Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 212: 212




Cốc cốc cốc
“Mời vào.”
Trong phòng có tiếng trả lời dứt khoát, Úy Trì Thác Dã liền đẩy cửa bước vào.
“Bác sĩ Vương, thương thế của thằng bé thế nào?” Anh vừa vào cửa đã hỏi liền, cái người lúc này đang ngồi sau bàn làm việc, bác sĩ Vương.
Bác sĩ Vương đang cúi đầu nghiên cứu bệnh án trên bàn làm việc, liền ngẩng đầu.

Đôi mắt đã nhuốm màu thời gian đưa mắt liếc nhìn người vừa tới một cái, khóe miệng hiện lên nụ cười ôn hòa, “Ngài Úy Trì, mời ngài ngồi.”
Úy Trì Thác Dã khẽ gật đầu, mi tâm vẫn chưa giãn ra, trầm giọng nói: “Bác sĩ Vương, ông đặc biệt mời tôi qua đây, hay thằng bé có chuyện gì.

.

.

.

.

.”
Bác sĩ Vương lắc đầu, trong mắt loé lên tia do dự, mời Úy Trì Thác Dã ngồi xuống.

Ông mới bắt đầu nói: “Ý chí của thằng bé này rất kiên cường, chỉ chút trở ngại trước mắt, tôi tin thằng bé chắc chắn sẽ vượt qua không có vấn đề gì.”
“Ông đã nói thế.

Vậy bác sĩ Vương còn có chuyện gì phải ngần ngại?” Dù sao Úy Trì Thác Dã đã tiếp xúc với vô số loại người, nên cũng thực dễ dàng nhìn rõ tâm trạng của đối phương.

Nhưng, đối với sự do dự của bác sĩ Vương, anh quả thực đoán không ra.
Nhưng mà cũng đúng, trên thế giới này, làm gì có người toàn năng.

Dù cho Úy Trì Thác Dã có tiếp xúc với vô số người, thì đối với chuyện tình cảm, lại cứ rối tinh rối mù.

Cho dù đây có là sự kiêu căng tự đại, thì với loại đàn ông đã tạo nên sự nghiệp long trời lở đất, đối với chuyện tình cảm đều sẽ rất mù mờ chăng? Ách, đương nhiên cũng có người văn võ song toàn, đáng tiếc ông lớn Úy Trì của chúng ta, là một ông già khô khan.

Đối với chuyện tình cảm thế này, sẽ không bao giờ nhìn ra được.
Thở dài một tiếng, bác sĩ Vương âm thầm tán thưởng mắt nhìn người của Úy Trì Thác Dã.


Không hỗ là người đã lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, không người nào có thể giấu diếm được điều gì trước mặt anh.

Nhưng nghi vấn trong lòng kia, ông lại không dám vội vã kết luận.

Dù sao ông cũng là một bác sĩ chuyên nghiệp.

Nếu vẫn chưa có kết luận chính thức, thì ông sẽ không bao giờ tùy tiện phát biểu bất cứ điều gì: “Ngài Úy Trì, còn nhớ hơn bốn năm trước, khi đó ngài bởi vì bị súng bắn trọng thương.

Khi đó, tôi rất vinh dự được trở thành bác sĩ điều trị chính cho ngài.

Cũng vì chuyện này, năm đó ngài đã mua luôn bệnh viện này, biến nó thành chi nhánh thuộc tập đoàn Xích Long.

Không ngờ mới đó mà đã hơn bốn năm qua rồi.”
Úy Trì Thác Dã nhướng mày, lẳng lặng lắng nghe, trên mặt vẫn luôn là vẻ bình thản, nhìn không ra nội tâm anh đang nghĩ gì.
Bác sĩ Vương thấy anh bất động thanh sắc, vì thế tiếp tục nói tiếp: “Sở dĩ tôi nhắc lại chuyện này, là vì thật sự cực kỳ biết ơn ngài Úy Trì đã cho tôi cơ hội.

Dù sao với thân phận và địa vị của ngài, không phải bác sĩ nào cũng có thể có vinh hạnh được trở thành bác sĩ riêng của ngài, giống như.

.

.

.

.

.

Giống như bác sĩ Quý năm đó vậy.

.

.

.

.

.”
Con ngươi đen bóng của Úy Trì Thác Dã chợt lóe sáng, vết sẹo trên trán khẽ động một chút, khóe miệng nhếch lên nụ cười sâu xa: “Bác sĩ Vương, ông bảo tôi đến đây, không phải để nói chuyện của bác sĩ Quý năm đó với tôi đó chứ?”
Bác sĩ Vương lặng lẽ toát mồ hôi lạnh, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngài Úy Trì, ngài đừng hiểu lầm, tôi không hề có ác ý.

Nhưng bác sĩ Quý chính là thầy của tôi.

Cái chết của ông ấy, vẫn chưa được làm sáng tỏ.

Là học trò của ông ấy, tôi thật sự muốn biết lý do tại sao.

.

.

.

.

.

Năm đó thầy tôi đột nhiên bị chết bất đắc kỳ tử!”
Những lời này, bác sĩ Vương nhịn đã rất nhiều năm, vẫn muốn tìm ra nguyên nhân, trả lại trong sạch cho thầy.

Nhưng do ngại thân phận của Úy Trì Thác Dã, ông vẫn sợ run như cầy sấy, sợ gặp phải tai bay vạ gió.


Xem ra bối cảnh của Úy Trì Thác Dã không đơn giản, mà ông vẫn còn cả một nhà già trẻ vẫn luôn chờ ông chăm sóc.

Nhưng thầy lại có ân đối với ông, nếu như không có thầy, ông làm sao có thể bước chân vào được nghề y, để đạt được thành tựu như ngày hôm nay?
“Bác sĩ Vương, những lời này, tôi nghĩ bốn năm trước ông đã muốn hỏi tôi.

Nhưng thật không ngờ, ông có thể nhịn được đến tận bây giờ mới mở miệng.” Úy Trì Thác Dã cười xòa nói, rút trong túi áo ra một điếu xì gà, “Tuy rằng tôi biết nơi này là bệnh viện, nhưng không phiền nếu tôi hút một điếu thuốc chứ, không còn cách nào, trong mấy năm gần đây bị nghiện mất rồi.”
“Không ngại, không ngại.” Bác sĩ Vương tâm trạng bắt đầu bồn chồn.

Ông không hiểu Úy Trì Thác Dã có ý gì, nhưng hôm nay nếu đã mở miệng hỏi, thì phải hỏi cho đến cùng, “Thật ra ngài Úy Trì, tôi vẫn luôn thành khẩn thẳng thắn.

Mấy năm qua, ngài có thể nhìn thấy tôi luôn nỗ lực vì bệnh viện Xích Long.

Tôi luôn rất biết ơn ngài Úy Trì đã cho tôi cơ hội để phát triển.

Nhưng uống nước thì phải nhớ nguồn, nếu như không có sự dìu dắt của thầy, tôi sẽ không bao giờ có được thành tích như bây giờ.”
Úy Trì Thác Dã nhẹ gật đầu, châm xì gà, rít sâu một hơi, sau đó từ từ nhả ra, động tác vẫn luôn tao nhã tự tin như cũ.

Nhưng có ai tin rằng người đàn ông quý phái, tự tin tao nhã kia, hóa ra lại là lão đại giới hắc đạo mà mọi người chỉ nghe tên thôi đã sợ mất mật?
“Một nhà ba đời Quý gia đều là bác sĩ, tất cả đều là bác sĩ riêng của Úy Trì gia tôi.

Cho nên, đối với y thuật của Quý gia tôi vẫn luôn bội phục.

Cũng chính vì thế, do ông là học trò của bác sĩ Quý, cho nên tôi mới mời ông ở lại đây.” Anh trầm giọng nói, hơi nhíu mày dáng vẻ luyến tiếc, “Có lẽ do Úy Trì Thác Dã tôi không có phúc khí, đối với cái chết của bác sĩ Quý, tôi chỉ có thể nói: thật đáng tiếc.”
“Aizz.

.

.

.

.

.

Thầy vất vả hơn nửa đời người, với nhân phẩm của thầy, tại sao lại bỏ chúng ta mà đi sớm như vậy? Hay tại tạo hóa trêu người?” Bác sĩ Vương thở dài, trong hốc mắt mờ hơi nước, “Ngài Úy Trì, không sợ ngài chê cười, bây giờ nghĩ lại cái chết oan uổng của thầy, tôi vẫn còn rất đau lòng, hận bản thân không có cách nào để trả ơn cho thầy.

.

.

.


.

.”
Nội tâm Úy Trì Thác Dã run lên, đối với bác sĩ Quý, anh làm sao không thấy tiếc nuối.

Quý gia ba đời đều hành y, không ngờ lại bị đứt đoạn trong tay anh.

Chuyện năm đó, không hề liên quan gì đến bác sĩ Quý.

Ác cái là lúc ấy bản thân anh đang bị trọng thương, không có biện pháp bận tâm.
“Năm đó sau khi ngài Úy Trì bị trúng đạn, ngày hôm sau liền truyền đến tin dữ của thầy, không biết.

.

.

.

.

.” Bác sĩ Vương rốt cục cũng nói ra điểm nghi ngờ của mình.
“Tôi chỉ có thể nói, tất cả đều là tai nạn ngoài ý muốn.

Bác sĩ Vương, tuy rằng chúng tôi đều thấy tiếc nuối cho bác sĩ Quý, nhưng tôi khuyên ông.

Có một số việc không biết còn hạnh phúc hơn.

Gia cảnh của ông đơn thuần, tôi không có ý định liên lụy đến ông.

Nhưng có một số việc, có thể không hỏi, có thể không nghe, có thể không thấy, có thể không biết, thì tốt nhất là không nên hỏi, không nên nghe, không nên nhìn.

Cho dù có biết cũng xem như không biết, như vậy, mọi rắc rối mới không tìm đến với ông.” Úy Trì Thác Dã hút thuốc, chậm rãi nói.

Trong giọng nói nhưng lại có ý nghĩa sâu sắc đến khó hiểu.