Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Chương 71: Danh tiếng



Diễn trong diễn chiếm 70%, không thích có thể bỏ qua, thận trọng khi mua.

***

Lục Mạn Mạn là fans trung thành của Cảnh Bác Xuyên, đồng thời cũng là một fans đại tỷ có sức ảnh hưởng trong hậu viện hội của Cảnh Bác Xuyên, từ khi Cảnh Bác Xuyên ra mắt liền bắt đầu theo dõi anh, cho dù là làm số liệu hay bán phúc lợi, phản hắc hay xé bức với đối thủ, cô ấy vĩnh viễn ở tuyến đầu.

Là một đại fan trong giới, ngay khi tin tức về buổi chiếu [Theo đuổi ánh sáng] được tung ra, Lục Mạn Mạn và một số đại fans như cô ấy đã nhận được vé xem phim chính thức và được mời tham dự buổi chiếu phim.

Lục Mạn Mạn đến đây hôm nay nhưng là mang theo nhiệm vụ trên vai, là một trong số ít những con ngỗng may mắn nhận được vé xem phim, cô ấy đã hứa với một nhóm chị em trên Weibo sẽ chia sẻ hành trình cô ấy xem phim trên Weibo mọi lúc.

Theo sở thích của Lục Mạn Mạn, cô ấy là một người yêu thích ngọt sủng, theo cách nói của cô ấy, tuổi tác cao không xem nổi ngược, chỉ muốn liếm nhan với ăn đường.

Nếu không phải con của cô ấy đóng vai chính trong [Theo đuổi ánh sáng], chỉ cần nhìn vào hai chữ "bi kịch" trong chủ đề, da đầu của Lục Mạn Mạn đều cảm thấy tê dại, tuyệt đối sẽ không bao giờ đến đây tìm ngược.

Nhưng đây là lần đầu tiên Xuyên nhà cô đóng vai chính trong phim điện ảnh, là một fans mama, làm sao cô có thể cưỡng lại được sự cám dỗ này!

Lục Mạn Mạn vẫn là kiên trì đi vào rạp chiếu phim, trước khi đến cũng đã chuẩn bị xong tâm lý, hai gói khăn giấy đã chuẩn bị sẵn, cứ cách vài phút cô lại phải tự nhắc nhở mình rằng mình đến đây chỉ để xem liếm nhan, tận lựng không chú ý đến nội dung phim, như vậy liền sẽ không bị ngược.

Chính là kế hoạch không thể theo kịp biến hóa, làm sao trước khi phim bắt đầu nói với chính mình không chú ý đến cốt truyện, nhưng phim vừa mới bắt đầu, Lục Mạn Mạn đã bị câu chuyện này hấp dẫn mà không chút phản kháng.

Nhìn thấy Trình Dã bán nhà để cứu Trình Lăng, lòng vừa chua xót vừa se lại, nhìn thấy cuộc sống nghèo khó nhưng ấm áp của hai anh em, không khỏi xót xa, nhìn thấy anh em hai người đều đang cố gắng trở thành người càng tốt hơn, Lục Mạn Mạn nhẹ nhõm vui vẻ.

Trong suốt quá trình đều cười, thậm chí còn dành thời gian để phát phúc lợi trên Weibo. Nhóc Xuyên nhà Mạn Mạn: Awsl, Xuyên Xuyên diễn xuất quá tốt, đẹp trai đẹp trai, lại rất có trách nhiệm, tôi mê chết mất quq!

Nhóc Xuyên nhà Mạn Mạn: Trời ạ, đây là thần tiên gì vậy, em trai cũng đáng yêu quá, cặp anh em này yêu quá awysl!

Một nhóm người hâm mộ trên Weibo không có cơ hội đến địa điểm chiếu phim đã bị cô ấy làm cho lòng ngứa ngáy, họ rõ ràng đã đồng ý không đọc spoiler, lại không khống chế được tự ngược điên cuồng làm mới Weibo của Lục Mạn Mạn.

Nhìn thấy trạng thái hưng phấn của cô, một số fan có chút nghi ngờ hỏi, đây không phải là chủ đề bi kịch sao, tại sao Weibo của cô lại không có chút lo lắng nào về việc ăn đao?

Lục Mạn Mạn vừa nhìn chằm chằm màn ảnh vừa đưa tay gõ bàn phím để trả lời câu hỏi của fans.

Nhóc Xuyên nhà Mạn Mạn: Không ngược, không ngược chút nào, có lẽ là đi con đường ấm áp, tôi bị sự ngọt ngào làm muốn ngất đi, cặp anh em này đầu tư vào cổ phiếu cũng không thiệt thòi a, cả hai đều quá dễ thương, nếu tôi khóc thì nhất định là bị ấm áp làm cho khóc nha nha nha!

Nhóc Xuyên nhà Mạn Mạn: Sau khi phát hành đều đến xem [Theo đuổi ánh sáng] cho tôi, tôi không cho phép chị em nào chưa xem! Đạo diễn Diệp rốt cuộc là đạo diễn thần tiên gì vậy, quay phim quá hay!! Đoạn đầu an lợi, không hay tôi đem đầu cắt xuống kswl!

Điều mà Lục Mạn Mạn không ngờ tới là ngay sau khi cô ấy đăng Weibo này, tình tiết ấm áp và yêu thương ban đầu đột nhiên trở nên tồi tệ vì sự xuất hiện của một người.

Chiều hôm đó, Trình Dã thu xong phí bảo kê vừa mới đi đến cửa nhà, lại kinh ngạc phát hiện cửa không được đóng chặt, trong phòng truyền đến những lời mắng mỏ và chửi rủa của đàn ông, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng rên rỉ khó kiểm soát.

Lòng Trình Dã chìm xuống, bước tới đá tung cửa phòng, cảnh tiếp theo khiến hắn muốn rách cả mí mắt, chỉ thấy đứa em trai hắn thương yêu rất nhiều, từ trước đến giờ ngoan ngoãn hiểu chuyện lúc này bị một người đàn ông lạ mặt đè xuống đất bóp cổ, mặt đã xanh mét vì nghẹt thở.

Khán giả cũng bị cảnh tượng đột ngột này hù dọa, không ai ngờ rằng một giây trước hai anh em đang sống rất yên ổn, giây sau đã nổ ra xung đột gay gắt như vậy.

Bàn tay cầm bỏng ngô của Lục Mạn Mạn sững sờ hồi lâu, quả thực bị sợ ngây người, mới đăng xong Weibo chưa đầy hai phút, tại sao, tại sao lại xảy ra chuyện này?!

Trình Dã lao lên như điên, trên mặt anh ta không có nửa phần dung túng như khi đối xử với Trình Lăng, mà chỉ có ý lạnh đến thấu xương, trước khi người đàn ông chưa kịp phản ứng đem gã đạp ngã trên mặt đất, cả người cưỡi trên người đàn ông, một tay tóm lấy cổ họng gã, tay còn lại nắm chặt thành quyền tàn nhẫn đấm thẳng vào mặt gã.

Một quyền, một quyền, lại một quyền, Trình Dã không chút nào nương tay, mỗi một lần tung quyền đều dùng hết khí lực toàn thân, như muốn giết chết gã.

Nhưng dù sao hắn năm nay mới mười chín tuổi, lâu ngày dinh dưỡng không đủ thân hình nhìn qua có chút nhỏ gầy, thể lực còn kém xa so với người trưởng thành.

Ban đầu còn có thể dựa vào sự quyết tâm áp chế người đàn ông không đánh trả nổi, nhưng dần dân, sức cùng lực kiệt, người đàn ông vốn đang bị động chịu đòn đã đảo khách thành chủ, chiếm thế thượng phong.

Đầu óc Trình Lăng vốn đang choáng váng vì thiếu dưỡng khí sau khi nhìn thấy anh trai mình bị đánh, loạng choạng xông lên ngăn cản, đẩy người đàn ông sang một bên, khi người đàn ông này đứng vững lập tức trở tay cho Trình Lăng một cái tát.

Máy quay theo góc nhìn của Trình Lăng trời đất quay cuồng, tất cả âm thanh dường như biến mất sau cái tát, hình ảnh rung chuyển, Trình Lăng mở to mắt nhìn Trình Dã lo lắng nói gì đó với cậu, nhưng cậu cái gì cũng không nghe thấy.

Thấy người đàn ông lại sắp đi về phía Trình Lăng, Trình Dã đứng che trước mặt em trai, lần thứ hai lao vào vật lộn với gã, Trình Dã bị đánh trúng nhiều lần, khóe miệng đã chảy máu, ngoài mặt yếu thế nhưng tay lại lặng lẽ nhặt lên mảnh sứ vỡ từ chiếc bình hoa trên mặt đất.

Ngay khi Trình Dã chuẩn bị ra tay, hắn nghe thấy giọng nói của Trình Lăng ở phía sau: "Không!"

Động tác của Trình Dã khựng lại, mảnh sứ bị người đàn ông phát hiện, cơ hội tốt nhất đã bị bỏ lỡ, tay của Trình Dã bị chân của người đàn ông đè mạnh xuống đất mãi cho đến khi hắn không thể cầm được mảnh sứ nữa.

Leng keng---

Mảnh sứ rơi xuống đất phát ra âm thanh sắc lảnh, thông báo rằng Trình Dã đã hoàn toàn thua trong trận chiến này.

Trước khi người đàn ông rời đi, gã đã phá khóa ngăn kéo, lấy đi số tiền 20.000 nhân dân tệ bên trong, khinh bỉ nhổ nước bọt vào hai anh em đang kiệt sức rồi nghênh ngang bỏ đi đầu cũng không ngoảnh lại.

Lưu lại trong nhà khắp nơi hỗn độn, cùng với Trình Dã và Trình Lăng khắp người đầy vết bầm tím.

Sau khi người đàn ông rời đi, Trình Lăng cố gắng chống tường đứng lên, lảo đảo đến gần Trình Dã, hai mắt đỏ hoe nhỏ giọng kêu, "Anh ơi."

Trình Dã đưa tay ra, cố gắng và cẩn thận chạm nhẹ vào mặt em trai mình, hỏi: "Đau không?"

"Không đau." Trình Lăng nhịn không được nữa, nước mắt lặng lẽ lăn xuống gò má, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi!"

Hóa ra người đàn ông vừa rồi là cha ruột của Trình Lăng, bằng cách nào đó gã đã biết được trường học của cậu, một đường theo đuôi Trình Lăng về nhà.

Cha ruột của Trình Lăng là một lão già khốn nạn, sau khi mẹ sinh cậu không bao lâu đã bỏ đi theo người khác, lão già khốn nạn chưa bao giờ quan tâm đến đứa con trai này, nếu không có hàng xóm tốt bụng thường xuyên giúp đỡ, Trình Lăng có thể sớm đã lặng yên không một tiếng động chết rồi.

Gã khốn nạn này nghiện rượu, uống xong liền trút bất mãn lên người con trai, ngày Trình Dã nhặt được Trình Lăng, chính là bị gã đánh thoi thóp, gã cho là cậu không sống nổi, rốt cục hoảng rồi, sợ bị người khác phát hiện liền đem hắn ném vào một bãi đất hoang rất xa nhà.

Nếu Trình Lăng không có khát vọng sống mãnh liệt, vẫn cứ lảo đảo chạy đế trên đường cái, nếu không tình có Trình Dã tình cờ đi ngang qua đoạn đường đó, trên thế giới đã không có Trình Lăng.

Ba năm chung sống với Trình Dã là những ngày tháng hạnh phúc và an ổn nhất mà Trình Lăng có được kể từ khi chào đời, nhưng những ngày tháng ấy quá ngắn ngủi, Trình Lăng nằm mơ cũng không nghĩ tới người cha như ác quỷ kia của mình lại xuất hiện, lấy phương thức như thế xuất hiện trước mặt cậu và anh trải.

Trình Dã yên lặng nghe xong, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Là anh có lỗi với em."

Sau khi giúp cậu vuốt lại mái tóc rối bù, Trình Dã thì thầm vào tai cậu: "Kiếp sau hãy đến tìm anh sớm hơn, anh sẽ bảo vệ em."

Sau ngày hôm đó, ấm áp và yên bình giả tạo hoàn toàn bị xé nát, con dao Diệp Chu giấu dưới sự yên bình giả tạo ở trong bóng tối lóe lên hàn quang.

Những mâu thuẫn gay gắt lần lượt ập đến, áp khán giả ngồi trước màn hình gần như không thở nổi.

Gã khốn nạn đã lấy hết số tiền bán nhà còn lại và toàn bộ số tiền dành dụm được của hai anh em, cả hai nghèo đến mức thậm chí cả cơm đều sắp ăn không nổi chứ đừng nói đến tiền thuê nhà.

Để có nhiều tiền hơn, Trình Dã bắt đầu thường xuyên tham gia vào các cuộc ẩu đả, lần nào anh ta cũng lao ra phía trước, không có lần nào đánh xong mà không bị thương, chỉ vì số tiền bồi thường ít ỏi và tiền thuốc thang đôi khi được ông chủ cho khi bị thương trong cuộc chiến.

Không biết từ khi nào Trình Lăng luôn nghe lời lại trốn học, cho đến khi giáo viên gọi cho Trình Dã, nói rằng Trình Lăng đã một tuần không đến trường.

Sáng sớm hôm sau, Trình Dã bí mật đi theo Trình Lăng, sau đó phát hiện ra rằng Trình Lăng không đến trường mà đến một quán cơm nhỏ để giúp đỡ những công việc lặt vặt.

Trình Dã không kìm được tức giận, cũng không nhìn được nữa, đi tới trước mặt Trình Lăng, giơ tay cho cậu một cái tát.

Đó là lần đầu tiên hắn đánh Trình Lăng, cũng là lần cuối cùng.

Chó cắn áo rách chính là, lão già khốn nạn sau khi nếm trải mật ngọt từ lần đó, thỉnh thoảng sẽ tìm đến cửa đòi tiền Trình Dã, không những mình muốn mà đôi khi còn dẫn theo những tên khốn khác đến đòi, Trình Dã đương nhiên sẽ không cho, lần nào cũng bị đánh.

Không phải hắn không nghĩ tới chuyện chuyển nhà, nhưng tiền trong tay có hạn, thêm vào gã lão khốn đó đã sớm chuẩn bị, mặc kệ hai người chuyển đi nơi nào, gã vẫn cứ như hình với bóng, sau hai lần chuyển nhà cũng không có tác dụng, Trình Dã cũng bỏ cuộc.

Dù đã từ bỏ việc chuyển đi, nhưng Trình Dã chưa vào giờ từ bỏ phản kháng, mỗi lần gã khốn đó đến đòi tiền, Trình Dã đều đánh nhau với hắn, cuộc sống của cứ như vậy sống dở chết dở trôi qua.

Cho đến một ngày, khi lão khốn đó bị Trình Dã đè xuống đất đánh đến máu me đầm đìa, gã mới bàng hoàng nhận ra, chính mình không biết bắt đầu từ khi nào, đã không còn đánh lại được thanh niên đã từng bị gã bắt bí.

Sau đó gã học được thông minh, lúc đi đòi tiền còn mang theo mấy tên tiểu hỗn đản, Trình Dã lại bị đánh một trận, nhưng căn bản không hề sợ, ngày thứ hai mang người tìm tới quảng trường do gã khốn kia phụ trách đánh gãy ba cái xương sườn của gã.

Từ đó, lão già khốn nạn đó không bao giờ đến tìm Trình Dã nữa.

Giai điệu u ám cuối cùng cũng sáng sủa trở lại với sự ra đi của lão khốn nạn, khán giả bị hàng loạt xung đột gay gắt trước đó đè nén đến suýt không thở nổi, trạng thái cuối cùng cũng theo đó chuyển biến tốt.

Vào ngày nhận được thư báo trúng tuyển đại học của Trình Lăng, Trình Dã vui vẻ lôi kéo một nhóm anh em đi uống rất nhiều rượu, Mọi người đều náo nhiệt, nghĩ nát óc đem hết thảy những lời hoa mỹ mà họ có thể nghĩ ra không chút nào keo kiệt tặng cho Trình Lăng.

Cả hai ở cùng nhau trong suốt kỳ nghỉ hè, bất kể Trình Lăng yêu cầu gì, Trình Dã đều sẽ không từ chối, họ ngồi trên tầng cao nhất của tòa nhà xưởng bỏ hoang, nhìn bầu trời mênh mông vô tận đầy những vì sao, thỏa sức tưởng tượng ra những khả năng vô hạn trong tương lai.

Lúc này, tất cả khán giả đều mong đời và chúc phúc, mong đợi hai anh em đã phải chịu nhiều đau khổ có thể hoàn toàn vứt bỏ nỗi đau và sương mù của quá khứ, chúc họ có một khởi đầu mới và bắt đầu một cuộ sống mới, một hành trình mới với vô vàn khả năng.

Trái tim đang treo cao của Lục Mạn Mạn cuối cùng cũng buông xuống, đôi mắt xinh đẹp sưng húp như hạch đào, lấy khăn giấy lau nước mắt nơi khóe mắt, lấy điện thoại di động ra đăng Weibo.

Nhóc Xuyên nhà Mạn Mạn: Thật tốt, tất cả moijt người đều đang cố gắng hết sức để sống tốt, đều đáng được hoan nghênh và tán thưởng.

Đăng Weibo xong, Lục Mạn Mạn nhét lại điện thoại vào túi, thầm nghĩ, tuy quá trình có chút gập ghềnh, nhưng may mắn là câu chuyện vẫn viên mãn, đúng là một câu chuyện ấm áp và mạnh mẽ, mặc dù hơi bị ngược, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được, chuyến đi này thực sự đáng giá, sau khi phim chính thức ra rạp, cô nhất định phải đi thêm hai...Không! Hai mươi lần!

Rõ ràng không ít người có cùng suy nghĩ với cô ấy, tuy đại kết cục đoàn viên có chút khuôn sáo cũ nhưng chất lượng của bộ phim này vẫn có thể xem là một tác phẩm xuất sắc.

Một số nhà phê bình phim có thân niên xem đến đây, đối với [Theo đuổi ánh sáng] có thể cho bao nhiêu điểm, bình luận phim nên viết như thế nào, chỗ nào đáng khen, chỗ nào đáng chê, trong lòng đã có suy nghĩ đại khái.

Quân Nhất, một nhà phê bình phim nổi tiếng nhìn vẻ mặt thoải mái của các đồng nghiệp xung quanh mình, trong mắt chợt lóe lên mấy phần ý cười.

Kể từ khi anh ấy xem bộ phim [Một hồi trò khôi hài] và viết một bài phê bình về bộ phim đó, Quân Nhất đối với đạo diễn Diệp Chu có thể quay ra bộ phim này cảm thấy hứng thú vô cùng.

Sau khi [Một hồi trò khôi hài] trở thành hắc mã thắng gần 3 tỷ phòng vé trong Tuần lễ vàng Quốc khánh, giới chuyên môn luôn tranh cãi về bộ phim này, suy nghĩ chủ đạo vẫn cho rằng đó là do thời cơ, vận may và kế hoạch marketing, đối với năng lực của đạo diễn Diệp Chu này những cũng không quá tán thành.

Thậm chí có nhà phê bình phim còn công khai trào phúng cậu, nói rằng với kế hoạch marketing và vận may, coi như tùy tiện vợt một người mới ra trường cũng có thể đạt được thành tích như vậy.

Nhưng Quân Nhất sau khi xem [Một hồi trò khôi hài] vô số lần, lại cho rằng Diệp Chu là một đạo diễn bị trong ngành đánh giá thấp nghiêm trọng, phong cách cá nhân của cậu đặc biệt mạnh mẽ và độc đáo.

Chi tiết nhỏ là thứ dễ bị bỏ qua nhất, nhưng cách xử lý chi tiết của Diệp Chu trong [Một hồi trò khôi hài] lại cực kỳ điêu luyện và hoàn hảo, riêng điều này thôi cũng đủ thấy cậu không hề vô dụng như bên ngoài nhận xét.

Hơn nữa, Quân Nhất vừa phát hiện cậu đã làm rất tốt việc đặt nền móng, khán giả khó nhận ra trước bước ngoặt của cốt truyện, nhưng một khi bước ngoặt xảy ra, khán giả sẽ ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng tất cả những điều này đã sớm được báo trước, chẳng qua là lúc đó không ai chú ý tới thôi.

Đồng thời, cậu ấy có vẻ là một kẻ tàn nhẫn đập tan giấc mộng, dưới lăng kính của cậu, những thứ càng đẹp đẽ, ấm áp thì phía sau thường ẩn chứa những mâu thuẫn sắc bén, xung đột gay gắt.

Ví dụ như nhân vật số ba trong [Một hồi trò khôi hài], hay...Trình Dã trong [Theo đuổi ánh sáng].

Dieepjc Chu giống như một nhà ảo thuật lão luyện, dùng ống kính hư huyễn để tạo ra một bức tranh đẹp đẽ cho khán giả, khi khán giả đang say mê vẻ đẹp này, lại từng bước xé nát ảo ảnh, tàn nhẫn đem răng nanh sắc bén làm người ta kinh ngạc hiện ra trước mặt khán giả.

Dưới sự tương phản kịch liệt, dễ dàng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người xem.

Bây giờ trong rạp bầu không khí thoải mái vui vẻ, nhưng Quân Nhất còn lâu mới được lạc quan như những người khác, dựa vào hiểu biết của anh đối với Diệp Chu, hiện tại mọi người cười có bao nhiêu vui vẻ, không bao lâu nữa sẽ khóc lớn bấy nhiêu.

Quân Nhất mím môi, cẩn thận ngẫm lại trong đầu những chi tiết và manh mối đã ghi nhớ vừa nãy, rồi chậm rãi ghép chúng lại với nhau, cố gắng đoán ra suy nghĩ của Diệp Chu.

Điểm xuất phát hẳn là ở trên người Trình Dã không sai, nhưng cụ thể là bắt đầu từ chỗ nào, Quân Nhất suy tư một chốc, trong lòng mơ hồ có một cái suy đoán, nhưng lại không dám chắc.

Quả nhiên, trong màn hình, Trình Dã mặc một bộ đồ đi mượn và đưa Trình Lăng đến trường báo danh, sau khi hoàn thành các thủ tục và thu dọn hành lý, Trình Lăng tiễn Trình Dã ra khỏi trường.

Trước khi chia tay, Trình Dã dùng giọng điệu đùa giỡn hỏi: "A Lăng sẽ chăm sóc bản thân thật tốt phải không?"

"Sẽ nhớ ca ca sao?"

"Đương nhiên, anh, em sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho anh." Trình Lăng cũng cười, lộ ra hai cái răng nanh nhọn hoắt, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.

"Điện thoại thì thôi, anh rất bận, có việc gì thì nhắn tin, anh hết bận sẽ gọi lại cho em." Trình Dã đối diện với cậu mở hai tay ra, Trình Lăng nhào vào trong lồng ngực của hắn như khi còn nhỏ.

Trình Dã ôn nhu vuốt mái tóc rối của em trai, thì thầm vào tai cậu: "Anh cũng sẽ nhớ em."

Đó chỉ là một câu nói bình thường, thậm chí giọng điệu của Trình Dã cũng không khác thường ngày là mấy, nhưng Trình Lăng nằm mơ cũng không nghĩ tới, đây lại là câu nói cuối cùng mà anh trai nói với mình.

Sau lần từ biệt này, Trình Dã lặng yên không một tiếng động biến mất khỏi cuộc sống của Trình Lăng.

Lần thứ hai nhìn thấy Trình Dã, là trong một nhiệm vụ vây bắt vào tám năm sau, một viên đạn xuyên qua ngực hắn ngay trước mặt Trình Lăng, Trình Lăng ngơ ngắc đứng đó, đem hắn chặt chẽ ôm vào trong ngực, cảm thụ nhiệt độ trong lòng ngày càng lạnh đi.

Tất cả các tình tiết đều diễn ra quá đột ngột, đột ngột đến mức khiến nhiều khán giả không kịp phản ứng, vừa khóc vừa chờ xem tình tiết tiếp theo, muốn biết tám năm qua đã xảy ra chuyện gì...

Màn hình dần dần tối đi, danh sách nhân viên tổ chế tác chậm rãi hiện ra trong tầm mắt của mọi người.

Rõ ràng phim đã kết thúc, nhưng trong rạp không có ai rời đi, mọi người lẳng lặng ngồi ở chỗ của mình, không muốn rời đi.

Ánh đèn trong rạp chiếu đèn cũng không sáng lên, đen kịt một màu, tiếng xiềng xích cùng tiếng bước chân vang vọng trong rạp chiếu phim to lớn, theo thanh âm này, màn ảnh vốn đang tối đen rốt cục dần dần sáng lên.

Người đàn ông mặc đồng phục tù nhân màu cam trạc ngoài bốn mươi, trên mặt có vết sẹo dài, xiềng xích tay chân đã bị cai ngục mở ra, nhốt vào ghế thẩm vấn.

Một trong hai nam cảnh sát mặc đồng phục cảnh sát thẩm vấn ông ta là Trình Lăng, có vẻ như cậu đã gầy đi rất nhiều, cả người có chút thoát hình, trên mặt không có biểu cảm gì, giống như máy móc được lập trình sẵn.

Qua hỏi cung, khán giả biết được người đàn ông bị hỏi cung tên là Đao Thẹo, chính là thủ lĩnh của một trong hai băng nhóm trong vụ ẩu đả cực kỳ ác liệt cách đây không lâu khiến chín người chết và hai mươi tám người bị thương.

Trong quá trình thẩm vấn, Đao Thẹo đã thú nhận hành vi phạm tội của mình, sau khi thẩm vấn kết thúc, Trình Lăng đã nói gì đó với một cảnh sát khác, người cảnh sát kia cầm bản ghi chép hỏi cùng đi ra ngoài, chỉ còn lại Đao Thẹo và Trình Lăng trong phòng.

Đao Thẹo nhìn chằm chằm Trình Lăng một lúc, như thể chợt nhớ ra điều gì đó, mỉm cười: "Này, cậu không phải...đứa trẻ được Trình Dã nhận nuôi sao."

Trình Lăng không nói gì, phòng thẩm vấn rơi vào im lặng trong hơn mười giây, ngay khi Đao Thẹo sắp hết kiên nhẫn và hét lên để trở về, chợt nghe cậu lên tiếng.

''Tám năm nay, Trình Dã đều theo chân ông làm việc phải không?"

Cậu vừa hỏi ra lời, Đao Thẹo liền cười phì một tiếng, trên mặt lộ ra một tia châm chọc lắc đầu: "Cậu không biết anh của mình tám năm nay đi nơi nào sao?"

"Cậu vậy mà cái gì cũng không biết." Đao Thẹo nhìn chằm chằm Trình Lăng một hồi, sau đó kinh ngạc nói: "Anh của cậu, đối với cậu thật không tệ."

"Nói đến thì tiểu tử cậu mệnh thật tốt, tuy có một người cha cặn bã như vậy, nhưng cũng có một người anh trai sẵn sàng chết vì cậu."

"Cho nên, có một số chuyện không nên hỏi quá chi tiết, sống thật tốt là được."

Những lời này vừa nói xong, 'cạch' một tiếng cửa mở ra, tiếng bước chân kèm theo tiếng xích sắt xẹt qua mặt đất vang lên, màn ảnh lần nữa chìm vào trong bóng tối.

Lúc Lục Mạn Mạn bước ra khỏi rạp chiếu phim, trời đã tối hẳn, cô dùng khăn giấy lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng lăn xuống, có chút xấu hổ đi vào phòng vệ sinh, nhìn vào gương mà khóc, hai mắt sưng húp như hạch đào, những cảm xúc không thể nguôi ngoai trong chốc lát lại trào dâng cuồn cuồn.

Cô ấy lấy điện thoại di động ra và đăng một Weibo với đôi tay run rẩy.

Nhóc Xuyên nhà Mạn Mạn: Xem xong rồi.

Sau khi bài Weibo này được đăng lên không lâu, rất nhiều fans vẫn luôn ngồi xổm đợi đã tích cực cập nhật câu hỏi, câu hỏi được hỏi nhiều nhất là phim hay không, Xuyên Xuyên có đẹp trai không, xem phim xong cảm thấy thế nào!

Lục Mạn Mạn xoa xoa đôi mắt sưng đỏ, trả lời từng câu hỏi của fans, khi trả lời đến câu hỏi vềtâm trạng hiện tại của mình, đầu tiên cô ấy gõ một đoạn dài, viết ra tất cả những điều cô ấy cảm thấy khó chịu.

Tuy nhiên, cô đã thay đổi quyết định ngay trước khi gửi đi, do dự một lúc, xóa bỏ câu trả lời thật dài đó, chậm rãi gõ vài chữ: Tôi muốn gửi dao cho đạo diễn.

Hiển nhiên cũng không ít người có cùng ý nghĩ giống cô, bởi vì bộ phim trước của Diệp Chu đã thành công vang dội ở phòng vé, nên tin tức về [Theo đuổi ánh sáng] vừa truyền ra đã nhận được rất nhiều sự chú ý.

Lúc này, buổi chiếu đã kết thúc, các mạng xã hội trực tuyến lần lượt bắt đầu có phản hồi về bộ phim.

Một câu hỏi trên Mouhu (tương tự Zhihu ó) nhanh chóng được đẩy lên trang đầu: Bạn nghĩ sao về cái kết của [Theo đuổi ánh sáng]?

Nhận được lượt thích cao nhất là bình luận của Quân Nhất, một nhà phê bình phim nổi tiếng trong ngành, đây là câu trả lời của anh ấy.

Cảm ơn đã mời, bất ngờ nhưng hợp tình hợp lý, câu trả lời này có liên quan đến một số nội dung phim, độc giả chưa xem phim cẩn thận khi xem.

Sau khi tổng hợp những manh mối mà đạo diễn để lại, thêm vào câu nói của Đao Thẹo ở cuối phim, chúng ta có thể rút ra kết luận.

Trình Dã đã ngồi tù tám năm qua, hẳn là vừa mới ra tù. Nguyên nhân ngồi tù trước mắt vẫn chưa chắc chắn, nhưng có thể suy đoán rằng Trình Dã hẳn là đã giết gã cha khốn nạn của Trình Lăng, chi tiết cụ thể còn phải chờ sau khi chính thức chiếu phim xem thêm vài lần nữa mới có thể đưa ra kết luận.

Danh tiếng của [Theo đuổi ánh sáng] tốt ngoài mong đợi khiến nhiều rạp chiếu vốn dĩ không định dành quá nhiều suất chiếu cho bộ phim này đã phải họp khẩn về việc có nên tăng suất chiếu cho [Theo đuổi ánh sáng] hay không.

Nếu như [Theo đuổi ánh sáng] do một đạo diễn trẻ vô danh khác thực hiện, cho dù điểm chiếu có tiếng tốt, các rạp chiếu phim cũng sẽ không cho họ một ánh mắt chứ đừng nói là chủ động tăng tỷ lệ chiếu phim.

Nhưng đạo diễn của [Theo đuổi ánh sáng] lại là Diệp Chu, đây là một...nói thế nào nhỉ, một đạo diễn rất kỳ quái! Càng nói xấu càng tốt, càng không ai lạc quan vào kết quả lại càng tốt đẹp.

Cao tầng của ngành này ít nhiều cũng có một chút mê tín, [Theo đuổi ánh sáng] điểm chiếu có tiếng tốt + Diệp Chu, một đạo diễn siêu may mắn, đây là lý do tại sao nhiều công ty phải họp khẩn cấp.

Mới đầu mọi người còn có chút không chắc chắn, nói cho cùng thì đề tài của [Theo đuổi ánh sáng] làm cho mấy rạp chiếu phim lớn do dự không quyết, đề tài này thật sự quá lạnh, khó bảo đảm khán giả nguyện ý chi tiền.

Hiện tại đang là kỳ nghỉ hè, các rạp đều rất đông đúc, một khi lịch chiếu phim cao mà tỷ suất người xem thấp thì chắc chắn rạp sẽ bị lỗ rất lớn, cần phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Một số chuỗi rạp chiếu phim lớn đã mở họp kéo dài đến hai ngày mà vẫn quyết định được, mãi đến khi...

Nhà phê bình phim Dưa Bay Lượn, người lần trước bị mất mặt vì đã mắng [Một hồi trò khôi hài] và Diệp Chu, cuối cùng đã xóa blog của mình rồi giả chết, thời gian qua một năm lại tái xuất giang hồ, lần thứ hai lên tiếng, đem Diệp Chu cùng tác phẩm mới [Theo đuổi ánh sáng] của cậu, từ tác phẩm tới đạo diễn mắng từ đầu đến cuối.

Sau khi rạp chiếu phim biết được tin này, cuối cùng cũng giải quyết xong vấn đề lớn do dự mấy ngày nay, đưa ra quyết định cuối cùng, thêm suất chiếu cho [Theo đuổi ánh sáng], thêm!