Nhặt Được Bảo Bối Ngốc

Chương 8: Ngoại lệ của Hoắc Hoan



Hoắc Hoàn bế Thác Thụy đang ngủ say lên tầng cao nhất của biệt thự, tiến vào phòng, đặt em lên giường. Bản thân cũng nằm ngay bên cạnh ngắm nhìn em.

Đứa bé với khuôn mặt nhỏ nhắn, nước da trắng hồng và ngũ quan đều thực sự tinh tế. Nhìn vào rất giống một thiên thần nhỏ, mà thiên thần nhỏ này bây giờ là của riêng Hoắc Hoan, hoàn toàn thuộc về Hoắc Hoan.

Thác Thụy uống không nhiều nước, chỉ một thời gian ngắn sau đã mở mắt. Người đầu tiên em thấy là khuôn mặt nghiêm nghị của Hoắc Hoan. Cũng đang sợ, nhưng riêng em thì lại không cảm nhận như vậy. Thác Thụy rất thích người đàn ông này.

"Tỉnh rồi?", Hoắc Hoan vén mấy lọn tóc còn vươn trên trán em, ôn nhu nói.

Thác Thụy gật đầu, em đảo mắt xung quanh căn phòng, lại thêm một nơi lạ lẫm nữa. Tay nhỏ vô thức bấy chặt lấy chăn trên người.

Hoắc Hoan nhìn vậy lập tức đau lòng, anh gỡ chăn trên người em ra, cẩn thận bế bổng em lên. Còn hôn hôn lên trán mấy cái.

"Bé ngoãn, không cần sợ. Đây là nhà tôi, bây giờ và sau này cũng là nhà em"

Thác Thụy giật mình, vậy là người đàn ông này vẫn quyết định đưa em về sao, em thì có gì xứng đáng chứ?

Thân hình Thác Thụy rất nhỏ, anh bế một tay thôi cũng ôm chọn được.

Bế bé con tiến vào nhà tắm, cả hai người phải tắm rửa. Quần áo hôm qua dầm mưa đều bẩn hết rồi.

Đặt bé con lên thành rửa mặt, Hoắc Hoan bắt đầu cởi quần áo, để lộ ra thân hình cao lớn săn chắc. Bất kể chỗ nào cũng đều rõ ràng các cơ. Bụng lại 6 núi rõ ràng. Là thân hình của người đàn ông bao chị em ao ước.

Thác Thụy nhìn đến không chớp mắt. Ngưỡng mộ quá đi mất, ước gì em cũng có cơ thể tuyệt vời như vậy. Nghĩ lại bản thân, Thác Thụy vội vàng kéo áo mình lên, để lộ chiếc bụng phẳng lì trắng trẻo. Chằng khác nào con gái. Bé con hơi hụt hẫng, mình con là con trai mà, như vậy là bất công với em rồi.

Má hồng hơi phồng lên, đôi mắt cũng nhíu lại tỏ vẻ suy tư gì đó. Nhìn chung là ra dáng vẻ rất oan ức.

Hoắc Hoan nhìn một màn này cảm thấy đáng yêu không chịu được. Một đứa bé có cần ngây thơ như vậy không?



Toàn bộ Tân tư cút bạn nhỏ đều được Hoắc Hoan nắm bắt. Anh tiến lại một tay nhéo nhéo chóp mũi em, tay còn lại luồn vào trong áo, có xoa cái bụng nhỏ, an ủi :

"Không cần có cơ bụng như tôi, bé ngoan, em như vậy rất đẹp rồi"

Thác Thụy tuy ngốc nhưng cũng biết người ta đang khen mình, mặt nhăn nhỏ vừa rồi biến mất. Em lại cười cười thỏa mãn.

Hoắc Hoan lại nghĩ : bé con gầy quá, sau này phải từ từ vỗ béo.

Nước ấm cũng chuẩn bị xong. Anh muốn cả hai người cùng tắm, Thác Thụy lại hơi ngại ngùng, dù sao em cũng chưa tắm cùng ai bao giờ.

Hoắc Hoan hiểu ra tâm tư này, bắt đầu tẩy não, "Không phải em cũng là con trai sao, tắm chung cũng không sao"

Bé con thấy hợp lý, liền ngoan ngoãn để anh cởi quần áo cho mình.

Thân hình Thác Thụy cũng rất mảnh mai, đúng hơn là gầy gò. Tạo cảm giác rất dễ tổn thương. Động tác của Hoắc Hoan vốn đã cẩn thận bây giờ càng nhẹ nhàng.

Thân hình xinh đẹp bộ ra hoàn toàn trước mắt. Tuy rất trắng trẻo nhưng nhìn chung vẫn là quá gầy đi, gầy đến đáng thương.

Hoắc Hoan động chạm đứa bé này cũng không nỡ, nghiêm túc tắm rửa cho em, cũng tắm rửa luôn cho bản thân. Sau đó là ôm bé con ngâm mình trong bồn tắm.

Thác Thụy lần đầu tiên được ngâm mình rất thích thú, quay qua quay lại bắn nước tứ tung. Bắn luôn lên mặt Hoắc Hoan.

Bé con lại bật cười khanh khách. Anh thấy em vui cũng vui theo, hoàn toàn không chấp nhặt.

Hoắc Hoan bế bạn nhỏ từ bồn tắm ra ngoài, quấn một lớp khăn tắm thật dày, tránh em bị lạnh.



Quản gia Triệu vẫn chưa mua kịp quần áo cho Thác Thụy, anh liền lấy luôn áo của mình cho em.

"Em mặc tạm sơmi của tôi"

Thác Thụy đồng ý, dang rộng hai tay cho anh mặc giúp. Em cảm thấy người này quan tâm mình hơi quá rồi. Nhưng chính loại hành động này lại làm em cảm thấy rung động. Lần đầu tiên em được quan tâm như vậy.

Bản thân liền sinh ra loại cảm giác không muốn rời xa Hoắc Hoan nữa.

Áo của anh Thác Thụy có thể miễn cưỡng mặc được. Quần thì không!

Em vùng vằng muốn cởi ra. Rất khó chịu, dù sao độc áo cũng đã dài tới đầu gối em luôn rồi.

"Bé ngoan, không cần tức giận, không mặc quần cũng không sao". Hoắc Hoan vứt quần sang một bên, dỗ dành bé con. Giờ anh mới phát hiện, bạn nhỏ này rất nóng tính nha.

"Lại đây, bế em xuống ăn sáng" Hoắc Hoàn vươn rộng hai cánh tay.

Thác Thụy ngoan ngoãn chồm người đến, lại vào lòng anh.

Cả hai ôm nhau ra bên ngoài. Vừa hay Chu Cẩm đứng trước cửa, hắn cúi đầu nói :

"Lão đại, bắt được gian tế rồi"

Hoắc Hoan áp đầu Thác Thụy chặt vào ngực mình, mắt ôn hòa vừa rồi biến mất. Thay vào đó là sự âm trầm.

"Đợi bên ngoại phòng ăn" , anh bế bé con đi qua, không quên vứt lại một câu.

Phải đợi bạn nhỏ của anh ăn xong đã.