trịnh trọng nói: "Anh còn nhớ, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đã nói gì không?"
Hứa Trừng sửng sốt một chút, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm đoạn ký ức lúc đó.
Không chờ hắn nhớ lại, Diệp Chu cười cười, trực tiếp nhắc lại chuyện cũ, dùng thanh âm cực kỳ cảm khái nói: "Cho nên tôi nguyện ý đầu tư hạng mục này của anh, đầu tư chiến đội này, cũng không phải có bao nhiêu vô tư, chỉ là vừa vặn có năng lực, liền vừa vặn gặp các anh."
"Nói cho cùng, tôi cũng không phải vì ai, chỉ là vì giấc mộng của chính mình thôi."
"Các anh không cần phải cảm tạ tôi, là vàng cuối cùng vẫn phát sáng, cho dù không có Diệp Chu tôi, các anh sớm muộn cũng sẽ gặp được Vương Chu, Lý Chu, Triệu Chu, có thực lực thì sớm muộn cũng có thể ra mặt."
Diệp Chu thở dài, ánh mắt nhìn về phía chiếc cúp trên bàn, trong mắt hiện lên thỏa mãn cùng vui sướng, không chút chột dạ tự biên tại hiện trường: "Thay vì nói cảm tạ tôi, không bằng nói là tôi cảm tạ các anh, cảm ơn các anh đã hoàn thành giấc mộng của tôi."
Mặt không đỏ thở không gấp nói xong câu đó, Diệp Chu lấy ra tấm thẻ công ty kia đưa, đặt ở bên cạnh chiếc cúp.
Trước khi Hứa Trừng mở miệng, nói trước một bước: "Số tiền này là tâm ý của tôi, cũng là các anh dùng thực lực của chính mình đổi lấy, là nên được, giữa chúng ta cũng không cần khách khí làm gì."
"So với tiền, tôi càng muốn nhìn thấy các anh có thể đánh ra thành tích tốt." Diệp Chu nói, từ trên ghế salon đứng dậy, vì phòng ngừa Hứa Trừng phản ứng lại tiếp tục từ chối, không vết tích hướng đến cửa ra, chuẩn bị chạy trốn trước một bước.
"Được rồi, hôm nay trước hết cứ như vậy đi, tôi sẽ không làm lỡ các anh huấn luyện, không cần tiễn."
Thành công đến cửa Diệp Chu ném một câu nói rồi chạy mất như ma đuổi.
Hứa Trừng bị một tràng lời nói của cậu đập cho bối rối, chờ đến lúc phản ứng lại, Diệp Chu đã sớm không còn bóng dáng, chỉ còn dư lại bốn người nhìn nhau, nhìn chằm chằm tấm thẻ trên bàn, lâm vào trầm mặc.
Ông chủ như vậy, bất kể là Hứa Trừng hay là phó đội trưởng từ trước đến giờ vẫn luôn là người thông minh nhất Thích Trúc đều chưa từng gặp phải.
Hứa Trừng cầm lấy thẻ trên bàn, vừa muốn đem tiền trả lại Diệp Chu lại bị Thích Trúc ngăn cản.
"Quên đi thôi." Thích Trúc ấn xuống tay hắn, lắc lắc đầu, "Diệp ca sẽ không cần, mặc dù cậu đem tiền trả lại, cậu ấy vẫn sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế đem số tiền này chia cho chúng ta."
"Diệp ca...là người tốt." Người từ trước đến giờ nhiều lời như Ngụy Tầm lúc này lại thu hồi biểu tình bất cần đời thường ngày, tiếng nói khàn khàn nói.
Bàn Tử một bên đầy mặt cảm động, lại khổ nỗi vốn từ ngữ thiếu thốn, không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể liều mạng gật đầu.
"Cậu ấy không chịu cầm tiền vậy chúng ta liền hành động cho cậu ấy thấy đi."
"Dựa theo cậu ấy nói mà làm, dùng hết sức lấy được chiếc cúp kia, chính là báo đáp tốt nhất đối với cậu ấy." Hứa Trừng tự lẩm bẩm.
Thích Trúc nắm lấy vai hắn, âm thanh kiên định: "Cậu ấy sẽ thích."
"Cho nên, nhất định phải nỗ lực."
...
Thi đấu kết thúc, sinh hoạt của Diệp Chu một lần nữa khôi phục bận rộn, khoảng thời gian này cậu một bên vội vàng cùng Tống Khải Phàm nghiên cứu sửa chữa kịch bản, một bên bắt tay tìm kiếm người thích hợp để thành lập đoàn phim, mỗi ngày đều bận đến đầu óc choáng vang.
Ngoài ra, bởi [Một hồi trò khôi hài] đạt được phòng vé khả quan, mấy nền tảng video ngắn khoảng thời gian này đều hướng bọn họ duỗi cành ô-liu, muốn đạt được quyền phát sóng độc nhất.
Chuyện như vậy Diệp Chu hầu hết đều giao cho đoàn đội bên kia của Kinh Chập, theo lý thuyết thì không cần Diệp Chu quá bận tâm, mà cũng không biết chuyện gì xảy ra, điện thoại cá nhân của Diệp Chu bị lộ ra ngoài.
Mấy đài quy mô nhỏ biết rõ không thể tranh nổi với mấy đài lớn liền trong âm thầm liên hệ Diệp Chu, hy vọng có thể khiến Diệp Chu nhả ra.
Diệp Chu bị phiền đến không chịu nổi, đã nói rõ ràng mình không quản được chuyện này, nếu muốn có thể liên hệ với người phụ trách của Kinh Chập nhưng đối phương sống chết không nghe.
Thực sự bị phiền đến hết cách rồi, Diệp Chu chỉ có thể đem chuyện này nói cho Giang tổng, không tới nửa ngày thế giới đều thanh tịnh.
Diệp Chu còn chưa kịp thở ra hơi, liền nhận được một tin không biết nên nói là tốt hay xấu.
"Ý của anh là Chung Bách đồng ý rồi?"
Diệp Chu có chút không dám tin, vì tin tức lớn trong lời Hà Phi Dương mà ngữ điệu có chút run rẩy.
Hà Phi Dương cười ngây ngô, hiển nhiên cũng hưng phấn vô cùng, vui đến độ mắt đều híp thành một đường, liên tiếp gật đầu với Diệp Chu.
Nhìn bộ dáng của hắn, Liễu Chiêu có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói với Diệp Chu: "Đạo diễn Diệp cậu đừng nghe hắn nói mò, sau khi chúng tôi đem kịch bản tới, Chung ảnh đế chỉ nói là sắp tới tương đối rảnh rỗi, có thể gặp mặt nói chuyện chứ không có thực sự đồng ý."
"Nếu bằng lòng gặp mặt liền nói rõ ít nhất là có hứng thú với kịch bản, tỷ lệ thành công vẫn rất lớn." Diệp Chu phân tích nói.
Loại cấp bậc ảnh đế như Chung Bách, nguyện ý dành chút thời gian đáp ứng gặp mặt cũng đã là chuyện vô cùng khó khăn, hiển nhiên chỉ có kịch bản hợp ý anh ta mới có thể có cơ hội gặp mặt nói chuyện.
Hà Phi Dương ngu ngốc tiếp tục gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy như vậy, chúng tôi thông qua điện thoại cảm thấy đối phương cực kỳ tốt, thái độ cũng rất tốt, tôi có thể thấy được anh ta rất yêu thích kịch bản của Liễu Chiêu."
Nói xong, Hà Phi Dương còn không quên bổ sung một câu, "Tôi cũng rất thích, khà khà khà."
Liễu Chiêu bị bộ dáng của hắn làm cho không còn cách nào khác, vỗ nhẹ vào lưng hắn, nói: "Đạo diễn Diệp còn ở chỗ này đấy, anh nói chuyện tử tế, đừng cười."
Diệp Chu xua tay, ra hiệu chính mình cũng không để ý.
Có điều cậu xác thực cảm thấy tin tức này quá đỗi bất ngờ, trong ấn tượng về nội dung tiểu thuyết của cậu cũng không có chuyện này, Chung Bách cũng căn bản không có tiếp nhận [Song sắt nước mắt] loại tác phẩm này.
Dựa theo tuyến thời gian để tính, anh ta lúc này hẳn đang đàm phán một bộ phim, nếu nhớ không nhầm bộ phim kia hình như là một bộ phim cổ trang tên là [Hiệp giả].
Tiến triển hiện tại không giống với nội dung tiểu thuyết tẹo nào, lý do duy nhất có thể giải thích là cậu khả năng chính là nhân tố tạo nên hiệu ứng cánh bướm, thay đổi một ít nội dung vở kịch.
Thử ngẫm nghĩ lại, từ khi cậu xuyên qua đến giờ đã lâu như vậy, nội dụng tiểu thuyết bị thay đỗi cũng không chỉ có chuyện này, tiêu biểu lớn nhất chính là sự xuất hiện sớm của Trâu Vinh, phòng bán vé thảm hại của vai chính công thụ.
Chờ chút, có phải chuyện này nghĩa là...
Nghĩ tới đây, Diệp Chu tự nhiên đau đầu không rõ nguyên do, đau đớn kịch liệt khiến sắc mặt cậu dần dần trắng bệch, thân thể cũng bắt đầu lảo đà lảo đảo, giống như một giây sau sẽ ngã xuống vậy.
Liễu Chiêu vốn đang nói chuyện cùng Hà Phi Dương, thấy tình hình của Diệp Chu, trong nháy mắt sợ hết hồn, đưa tay đỡ lấy cậu lo lắng hỏi: "Đạo diễn Diệp, cậu làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?"
Diệp Chu định nói mình không sao nhưng lại kinh ngạc phát hiện mình ngay cả sức lực mở miệng đều không có, trong đầu hôn hôn trầm trầm, mí mắt cũng càng ngày càng nặng.
Lần thứ hai tỉnh lại, trong mũi truyền đến mùi nước khử trùng nồng nặc trong không khí, Diệp Chu trừng mắt nhìn, nỗ lực thích ứng với ánh sáng trong phòng.
"Tỉnh rồi?" Thanh âm quen thuộc truyền đến từ bên cạnh.
Diệp Chu vừa quay đầu lại, chỉ thấy Giang tổng ngồi bên cạnh, cầm trong tay một con dao gọt hoa quả, một gọt liền đi một mảnh vỏ táo.
Thần sắc của hắn nhìn qua có chút tiều tụy, âu phục từ trước đến nay luôn được là ủi phẳng phiu lúc này lại có chút nhăn nhăn, càng quan trọng hơn là, trong mắt Giang tổng còn xuất hiện tơ máu.
"Anh đã bao lâu không nghỉ ngơi rồi?"
"Khát nước sao, có muốn uống chút nước không?"
Hai người trăm miệng một lời, phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh lạ lùng.
Trầm mặc ngắn ngủi, Diệp Chu có chút lúng túng lắc lắc đầu: "Híc, tôi rất tốt."
Giang Đình Viễn không lên tiếng, đặt quả táo trong tay lên mặt tủ, cầm cốc chứa đầy nước đưa tới bên môi Diệp Chu.
Diệp Chu ban đầy chỉ muốn uống hai ngụm lấy lệ, nhưng cậu hiển nhiên đánh giá cao thân thể của chính mình, dưới tình huống miệng khô lưỡi khô, ầm ầm đem chén nước uống vào trong bụng.
"Lại thêm một chén?" Giang Đình Viễn hỏi.
Lần này Diệp Chu thực sự uống no, cự tuyệt nói: "Không được không được, lần này thật sự hết khát rồi."
Nghe cậu nói như vậy, Giang Đình Viễn ngược lại cũng không ép cậu uống thêm, đem cốc cất đi, nhấn chuông trên đầu giường.
Bác sĩ dẫn đầu nhìn thấy Diệp Chu, trong giọng nói chứa chút kinh ngạc: "Tỉnh rồi, tỉnh lúc nào?"
Diệp Chu bị hỏi sững sờ, nỗ lực tính toán thời gian: "Ách, đại khái..."
"Năm phút trước." Giang Đình Viễn trước cậu một bước đáp lời.
Bác sĩ kia gật gật đầu, nhỏ giọng nói gì đó với mấy đồng nghiệp phía sau, có điều rất nhanh mấy bác sĩ kia rất nhanh liền vây quanh cậu kiểm tra tình hình, ngẫu nhiên còn có thể hỏi cậu một vài vấn đề.
Phần lớn đều là có cảm thấy không thoải mái ở đâu không, Diệp Chu căn cứ vào trạng thái của mình trả lời từng câu hỏi một.
"Những cái cần kiểm tra đều đã xong, cậu ấy rất khỏe mạnh, không cần lo lắng quá mức." Bác sĩ kiểm tra xong, nói với Giang Đình Viễn.
Giang Đình Viễn khẽ gật đầu, liếc nhìn chất lỏng còn hơn nửa trong bình dịch truyền, sau khi đem tốc độ điều chỉnh chậm hơn chút liền cùng bác sĩ ra ngoài, hiển nhiên là có lời muốn nói nhưng lại không muốn Diệp Chu nghe được.
Diệp Chu bất đắc dĩ, mà quả thật cũng không có biện pháp, nếu phải bác sĩ mới vừa nói chính mình rất khỏe mạnh, cậu quả thực cũng nghi ngờ có phải bản thân mắc bệnh gì không chữa được không.
Khoảng chừng mười mấy phút sau, Diệp Chu tẻ nhạt đến mức viết không ít lên sổ nhỏ, Giang tổng rốt cuộc trở lại.
Hắn nhìn Diệp Chu một lát mới mở miệng nói: "Ở lại bệnh viện quan sát hai ngày là có thể về nhà."
Diệp Chu rất muốn nói rằng mình không cần quan sát, có thể lập tức về nhà, nhưng nghĩ dù có nói Giang tổng cũng sẽ không đồng ý liền nuốt lại lời định nói.
Cậu tiếp tục ngẩn người, Giang tổng thì đưa tay lấy quả táo tây lúc trước mới gọt được một nửa bây giờ đã bắt đầu có chút oxy hóa ném vào thùng rác.
Táo tây rơi vào thùng rác phát ra âm thanh vang trầm, mi tâm Diệp Chu cũng đột nhiên nhảy lên, cậu hít sâu một hơi, chờ đợi bão táp đến.
Ngoài ý muốn là giọng nói của Giang Đình Viễn vẫn bình tĩnh như mọi ngày, cũng không có ý tức giận.
"Em biết mình hôn mê bao nhiêu ngày không?" Giang Đình Viễn hỏi.
Diệp Chu sửng sốt, mấy ngày?
Giang Đình Viễn nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu mới phun ra một con số: "Ba ngày."
Diệp Chu cả người đều có chút không ổn, cậu không dám tin, mở điện thoại ra nhìn, khi thấy rõ ràng ngày tháng trên màn hình điện thoại thì nhất thời như bị sét đánh.
"Sao, chuyện gì xảy ra." Diệp Chu ném điện thoại di dộng, trên mặt đầy vẻ không dám tin.
Giang Đình Viễn dường như đã ngờ tời phản ứng của cậu, trầm giọng hỏi: "Nhớ được ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì không?"
"Tôi suy nghĩ một chút." Diệp Chu nhanh chóng rà soát ký ức ngày hôm đó, chậm rãi kể lại: "Nhận được điện thoại của đạo diễn Hà, đến phòng làm việc của anh ấy, anh ấy nói cho tôi Chung Bách đồng ý lời mời của anh ấy, chúng tôi lúc đó đều rất hưng phấn, sau đó..."
Ký ức tới đây thì không còn, Diệp Chu mơ hồ cảm thấy mình hình như đã quên mất chuyện gì quan trọng, mặc dù cậu rất nỗ lực suy nghĩ, nhưng cái gì cũng đều không nhớ ra.
Thấy sắc mặt cậu không đúng, Giang Đình Viễn lập tức nói: "Được rồi, không cần nghĩ nữa."
Thanh âm của hắn phảng phất mang theo một loại sức mạnh thần kỳ, trong nháy mắt đem Diệp Chu từ trong suy nghĩ hỗn loạn kéo ra.
Diệp Chu lấy lại tinh thần, phát hiện không biết từ lúc nào sau lưng mình đã nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
Bàn tay mát lạnh của Giang Đình Viễn đặt lên trán cậu, dường như cảm thấy làm vậy không quá chuẩn xác, lúc Diệp Chu còn chưa phản ứng với tình huống hiện tại, thả tay xuống, nghiêng người tiến lên, nhiệt độ trên trán hai người cấp tốc lan truyền đến trên người đối phương.
Khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần rồi, gần đến nỗi Diệp Chu thậm chí có thể cảm giác được hô hấp ấm áp của hắn phả lên mặt cậu một cách vô cùng rõ ràng, cả người cậu đều có chút cứng đờ, không dám cử động, giống như bị hóa đá vậy.
Động tác trán chạm trán giằng co khoảng mười mấy giây, Diệp Chu cảm thấy Giang tổng cuối cùng cũng rút lui, nhưng mà còn chưa kịp thở ra hơi thì hàm dưới đã bị nắm lại, bị ép khẽ nâng lên.
Khoảng cách vốn dĩ vừa kéo dãn ra một chút trong nháy mắt rút ngắn, Diệp Chu trơ mắt nhìn mặt Giang tổng không ngừng khuếch đại trước mặt mình.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương 2. Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét 3. Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi 4. Thiên Tài Tiên Đạo
Ngay sau đó, cậu cảm giác được môi mình bị một đôi môi mỏng hơi lạnh bao trùm.
Đây là một nụ hôn, Diệp Chu đầu óc trống rỗng, chóp mũi tràn ngập hương bạch tùng nhàn nhạt, cậu nhớ đây là mùi vị trên người Giang tổng.
Lý trí nói cho cậu biết hiện tại phải đẩy ra, nhưng nhìn đến quan hệ hiện tại của hai người, chình mình cũng không có lý do cự tuyệt. Hơn nữa càng bất ngờ hơn là Diệp Chu phát hiện mình hình như cũng không chán ghét nụ hôn này.
Cậu yêu thích hương bạch tùng trên người Giang Đình Viễn.