Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 181: 181




“Tiểu Hi, Tiểu Hi? Không sao, không sao đâu!” Phong Ngạo vội vàng chạy lại, giữ chặt Lăng Vũ Hi, “Trong ba lô Tiger có máy dò thiết bị định vị, nếu như trên người em bị gắn thiết bị, thì cái máy đó của nó đã sớm cảnh báo rồi.”
Phong Ngạo chưa dứt lời, Lăng Vũ Hi càng thêm phát hỏa, “Cái gì? Vậy ra cái gã xấu xa kia ngay từ đầu tới giờ đều lừa em! Chết tiệt! %^#$%*… %%$… $#[email protected]##@… *%$” một chuỗi câu nói thô t ục bật thốt lên.
Hại cô trong những ngày ở đó, ngây ngốc không dám trốn đi, sợ mình sẽ làm lộ vị trí của Kingloy, ngu ngốc mặc cho anh ta đùa bỡn, đồ xấu xa chết tiệt, đồ rùa đen khốn kiếp!
“Này, là do bản thân cô ngu ngốc đừng có đi đổ thừa cho người khác được hay không.

Chạy nhanh lên một chút đi!” Tiger móc méo cô.

Có cô nàng này ở đây, thế giới sẽ tràn ngập những linh hồn thấp kém …
Tít tít Tít tít
Đúng lúc này, đồng hồ đeo tay của Phong Ngạo phát ra tiếng kêu!
“Đợi đã!” Sau đó, Phong Ngạo rút máy dò cảm ứng bên hông ra, kết nối với đồng hồ đeo tay, một chuỗi ký tự thình lình xuất hiện ở trước mắt anh!
“Chuyện gì vậy?” Lăng Vũ Hi hỏi.

Cô hết sức quen thuộc với loại tín hiệu này, “Lẽ nào chủ nhân…”
Một lát sau, Phong Ngạo gật đầu, nhìn về phía Lăng Vũ Hi và Tiger, “Xem ra, chúng ta tạm thời không thể trở về rồi.”
Không thể quay về? Lăng Vũ Hi trợn trừng hai mắt, dự cảm xấu càng lúc càng mãnh liệt, đừng nói là cô không thể trở về Vatican.
Tiger nhíu mày, “Tại sao?”
Hai hàng lông mày của Phong Ngạo cũng nhíu chặt, “Bởi vì, chúng ta lại có nhiệm vụ mới!”
“Nhiệm vụ mới?” Lập tức, đôi mắt sau cặp kính râm của Tiger phát ra tia sáng long lanh.


Dường như đối với loại trò chơi mạo hiểm này cậu chơi không bao giờ biết mệt.
“Nhiệm vụ mới?” Nhưng đối với Lăng Vũ Hi lại là tin sét đánh giữa trời quang.

Điều này có nghĩa, cô còn phải ở lại trên địa bàn của gã xấu xa kia?
Thế này, cô có thể không nhận được không? Cô nhìn Phong Ngạo vừa tha thiết mong chờ, vừa như là lên án.
“Tiểu Hi, lần này em phải đi!” Phong Ngạo dập tắt mộng tưởng của cô, bất đắc dĩ tuyên bố.

Chủ nhân vừa truyền tin giao nhiệm vụ.

Cả ba người bọn họ nhất định đều phải hoàn thành, nếu không một người cũng không được phép quay về!
Như vậy, cả ba người chỉ còn cách tiến lên, lao thẳng về phía trước.
Xích Long bảo
“Shit! Phong tỏa hết mọi cửa khẩu lại cho tôi.

Chỉ cần cô ta vẫn còn ở trong nước, tôi không tin không bắt được cô ta!”
Cạch, rầm một tiếng.
Điện thoại di động cùng với tiếng trả lời bị ném rơi xuống đất!
Đây là chiếc điện thoại di động thứ hai mươi bị vỡ vụn trong tay Úy Trì Thác Dã.
Cô nàng chết tiệt, dám tìm một thằng nhóc chưa ráo máu đầu tới bắn thuốc mê, khiến cho anh bị tê liệt ròng rã suốt sáu tiếng!
Anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên thời điểm Đại, Tiểu Ny lao vào phòng.

Ánh mắt ấy của các cô ấy lúc đó, chính là không thể tin được vào mắt mình.

Lão Đại quả thật đang nằm chật vật trên nền đất, không thể nhúc nhích.

Toàn thân được bọc trong một tấm chăn, bị thua thảm bại bởi một cô gái bé nhỏ và thằng nhóc chưa ráo máu đầu.

Cơn giận này bảo anh làm sao có thể nuốt trôi cho được!
Thậm chí cho dù có phải xới tung mỗi một góc đất, anh cũng phải bắt cho được bọn họ về, sau đó… À, Anh còn chưa nghĩ ra sẽ trừng phạt bọn họ như thế nào, nhưng trước tiên cứ phải bắt lại đã rồi nói!
Đứng bên ngoài phòng, Giang Tuyết Nhi vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này, bước vào phòng, lo lắng hỏi, “Thác Dã, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Úy Trì Thác Dã đang nổi giận, nhưng bởi vì giọng nói dịu nhàng này, mà đè nén lửa giận trong lòng xuống.

Anh xoay người, chỉnh lại ống tay áo, “Không có chuyện gì, Tuyết Nhi, chúng ta đi xuống lầu thôi.”
“Thật sự không có chuyện gì chứ?” Giang Tuyết Nhi không yên tâm hỏi, vừa nãy thoáng nghe anh nói cái gì mà phong tỏa cửa khẩu.

Chẳng lẽ gặp phải người nào khó giải quyết sao?
Úy Trì Thác Dã lắc đầu, “Không có chuyện gì, Tuyết Nhi, gần đây vất vả cho em rồi.” Kéo vai Giang Tuyết Nhi, vừa nói, vừa đi xuống lầu.

Giang Tuyết Nhi nhoẻn miệng cười, nhưng vẫn luôn dịu dàng, khiến người ta dễ chịu, “Đêm nay có nấu mấy món anh thích ăn nhất nha.

Em và thím Lâm đã chuẩn bị rất lâu đó.”
“Cô bé ngốc, lần sau đừng để mình mệt nhọc như vậy.”
“Đúng vậy, cậu chủ, tôi cũng nói cô Tuyết Nhi đừng nên để bản thân quá mệt nhọc, huống hồ tuần sau là lễ đính hôn của hai người rồi, tuyệt đối đừng khiến cho cơ thể bị mỏi mệt.

Thím Lâm, đã chờ đợi ngày này đợi đến nỗi tóc cũng đều bạc trắng rồi.” Nhìn thấy hai người vừa mới xuống lầu, thím Lâm đang dọn cơm nói.
Nghe ba chữ lễ đính hôn, khiến khuôn mặt trái xoan của Giang Tuyết Nhi ửng đỏ, hờn dỗi nói, “Thím Lâm, con nào có đâu.”
“Tuyết Nhi mắc cỡ rồi.

Cậu chủ, có thể bắt đầu ăn tối thôi.” Trong lòng thím Lâm vui vẻ.

Cậu chủ do một tay bà nuôi nấng, cuối cùng bà cũng có cơ hội nhìn thấy cậu ấy cưới vợ.

Vốn bà hi vọng Tuyết Nhi có thể sinh cho cậu chủ một đứa bé trắng trẻo mập mạp, nhưng tiếc rằng trái tim cô Tuyết Nhi không được tốt.

Có lẽ sau khi bọn họ kết hôn sẽ xuất hiện kỳ tích thì sao?
Ở bửa tối, trong các cuộc chuyện trò, Úy Trì Thác Dã rất ít khi tham gia, hơn phân nửa đều là thím Lâm và Giang Tuyết Nhi nói.
Mấy năm qua, Giang Tuyết Nhi đã xem thím Lâm như người thân của mình, nên cô không giấu thím Lâm chuyện gì.
Sau buổi cơm tối, Úy Trì Thác Dã cũng không ở lại, chỉ nhàn nhạt nói vài câu bảo Tuyết Nhi phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, rồi chuẩn bị vội vã rời đi.
“Đợi chút cậu chủ, bữa tiệc đính hôn tuần sau có cần chuẩn bị gì nữa không?” Thím Lâm vội vã hét lên đuổi theo ra ngoài.
Giang Tuyết Nhi cũng đuổi theo ra đến nơi.

Cô không hiểu, bọn họ cũng sắp đính hôn rồi.

Vì sao Thác Dã còn không chịu qua đêm ở Xích Long bảo.


Chẳng lẽ bởi vì cái đêm hơn bốn năm trước cô… đã không thể chịu nổi cảm xúc mãnh liệt của anh mà ngất đi sao?
Vì vậy, nhiều năm qua, cô vẫn luôn chờ anh.

Cuối cùng cũng đã có buổi lễ đính hôn này, dù sao, ngàn vạn lần cũng không thể xảy ra sơ xuất! Nhưng nhìn thái độ của Thác Dã, cô luôn cảm thấy anh không hề có tâm trạng chờ mong.

Trong lòng Tuyết Nhi dần dần nổi lên cảm giác bất an.
Úy Trì Thác Dã mở cửa xe, tự dưng cảm thấy buồn phiền vô cớ.

Bởi vì ba chữ ‘Lễ đính hôn’, càng tăng thêm phiền muộn trong anh.

Không phải đã sớm quyết định rồi sao, lễ đính hôn cũng đã được sắp xếp xong.

Tại sao lúc này trái tim anh lại bắt đầu rối loạn?
Anh liếc mắt nhìn chằm chằm Giang Tuyết Nhi, “Chuyện đính hôn, mọi người tự quyết định đi, tôi không có ý kiến.

Tôi còn có việc, không ở cùng mọi người được.”
Dứt lời, anh chui vào trong xe.

Chiếc xe thể thao nhanh chóng phóng đi.