Bác Triệu đã già lắm rồi, vậy mà luôn phải nhăn nhó với những chuyện phiền phức như vậy. Chu Cẩm nhìn bác mà thấy thương dùm.
"Mày nói cái gì?!!!", đột nhiệm bị xúc phạm, một người như cô sao có thể chịu nổi.
Chu Cẩm nửa cười nửa không, nghiêng ngả :"Nói ai người đó tự biết, cô không phải sao lại tức giận làm gì?"
"Mày là ai vậy? Giống như đám người làm kia hay là thằng gác cổng, lại dám ở trước mắt tao huênh hoang?", ả ta còn không biết Chu Cẩm làm ai, nhưng cạy vào địa vị bản thân có được cho rằng đã hơn người khác rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó lại trong khó coi vô cùng, ánh mắt vốn đẹp hiện tại trông đanh đá tráo trợn.
Chu Cẩm không có muốn để ý loại người này, nhưng nhìn khuôn mặt kia đúng là rất khó chịu. :"Bác Triệu, con cóc màu mè này ở đâu ra vậy?"
Lão ôm chán đỡ ngực, tóc như sắp bạc đi thêm mấy phần :"Người tình của ông chủ, cô Vân Uyên, không hiểu vì sao vẫn sống sót được đến bây giờ!"
Hoắc Hoan có nhiều người tình, nhưng chằng có người nào sống sót được qua một đêm. Vậy mà con ả này lại ngoại lệ. Không biết là ả may mắn hay là có nghị lực kiên cường. Không chỉ thế, Hoắc Hoan còn nhiều hơn hai lần gọi ả đến phục vụ.
Làm cô tưởng bản thân được ông chủ ưu ái hoặc chú ý đến, mơ tưởng đến một ngày bước chân vào dòng họ này làm đại phu nhân.
Việt Phong từ ngoài cửa bước vào, nhìn cảnh trong nhà cũng không có mấy giao động, chuyện trong nhà ấy mà. Hắn không có trách nhiệm phải quản lý, mà hắn cũng không thèm động vào. Chỉ là người hắn thích lại rất hay chen vào.
Hắn lẳng lặng đi đến đứng ngay sau lưng Chu Cẩm. Dáng vẻ rõ ràng là bảo vệ tuyệt đối.
Chu Cẩm cười rõ kinh thường :"Con cóc màu mè tưởng bở bản thân được ông chủ yêu thích, ở đây lên mặt."
Ngừng lại một chút, từ từ quan sát sắc mặt đang từ đỏ chuyện sang xanh của Vân Uyên, tức xanh mặt thì ra được trông như vậy.
Cậu bồi thêm :"Không cẩn thận tối nay lại bị chặt làm hai vứt cho chó ăn. Lúc ấy tôi không cứu được con cóc như cô đâu"
Mặt Vân Uyên xanh đến xanh xao. Tức đến nộ hoả, ai cho cậu ta xúc phạm cô như vậy chứ. Hung hổ chạy đến, giơ một tay, mạnh mẽ tát xuống.
Chu Cẩm cũng không có né tránh gì, bởi vì cậu biết người yêu cậu đang ở ngay đằng sau.
Quả nhiễn tay Vân Uyên chưa vung xuống được bao nhiêu đã bị cánh tay vững chắc nắm lại. Việt Phong dừng lực dã man nằm lấy cổ tay ả.
"Á!!!!! Mày…..mày….." Ả kêu đến chói tai. Mà đến mọi người xung quanh cũng phải công nhận Việt Phong đang dùng quá nhiều sức lực. Đến nỗi cảm tường như cổ tay ả đã bị bẻ gãy. Đáng sợ!
Việt Phong hất tay một chút ả đã ngã sõng soài ra đất, ngồi đó kêu rên rỉ. Mà lại chẳng có ai muốn đến giúp.
Việt Phong là thuộc hạ chỉ nghe lời suy nhất Hoắc Hoan, và quyền lực cũng chỉ ở sau Hoắc Hoan. Điều nay đồng nghĩa sức mạnh thể chất của hắn cũng phải là vượt trội. Nếu lần này Vân Uyên không động vào Chu Cẩm, hắn cũng sẽ không lên tiếng.
Chu Cẩm nhìn cổ tay bị nắm đến tím loét của ả, hơi bặm môi, quay qua nhìn Việt Phong :"Anh quá tay rồi!"
Việt Phong đưa mắt xuống nhìn cậu, :"Nó định đánh em!"
Chỉ đến khi bác Triệu lên tiếng thì mới có người đến đỡ Vân Uyên đứng lên.
Lão nói :"Cô Vân, nếu cô muốn ở lại thì phiền cô giữ yên lặng, ông chủ của chúng tôi sẽ sớm trở về"
Bị đau một lần lên ả chẳng còn dám lên mặt, nhưng mà vẫn còn ôm cái tức giận này trong lòng. Cũng không sao cả, bởi ả nghĩ chỉ cần đợi đến khi Hoắc Hoan trở về, sau đó nói chuyện này ra. Đám người đó chắc chắn chẳng còn đường sống.
Mấy ngày nay Hoắc Hoan luôn gọi ả đến làm tình, chắc chắc anh đã để ý đến mình, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa cơ hội để ả trở thành phu nhân nhà này cũng không còn xa.
Đến lúc đó ả sẽ cho đám người kia biết thế nào là khổ sở. Hiện tại ả nhịn một chút cũng không đáng gì.
Người làm không còn ai ở lại sảnh chính, quản gia cùng mọi người đã đi làm việc của mình, Việt Phong và Chu Cẩm cũng không nán lại lâu, bước ra bên ngoài.
"Cô ta giống thiếu gia vài phần" Việt Phong nói.
Chu Cẩm ngẩn người, lặng lẽ quay lại nhìn Vân Uyên, đúng là cô ta có vài phần giống Thác Thụy. Cậu mở to mắt, như ngộ ra điều gì đó. Lại bật cười.
Vừa rồi cậu chỉ bận nói móc mẻ cô mà không để ý đến khuôn mặt ấy.
Rất nhanh sau đó, Hoắc Hoan đã mang Thác Thụy trở về.
Khi anh ôm bé con ra bên ngoài đã thấy quản gia cùng hai thuộc hạ thân cận của mình đứng chờ sẵn. Anh nhăn mày, :"Có chuyện gì?"
Bác Triệu nhăn nhó, ông kể lể :"Cô Vân tìm ngài, đã quậy phá ở đây một lúc lâu. Tôi nói thế nào cũng không chịu rời đi. Hiện tại đang ở sảnh chính đợi ngài!"
Hoắc Hoan chưa nghe hết mi tâm đã nhăn chặt, trong ánh mắt lộ ra vẻ tức giận.
"Bé cưng mang mèo nhỏ ra vườn hoa chơi được không? Có vệ sĩ đi cùng em", anh kiềm chế sự tức giận, dịu dàng căn dặn em.
Hiện tại người trong biệt thự đều đã quen biết Thác Thụy, anh sẽ không lo lắng em gặp nguy hiểm như trước.
Mỗi lần nhìn dáng vẻ đáng yêu mềm mại của Thác Thụy, Hoắc Hoan lại không thể kiềm chế được. Chỉ có thể tìm người có khuôn mặt giống bé cưng để giải quyết. Nhưng tìm được cũng thật sự khó khăn.
Bởi khuôn mặt em rất xinh xắn, đẹp theo kiểu không phân biệt giới tính, lại mang lại cảm giác nhẹ nhàng hòa ái. Cuối cùng anh cũng tìm được một người phụ nữ có dung mạo vài phần giống Thác Thụy, chẳng ai khác đó là Vân Uyên.
Bởi vì giống Thác Thụy lên cô ta mới được Hoắc Hoan gọi lên giường vài lần. Nhìn chung thì vẫn là công cụ để anh giải tỏa, còn lâu mới xứng làm thế thân cho Thác Thụy.