Nhặt Được Bảo Bối Ngốc

Chương 22: Thiếu niên bị kích thích



Một chút nước từ bình hoa bắn lên xườn mặt đã tái xanh của em, hơi liếc mắt xuống mặt đất, bình hoa vỡ nát, cánh hoa rơi lả tả.

Tim Thác Thụy đập liên hồi, cảm tưởng như nó sắp nổ tung. Hòa với tiếng tim đập là đôi tay cầm khay thức ăn run lẩy bẩy.

Thác Thụy thở nặng nề.

Bình hoa ấy vốn là để ném vào em sao? Nếu em nghiêng mặt một chút nữa có phải bây giờ đã chết rồi không? Có phải người kia muốn giết em hay không?

Ánh đèn trong phòng mập mờ soi rõ một khoảng, từ trong bóng tối, cậu thiếu niên tuấn tú chậm rãi bước ra.

Có một vài người trên đời này khá đặc biệt, họ tỏa ra cái khí chất rực rỡ và ngang tàn của tuổi trẻ. Cái loại thần thái cháy bỏng mạnh mẽ. Chàng trai kia dường như có đầy đủ, không thiếu sót cái nào.

Hoắc Hoan có lại khí chất đen tối khó gần, tên đàn ông Đoàn Sâm kia tuy ôn hòa hơn nhưng cũng mạng lại cảm giác thân sâu. Mà khác biệt hơn, cậu thiếu niên này cũng có cái loại thần thái riêng biệt.

Thác Thụy hơi cúi đầu, dè dặt liếc lên nhìn chàng trai : “Lên....ăn cơm....rồi”

Biến!!!! Tôi đã nói không được phép vào căn phòng này!!!! Biến ngay lập tức!!!” Chàng trai vừa rồi biểu cảm đã khó coi nay lại càng tức giận. Hung tợn mà gầm gừ trong cuốn họng.

Hai mắt sáng của Thác Thụy ầng ậng nước, thật sự rất uất ức. Là tại em sao? Nếu không phải em muốn báo đáp ông chủ căn nhà này em sẽ làm công việc này sao?

Thói quen khi gặp chuyện không vui phát tác, nước mắt em lăn dài trên gò má. Hồi còn sống cùng Hoắc Hoan, em luôn ở trong trạng thái có bất kỳ chuyện không vui gì sẽ lập tức bật khóc. Dù sao thì em biết rõ, chỉ cần em khóc, bất kỳ loại yêu cầu gì của em Hoắc Hoan đều sẽ chấp thuận. Không phải em kiêu ngạo, chỉ là em muốn hưởng thụ sự luôn chiều của hắn mà thôi.

Hiện tại em cũng không muốn khóc, mà là không tự chủ được lên khóc. Bộ dáng lúc nào cũng quá thảm thương.



“Ức.... Hu...” Em vừa khóc vừa lắc lắc đầu. Em thực sự xin lỗi mà!!

Cơ thể nhỏ bé run lên từng hồi yếu ớt, đôi lúc lại dùng đôi mắt đỏ hoe ngước lên nhìn cậu thiệu liên.

“Cậu....khóc sao?” Thiếu niên chứng kiến em khóc đến thảm thương.

Tuy ánh đền mờ ảo, nhưng rõ ràng vẫn nhìn ra làn da trắng nõn hơi ửng hồng do khóc lóc dữ dội. Hắn ta lặng người nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.

Xinh đẹp như vậy, là thiếu gia của gia tộc nào lại kiều diễn như vậy. Trước nay hắn luôn rất ghét nhưng tên yếu đuối vô dụng. Nhưng cậu bé trước mặt hắn lại mạng lại cảm giác rất khác biệt.

Rõ ràng cũng tỏa ra chút yếu ớt mỏng manh, nhưng lại không hề khiến hắn chán ghét. Hình như hắn có chút..... hưng phấn!!!!

Hắn nhìn cậu bé xinh đẹp này khóc, sau đó lại có khoái cảm hưng phấn sao?

Điên rồi, hắn cmn vô cùng kích thích, lồng ngực bắt đầu phập phồng dữ dội. Hắn chưa từng có loại cảm giác này.

Ngày nào cũng có vài nữ hầu tới trước

cửa phòng của hắn gây rối, già có trẻ có, mà cũng không thiếu nhưng kẻ cơ hội. Cái loại ẻo lả thích ăn mặt hở hang, rất nhiên là để thu hút sự chút ý của hắn. Mà ngược lại, hắn nhìn đến chán ghét.

Vừa rồi hắn cố tình ném bình hoa sượt qua mặt cậu bé này, ý đồ rõ ràng muốn cảnh báo cậu. Mà bây giờ, hắn cảm thấy may mắn vì đã không quyết định ném vào mặt cậu.

Thiếu niên từ từ bước đến trước mặt Thác Thụy, em cũng phát hiện mà ngẩng mặt lên.



Hai mắt trong sáng nay phủ một tầng nước, chóp mũi ửng hồng và cả khuôn miệng kiêu gợi.

Hắn âm thầm nước một ngụm nước bọt. Nhẹ nhàng lau nước mặt trên mặt em.

“Ngoan, đừng khóc!!” Giọng ngắn trầm khàn, rõ ràng mang theo rất nhiêu tia kiềm chế.

Thác Thụy lại không tinh ý như vậy, em cố nén nước mắt, nhìn xuống khay thức ăn, “Ăn...........cơm!!”

“Được, em ngừng khóc trước đã”

Thác Thụy nghe lời, thật sự cố nén nước mặt vào trong, cứ mãi sụt sùi khó nhọc. Mà chàng trai không biết từ bao giờ lại kiên nhẫn xoa nhẹ nhàng sau gáy em như vậy. Hắn cứ như vậy sau mê nhìn em.

Có thể là do thói quen được Hoắc Hoan thành lập, một khi đã khóc, em khó sẽ khó mà tự dừng được. Lúc trước hoàn toàn là do có Hoắc Hoan ở bên cạnh dỗ dành em. Tìm cách phân tán sự chú ý của em, yêu thương âu yếm

em.

Mà bây giờ, không có anh ấy, em cực kỳ tủi thân, em nhớ Hoắc Hoan. Nhưng em lại không thể gặp anh ấy. Em lại bắt đầu không kiếm chế được nước mắt.

Chàng trai đột nhiên phát hiện em không chỉ không bớt nước mắt mà còn khóc dữ dội hơn.

Sợ như vậy sao? Nhát gan như vậy.

Hắn nhìn ngắm cơ thể em, nhỏ nhắn như vậy, ôm có lẽ rất vừa tay. Hắn hơi cúi người, mạnh mẽ bế sốc cả cơ thể em lên. Khay thức ăn rơi xuống mặt đất, mà cơ thể em lại được hắn ôm gọn gàng trên cánh tay.