Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 215: 215




Một khoảng không vắng lặng, giống như đã qua cả nửa thế kỷ, toàn thân Lăng Vũ Hi đau nhức, ý thức bắt đầu tỉnh táo lại.
“Bác sĩ Vương, cô ấy thế nào rồi?” Vẫn là giọng nói trầm thấp từ tính kia, vang vọng trong phòng bệnh.
“Ngài Úy Trì, cô Lăng đã có thai.

.

.

.

.

.”
Bác sĩ Vương còn chưa nói xong, đã bị Úy Trì Thác Dã ngắt lời: “Có thai? Bác sĩ Vương, ông chắc chắn chứ?” Trong giọng nói có chút run run.
“Vâng, tôi chắc chắn, cái thai được khoảng nửa tháng.

Nhưng hiện giờ cơ thể cô Lăng rất yếu, cho nên mới phát sinh hiện tượng ngất xỉu giống như hôm nay.

Nếu không dưỡng thai thật tốt, tôi lo lắng đứa trẻ trong bụng.

.

.

.

.

.” Bác sĩ Vương nhíu chặt đôi lông mày già nua, nghiêm túc nói.
“Không có nếu như! Bác sĩ Vương, đứa trẻ này, nhất định phải giữ lại!” Úy Trì Thác Dã lại ngắt lời bác sĩ Vương, hấp tấp nói.

Trong giọng nói khó che giấu sự phấn khích, hơn nửa tháng, trời! Lúc đó cô đang ở cùng anh.

Anh gần như chắc chắn, đứa bé này là của anh!
Bác sĩ Vương không cần hỏi, nhìn qua cũng đoán được ai là cha đứa bé.

Ông gật đầu, nói: “Ngài Úy Trì, muốn giữ đứa trẻ, ngoài sự nỗ lực của bác sĩ, còn cần cả sự chăm sóc của cha mẹ đứa bé.

Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức chăm sóc tình trạng sức khỏe của sản phụ, nhưng không có cách nào điều chỉnh được cảm xúc của cô ấy.


Ngài Úy Trì, ngài cũng biết, thời điểm phụ nữ mang thai, cảm xúc rất không ổn định, rất cần sự cổ vũ động viên của người thân.”
Úy Trì Thác Dã gật đầu, liếc mắt nhìn Lăng Vũ Hi đang nằm trên giường bệnh, trong lòng dần dần dâng lên cảm giác lạ lẫm: “Vậy bác sĩ Vương, theo ông tôi cần phải làm những gì?”
“Phụ nữ mang thai ba tháng đầu, đây là thời kỳ rất quan trọng.

Thai nhi giai đoạn này vẫn chưa ổn định.

Nếu như ngài có thời gian, cần ở bên cô ấy nhiều hơn.

Đương nhiên, ở trong bệnh viện thời gian dài, rât dễ ảnh hưởng đến cảm xúc của sản phụ.

Bởi vì chỉ khi ở nhà, mới có thể khiến cho sản phụ có được cảm giác an toàn.

Như vậy mới có lợi cho sự phát triển của thai nhi.” Bác sĩ Vương nói.
“Nhà?” Điều này làm cho Úy Trì Thác Dã có chút lưỡng lự.

Dù sao ngoại trừ bệnh viện Xích Long, bất luận đem Lăng Vũ Hi đến đâu, anh cũng thấy không yên tâm.

Nhưng lời bác sĩ Vương nói cũng không phải không có lý.

Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện quá nồng, chắc chắn không phải là nơi tốt để dưỡng thai lâu dài, “Tôi sẽ suy nghĩ thêm, cám ơn ông, bác sĩ Vương.”
“Không cần khách khí, đây là việc tôi nên làm.

Đúng rồi, ngài Úy Trì, chuyện kiểm tra sức khoẻ lần trước tôi nói.

.

.

.

.

.” Cảm xúc bác sĩ Vương giờ phút này có chút phức tạp.

Ông không quên, trong phòng bệnh kế bên vẫn còn một đứa trẻ.
“Bác sĩ Vương, nếu như đã mang thai rồi, thì chuyện kiểm tra sức khoẻ tạm hoãn lại đi.

Gần đây tôi thật sự quá bận rộn.” Tâm tư của anh bây giờ, đều đặt hết vào đứa bé trong bụng Lăng Vũ Hi, làm sao còn có thể quan tâm đ ến chuyện gì khác?
“Nhưng.

.

.

.

.

.

Ngài Úy Trì, việc này liên quan đến.

.

.

.

.

.

sức khỏe của ngài.

.

.

.


.

.” Bác sĩ Vương không dám nói bừa.

Dù sao ngài Úy Trì cùng cô Lăng, còn thêm đứa bé đang bị trọng thương, ba người bọn họ thoạt nhìn, quan hệ không hề đơn giản.

Bác sĩ Vương lo lắng nếu mình nói lỡ lời, sẽ gây ra hậu quả không thể nào tưởng tượng nỗi.

Tất cả mọi thứ đều cần phải trải qua xét nghiệm mới có thể kết luận được.
“Bác sĩ Vương, ông ra ngoài trước đi, việc này tôi sẽ có sắp xếp.” Anh nhìn chăm chú người phụ nữ đang nằm trên giường.

Trái tim anh vì cô mà đang không ngừng nhảy nhót, hoàn toàn không bận tâm gì đến biểu hiện kỳ quái của bác sĩ Vương.
Thở dài một hơi, bác sĩ Vương cũng đành phải tạm thời từ bỏ.

Có lẽ thời gian này trong lòng ngài Úy Trì chỉ còn mỗi đứa trẻ sắp sinh kia: “Vậy, tôi ra ngoài trước, nếu có tình huống gì có thể gọi tôi.”
Bác sĩ Vương sau khi nói xong, gật đầu lịch sự, rời khỏi phòng.
Cửa phòng nhẹ nhàng được đóng lại, phòng bệnh lập tức rơi vào khoảng không yên tĩnh.
“Em tỉnh rồi, phải không?” Úy Trì Thác Dã cất tiếng trước, đi đến bên giường ngồi xuống.
Lăng Vũ Hi khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.

Cô biết tên này khôn như quỷ vậy.

Nhưng mà, tiếng đập trái tim vẫn còn vang lên thình thịch.

Cô dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại sau khi nghe thấy những lời bác sĩ Vương nói.
“Vừa rồi em cũng nghe thấy hết rồi phải không?” Sao anh thấy cô nàng này lại gầy đi rồi? Úy Trì Thác Dã đưa tay khẽ vuốt v e gương mặt cô, trong lòng ẩn ẩn đau.

Thời gian này, do bận rộn xử lý công vụ của Xích Long Bang và tập đoàn Xích Long, mà khiến anh ban ngày gần như không có thời gian bứt ra để đến thăm cô.

Phải đợi đến khi đêm khuya vắng lặng, lúc cô đang ngủ, vì vậy cũng không biết anh có tới.

Cho đến sáng hôm nay, nhận được cuộc điện thoại của bác sĩ Vương, lúc ấy anh đang trong giờ họp, nhưng vẫn lập tức chấm dứt ngay, rồi cấp tốc chạy tới đây.
Cô đột nhiên té xỉu, khiến trái tim anh đau nhói.

Cho đến vừa rồi, biết được cô đã bình an vô sự, anh mới thoáng thả lỏng.
Nhưng, khi nghe tin cô mang thai, lại khiến tim anh giống như vừa bị quăng vào một quả bom, chính xác là, nổ tung như pháo hoa!
Cô mang thai con của anh!
Cuối cùng, đúng vậy, cô sẽ không biết giờ phút này anh đang ngây ra.

Trong lòng xúc động vui sướng đến chừng nào, lòng bàn tay to dày, cách lớp chăn nhẹ nhàng phủ lên bụng cô.

Nơi này, đã bắt đầu nuôi dưỡng mầm sống bé nhỏ của anh rồi sao?
Im lặng, Lăng Vũ Hi mở to đôi mắt đen lay láy, nhìn người đàn ông trước mặt.

Anh mặc một bộ vest màu đen với đường cắt hiện đại, càng tăng thêm vẻ nam tính, cuốn hút của anh.

Đặc biệt là cặp mắt đen sâu thăm thẳm kia của anh.

Cô luôn nhìn vào đôi mắt đó, mà nhận ra rất nhiều cảm xúc nơi anh.


Cho dù người đàn ông này bên ngoài thì tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng cô biết, ánh mắt của anh khi tức giận.

.

.

.

.

.

khi [email protected] muốn.

.

.

.

.

.
Mà giờ khắc này, cô nhận thấy, cô chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt ấm áp đến thế!
Ấm áp? Sợ là nhờ vào khối thịt thừa trong bụng cô đi! Một chút bi ai bỗng nhiên nảy sinh.
“Lúc này em đang có thai, không được lỗ m ãng giống như trước đây nữa, biết không?” Anh nhẹ nhàng vuốt v e bụng cô.

Thậm chí ngón tay cũng có chút run run.

Anh chưa từng tưởng tượng, cảm giác khi mình có con, không thể nói thành lời!
Anh nhìn vào ánh mắt thất thần của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười ấm áp: “Làm sao vậy? Vui quá đến ngớ ngẩn luôn rồi hả?”
Nén chịu cảm giác đau nhói nơi trái tim, Lăng Vũ Hi tự nói với mình.

Không thể để sự dịu dàng bất chợt của anh khiến mình bị mê hoặc.

Sở dĩ anh làm như vậy, đều vì cô đang mang thai con của anh! Dịu dàng đến mức nực cười nào chứ, nhưng mà, cô khinh thường!
“Tôi sẽ không sinh con cho anh!”