Hai người tán ngẫu một lúc, Lương Duy Trầm nằm xuống nghỉ ngơi, Dư Vãn Thu cũng nằm lên một chiếc giường khác, cô trầm tư nhìn vào bầu trời trong xanh nhiều mây bên ngoài cửa sổ, dòng suy nghĩ rối bời trong đầu.
Cô với Lương Duy Trầm chỉ là mới vô tình gặp nhau, cô không thể nào hiểu nổi được những lời nói và hành động kì lạ của anh.
Lẽ nào anh thật sự thích cô rồi nên khi biết cô đã có con anh anh mới phản ứng gay gắt vậy sao?
Không, không thể nào.
Tấm chân tình của một người nào đó làm sao dễ trao đi như vậy được.
Có lẽ anh cũng giống như những người đàn ông khác chỉ là tán thưởng nhan sắc của chính mình, cho rằng ai cũng sẽ thích, nhưng đột nhiên gặp phải cái đinh như cô nên trong lòng không thoải mái, vậy nên mới thái độ kì lạ với cô như vậy.
Haiz, thôi kệ đi, nể tình anh ta đã cứu Dương Bảo nên cô không so đo với anh nữa, cứ coi như tai không nghe thấy gì vậy.
Sau khi tự trấn an mình, trong lòng Dư Vãn Thu cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi, cô lật người lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngủ một giấc dậy trời đã tối rồi.
Lương Duy Trầm đã tỉnh rồi, đang ngồi dựa vào đầu giường nghịch điện thoại.
Dư Vãn Thu trèo xuống khỏi giường, chỉnh lại mái tóc rối bù, hỏi: "Lương Duy Trầm, anh có chỗ nào không thoải mái không?"
Lương Duy Trầm vẫn chăm chú nhìn điện thoại, không ngẩng đầu.
"Không có."
Dư Vãn Thu ồ một tiếng, không làm phiền anh nữa. Lúc cô đang nghĩ xem nên làm việc gì thì điện thoại kêu, cô liếc nhìn điện thoại, tươi cười bắt máy.
"Bảo bối"
Bảo bối? Là bảo bối mà cô vô thức gọi tên trong giấc mơ sao? Là người chồng thân yêu của cô phải không?
Lương Duy Trầm ngước mắt nhìn về phía cô, mặt cô tràn đầy ý cười, nụ cười vô cùng hạnh phúc.
Một thứ cảm xúc khó chịu dâng lên trong lòng, anh dùng sức nắm chặt lấy điện thoại, hận không thể bóp nát cái nụ cười đáng ghét kia.
Sắc mặt Lương Duy Trầm thay đổi, cũng đúng lúc Dư Vãn Thu ngắt điện thoại. Để che giấu đi cảm xúc của mình, anh tùy ý hỏi một, "Dương Bảo?"
"Ừm."
"Dương Bảo rất đáng yêu. Mọi người đều nói con trai giống bố, bố cậu bé chắc là rất ưu tú."
Sắc mặt Dư Vãn Thu đột nhiên thay đổi, im lặng không nói gì.
"Trong khoảng thời gian tôi dưỡng thương này, chắc là chuyện gì cũng đều phải làm phiền cô. Cô đã nói chuyện với chồng chưa? Anh ấy nói thế nào?"
"Tôi có thể chăm sóc tốt cho anh, không cần ai có ý kiến cả."
"Vậy làm sao được? Lỡ như vì tôi mà làm cho quan hệ của cô với chồng không tốt, vậy chẳng phải tôi thành tội đồ rồi sao?"
Lương Duy Trầm nhìn cô, nhìn thấu hết mọi cảm xúc của cô, biết được cô đang trốn tránh vấn đề này nên anh cố tình gặng hỏi.
Nếu đã biết như vậy thì anh tự về nhà dưỡng thương đi!
Dư Vãn Thu tự hậm hực trong lòng.
"Hay là như này, để tôi tự nói chuyện với chồng cô, tôi tin anh ấy nhất định sẽ hiểu."
"Không cần."
"Sao lại không cần? Tôi đây là vì muốn tốt cho cô."
"Anh Lương, tôi không có chồng!"
Giọng nói của Dư Vãn Thu đột nhiên trở nên nặng nề, vẻ mặt cũng không kiên nhẫn.
"Cảm ơn anh Lương đã suy nghĩ cho tôi, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực chăm sóc cho anh thật tốt cho tới khi vết thương của anh khỏi hẳn mới thôi."
Khóe miệng Lương Duy Trầm khẽ cong lên, trong lòng vui như mở hội nhưng bên ngoài lại thể hiện ra dáng vẻ xấu hổ và áy náy như một người bình thường nên có.
"Xin lỗi."
"Không sao."
Dư Vãn Thu cảm thấy mình nói chuyện hơi gay gắt một chút, cô hít một hơi thật sâu bình ổn lại cảm xúc, "Tôi ra ngoài một lát."
Bóng lưng cô dần biến mất, khóe môi anh cũng càng ngày càng cong lên, cho tới khi trên mặt là một nụ cười tươi rói.
Xem ra, ông trời vẫn còn ưu ái anh lắm!
Biết được trái tim anh đang ở đâu, đang hướng về nơi nào.
Dư Vãn Thu, người con gái duy nhất mà anh giấu tận sâu trong trái tim, người mà anh suốt bao năm vẫn luôn nhớ nhung, chờ đợi, tìm kiếm, cuối cùng, cuối cùng....
Ánh sáng này, cuối cùng cũng rơi xuống người anh rồi.