Nhặt Được Chồng Sau Tai Nạn Giao Thông

Chương 11: Sau đó



Chân Đồng Ngôn cuối cùng cũng được anh đặt xuống, cô cố nén đau nhức, mặc kệ anh định vén chăn trèo lên giường, cố ý dùng chăn quấn chặt lấy mình.

Bùi Giang Nguyên quay đầu trông thấy cô cuộn mình lại như một con nhộng. Xem ra đêm nay không thể bù đắp đủ hai lần trước.

Anh đi rồi, một lúc sau mới quay lại, vỗ về cô: "Đồng Đồng."

Đồng Ngôn nghẹn ngào "hừ" một tiếng, không muốn vén chăn lên đối mặt với anh.

Bùi Giang Nguyên nhịn cười, nhẹ giọng thuyết phục: "Anh mang khăn tắm cho em lau."

Giữa hai chân của cô thực sự rất nhớp nháp khó chịu, cánh hoa hơi sưng lên sau khi bị anh va đập quá mạnh, thực sự cần phải chườm khăn nóng.

Cô mím môi, thở ra một hơi, cuối cùng vén chăn lên, từ bên kia giường ngồi dậy, tận lực tránh tiếp xúc với anh: "Em đi tắm."

Nhưng không thể không mặc gì đi vào nhà tắm, quần pyjama của cô vẫn còn ở dưới chân anh, cô cúi đầu chậm rãi nói: "Anh... giúp em lấy quần."

Bùi Giang Nguyên nhặt nó lên đưa cho cô, nhưng vẫn khoanh tay nhìn cô.

Đồng Ngôn cũng không thể bảo anh xoay người được, đành phải hơi nhấc chân, từng chút một vén quần lên.

Anh cao chừng mét tám, đứng sau lưng dễ dàng nhìn thấy đùi cô mở rộng, lộ ra tiểu huyệt sưng đỏ.

Vì cô nâng chân lên, miệng huyệt khẽ run, phát ra tiếng "xì", nước nhờn lại tràn ra từ bên trong.

Cô cho chân vào ống quần, từ từ nâng eo và mặc vào. Khoảnh khắc hai bờ mông hồng hào lộ ra, cô nhanh chóng che lại.

Hai mắt Bùi Giang Nguyên tối tăm, nhìn cô bước đi liền nhếch miệng cười--

Anh siết chặt tay thành nắm đấm, đưa chúng lên miệng che đi nụ cười của mình. Cô bị anh làm nhiều đến nỗi bước đi đau đớn.

Anh sải bước dài đi tới trước mặt cô, Đồng Ngôn thấy vậy vội xua tay: "Không, không, không --"

Bùi Giang Nguyên ôm chặt lấy eo cô, nhìn cô hỏi: "Em có tự đi được không?"

Mặt cô đờ ra, cô thật sự chịu không nổi, mới bước một bước mà chân đã co quắp đau nhức, còn tệ hơn cả hôm bị phá trinh, không biết tối nay anh đã dùng sức cỡ nào.

Cô im lặng, cúi đầu để anh bế đi.

Bùi Giang Nguyên đưa cô vào phòng tắm, nhưng đến nơi rồi anh cũng không ra, chỉ đứng ở cửa lo lắng nhìn cô: "Đồng Đồng, chân đau, đừng ngã."

Cô bất lực với anh, dựa vào bồn rửa tay lắc đầu, khẩn trương nói: "Em không sao thật mà, anh có thể ra ngoài rồi."

Trong lời nói của cô còn mang theo giọng điệu cầu xin, cô thật sự không hiểu được anh muốn gì.

Bùi Giang Nguyên đã nghe lời cô ba tháng qua, nhưng hôm nay có gì đó khác thường, chân anh như mọc rễ, thậm chí anh còn tiến lại gần hơn, thì thầm: "Nhà vệ sinh rất trơn, em chịu khó đi."

Giống như sợ cô không đồng ý, anh xoay người, trong giọng nói mang theo chút thất vọng: "Anh không nhìn đâu, tắm xong anh giúp em ra ngoài."

Đồng Ngôn cắn môi, thật sự không thể cự tuyệt, chỉ có thể đồng ý.

Thật ra cô dùng bồn tắm, ngồi trong bồn không thể trượt, nhưng vì sợ anh chờ lâu nên chỉ tùy tiện tắm rửa qua loa.

Thế nhưng người đàn ông phía sau cô đã lặng lẽ quay lại, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, từng nơi một từ vai, cổ đến lưng.

Trong phòng tắm mờ hơi nước, cô vợ mới của anh cứ như vậy, không chút phòng bị, quay lưng về phía anh, tẩy rửa cơ thể mà anh vừa lăn lộn.

Thấy cô định đứng dậy, anh cầm khăn tắm cúi người bao chặt lấy cô trước khi cô kịp phản ứng, vô cùng dịu dàng nhắc nhở: "Vừa rồi anh quên mang quần áo cho em."