Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 199: 199




“Theo bản tin mới nhất sáng nay của đài chúng tôi: Đêm qua, lễ đính hôn chấn động toàn thành phố của ông trùm xã hội đen, ngài Úy Trì Thác Dã đã được cử hành tại khách sạn Nguyệt Cẩm đúng như dự kiến.

Các vị chính khách cùng các doanh nhân tiếng tăm đều đến tham dự buổi dạ tiệc đính hôn long trọng tối qua.

Vốn tưởng rằng đây là việc vui của đời người, lại không ngờ nó đã bị biến thành thảm kịch trần gian! Theo như tin tức nhận được, đêm qua toàn bộ khách sạn Nguyệt Cẩm đột ngột bị cắt điện, sau đó cả khách sạn đã bị rắn, gián, chuột, ếch bao vây, làm kinh hãi không ít các vị quan chức.
Trong đó nghị viên Kim Long Nghĩa đã không may bị thương do đạn bắn, hiện lúc này vẫn đang dưỡng thương trong bệnh viện, trước mắt đã qua cơn nguy hiểm! Ngoài ra, còn có một vài thành viên Xích Long Bang cũng bị thương trong cuộc đọ súng.

Mà thủ phạm gây ra những việc trên, không ngờ lại là một cậu nhóc miệng còn hôi sữa, gây xôn xao dư luận không ít.

Đến lúc này, cậu bé được cho là thủ phạm nhỏ tuổi nhất lịch sử đã được đưa vào bệnh viện tối qua, nhưng vẫn chưa biết có thoát khỏi tình trạng nguy hiểm hay chưa.

Cảnh sát cũng đã tiến hành bước đầu điều tra.

Nhưng vì ông trùm Úy Trì Thác Dã bảo vệ tên nhóc gây rối này quá mức nghiêm ngặt, nên đến bây giờ, vẫn không thể biết được tình trạng hiện tại của cậu bé.

Diễn biến tiếp theo của vụ việc, đài chúng tôi sẽ đưa tin sau, cảm ơn các bạn đã quan tâm theo dõi.

.

.

.

.

.”
Trong căn phòng rộng lớn, trên bộ sofa da bò Ý, là một người đàn ông cao lớn đang ngồi biếng nhác.

Áo sơ mi màu xanh đậm, nhìn rất sang trọng.

Hai cúc áo phía trên để hở, lộ ra vòm ng ực cường tráng, cùng với chùm lông ngực, không quá thưa cũng không quá rậm, nhưng nhìn qua chết tiệt lại cực kỳ gợi cảm, tạo cảm giác đặc trưng của người Châu Âu.

Người đàn ông nhếch khóe miệng, chậm rãi mỉm cười thâm trầm, ấn tắt điều khiển từ xa.

Hình ảnh trên màn hình TV lập tức bị dừng lại.
“Thủ lĩnh, theo như Kingloy giải thích, sự cố tối hôm qua tại buổi lễ đính hôn kia, đều không phải ý của bọn họ, mà do trong Kingloy có người tự ý tiến hành.” Câu tiếng Ý lưu loát từ trong miệng một người đàn ông cao to khác thốt lên.

Người đó có nước da trắng, tóc nâu xoăn, mũi cao, thân hình vạm vỡ, là một vệ sĩ mặc đồ vest, cung kính khúm núm đứng bên cạnh ghế sofa.
Người đàn ông mặc sơ mi xanh đậm khẽ mím đôi môi mỏng, xoay xoay chiếc điều khiển từ xa trong tay, không nói một lời.
Người vệ sĩ thấy thủ lĩnh không lên tiếng, mới nói tiếp, “Còn về danh sách kia, bên Kingloy giải thích là, tạm thời vẫn chưa lấy được, nhưng đã phái người theo dõi Tề Gia Chấn.


Hơn nữa bọn họ cũng đã phái người thâm nhập Tề gia, vẫn không thu hoạch được gì, cho nên.

.

.

.

.

.”
Người vệ sĩ nghẹn lời, làm việc không tốt lại còn biện hộ với thủ lĩnh.

Nhìn thế nào cũng đều do năng lực kém cỏi, chỉ sợ chọc giận thủ lĩnh.
Người đàn ông mặc sơ mi xanh đậm vẫn không chút biểu hiện gì.

Anh ta có mái tóc đen dày, mà trong số đông người châu Âu, cũng được coi là hiếm.

Nước da trắng, màu da của đại đa số người da trắng, gương mặt chữ điền cương nghị, sắc nét như được tạc thành.

“Thủ lĩnh, lần này đến Châu Á, nơi đây không phải là địa bàn của chúng ta.

Ở Châu Á, Úy Trì Thác Dã một tay che trời.

Chúng ta đều ở trong thế bị động, muốn hành động sẽ rất khó khăn.

Các điều kiện vô cùng gây bất lợi cho chúng ta.” Người vệ sĩ nói không sai.

Ở Châu Âu có lẽ bọn họ còn có thể hoành hành ngang ngược.

Nhưng ở Châu Á, vượt ra ngoài phạm vi thế lực của mình, hơn nữa còn ở trên địa bàn của Xích Long Bang, xử lý mọi việc khó tránh khỏi sẽ gặp khó khăn.
Sau một lúc lâu trầm mặc, người đàn ông mặc sơ mi xanh đậm mới mở miệng, chất giọng tiếng Ý thốt ra cực kỳ tao nhã: “‘Trái tim Florence’ ở đâu?”
Người vệ sĩ khẽ run lên.

Bình thường giọng thủ lĩnh càng nhẹ nhàng, thì càng tràn ngập cảm giác uy hiếp.

Anh ta cắn răng trả lời, “A.

.

.

.

.

.

‘Trái tim Florence’ chắc là vẫn còn nằm trong tay Úy Trì Thác Dã, muốn đoạt lại ‘trái tim Florence’, chỉ sợ cần thêm một ít thời gian.

.

.

.

.

.”
Sau đó, lại là một khoảng câm lặng, người vệ sĩ đứng bên sợ hết hồn.
Đôi lông mày hơi nhíu lại, khóe miệng người đàn ông mặc sơ mi xanh đậm hơi nhếch lên, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước, chậm rãi nói: “Còn cần thêm chút thời gian? Bốn năm, còn chưa đủ sao?”
“Vâng, thưa thủ lĩnh.

Thuộc hạ biết bốn năm trước ngài quyết tâm giành cho được ‘trái tim Florence’ , ai ngờ lại bị Úy Trì Thác Dã ở giữa phá rối.

Lần đấu giá trước ở Florence, thủ lĩnh thừa khả năng mua được, tại sao lại muốn Kingloy đi đoạt?” Người vệ sĩ to gan nói.

Quả thực là như thế, lần trước đấu giá ‘trái tim Florence’ ở Florence, Úy Trì Thác Dã đã cố ý nhường lại.

Nhưng vì sao thủ lĩnh không hề có ý định dùng tiền mua lại, mà ra lệnh cho Kingloy cử người đi trộm.

Kết quả là vẫn không thu hoạch được gì!

Aiz, người vệ sĩ thầm thở dài.

Hắn biết, chỉ mỗi Kingloy thì làm thế nào đấu lại ông trùm Châu Á Úy Trì Thác Dã?
Người đàn ông mặc sơ mi xanh đậm nhếch môi, đặt điều khiển từ xa xuống, cầm tách trà trên chiếc bàn con theo dáng dấp trà đạo lên, nhấm khẽ một ngụm, đôi mắt hơi nheo lại, trong đầu hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp.

Cô gái kia thích nhất là ép hắn uống trà.
Nhấp khẽ, hương trà vương vấn giữa răng môi mãi không tan, hắn phun ra một câu, “Cô ấy đâu? Tìm được rồi?”
Người vệ sĩ trầm mặc một hồi lâu, hai bên thái dương hơi rịn mồ hôi, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của thủ lĩnh, trong lòng có chút rối loạn, cố lấy hết can đảm, nói, “À.

.

.

.

.

.

Thủ lĩnh, về cô gái bị mất tích.

Chúng ta vẫn luôn giám sát chặt chẽ Xích Long Bang, nhưng.

.

.

.

.

.

Trước mắt vẫn chưa dò ra tung tích của cô ấy.

.

.

.

.

.”
Người đàn ông nhíu mày, cuối cùng ngẩn đầu, đôi mắt sâu thăm thẳm liếc xéo người vệ sĩ.

Trên gương mặt mơ hồ lộ vẻ tức giận, “Một đám vô dụng, danh sách thì không tìm thấy, cầu thủy tinh cũng không thể đem về, đến ngay cả một cô gái, các ngươi cũng không đối phó nổi.

Ngươi nói, ta nuôi các ngươi còn có tác dụng gì, hử?”
“Dạ.

.


.

.

.

.

dạ.

.

.

.

.

.

Thủ lĩnh, tôi lập tức sắp xếp các huynh đệ làm ngay!” Thừa dịp thủ lĩnh vẫn chưa phát tác, người vệ sĩ sợ tới mức nhanh chóng chạy ra khỏi phòng!
Ánh mắt vừa rồi của thủ lĩnh, rất đáng sợ! Trong ánh mắt ấy lộ ra sát ý, hắn còn nhìn không ra sao?
Người đàn ông đó chính là, ông trùm mafia Ý Trạch Lạc Kỳ.

Hắn đã lặng lẽ đến Châu Á.

Trận đấu lần này, càng đấu càng vui.
Bởi vì, Úy Trì Thác Dã —— không, nên, động, vào, người, phụ, nữ, của, hắn!
Một nơi nào đó, có cô nàng nào đấy đang bị nhốt trong một căn hầm tối đen, bất giác rùng mình một cái.

.

.

.

.

.