Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm Vợ

Chương 130: Tôi sẽ không thua đâu



Trên khoé miệng Lý Nhị Ngưu đã có máu chảy ra.

Nhưng sắc mặt anh ta vẫn không thay đổi, nói chuyện với giọng điệu hơi vụng về: “Cô ấy không muốn đi theo ông, ông nên thả cô ấy đi”.

“Mẹ kiếp, cậu muốn chết hả!”

Điền Minh Cường nổi giận gầm lên một tiếng, dùng hết sức lực muốn đánh lên đầu Lý Nhị Ngưu.

“Ầm!”

Nắm đấm bị chặn lại!

Một bàn tay trắng nõn thoải mái bắt lấy nắm đấm của Điền Minh Cường.

Không biết Lý Phong đã đứng bên cạnh Lý Nhị Ngưu từ lúc này.

“Lại một tên chó chết nữa đến à! Hôm nay ông sẽ giết hết chúng mày!”

“Răng rắc!”

Lý Phong hơi dùng sức.

“A!!”

Điền Minh Cường đang nổi giận lập tức đổ mồ hôi lạnh ướt cả trán.

Ở trước mặt Lý Phong, gã không thể sử dụng được chút sức lực nào cả.

Tiếp theo, sắc mặt gã trắng bệch quỳ xuống trước mặt Lý Phong!

Sau đó chỉ thấy Lý Phong kéo nhẹ một cái.

Tay phải đầy cơ bắp của Điền Minh Cường trực tiếp bị Lý Phong kéo trật khớp, cả cánh tay rũ xuống, không thể nhúc nhích!

“Bịch!”, Lý Phong giơ chân đá Điền Minh Cường bay đi.

Sau khi rơi xuống đất, Điền Minh Cường giãy dụa bò dậy.

Gã giận dữ quát to: “Tao muốn giết mày! Tao muốn giết chết mày!!”

Lúc này, sau lưng Điền Minh Cường vang lên tiếng Diêu Nhược Nam: “Chú Cường, chú không phải đối thủ của anh ta, để tôi lên đi!”

Cuối cùng Diêu Nhược Nam cũng muốn ra tay rồi!

Miêu Lạc vội bước xuống từ trên xe, trông có vẻ vô cùng kích động.

Miêu Lạc biết ở tỉnh có một lời đồn.

Chỉ cần người đàn ông nào có thể đánh bại Diêu Nhược Nam, cô ta sẽ gả cho người đó.

Nhưng đến giờ người đàn ông như thế vẫn chưa xuất hiện.

Mọi người đều nói đây là lời Diêu Nhược Nam cố ý nói ra, mục đích là không muốn lập gia đình.

Phải biết rằng Diêu Nhược Nam ở tỉnh, cứ cách một khoảng thời gian sẽ có cao thủ hâm mộ tiếng tăm đến khiêu chiến cô ta.

Nhưng từ trước đến giờ chưa từng có ai tiếp nổi mười chiêu của cô ta!

Nhìn khắp cả tỉnh, người có thể đánh bại Diêu Nhược Nam chắc chỉ cần năm đầu ngón tay đã có thể đếm hết được rồi.

Mà những người này gần như đều là bá chủ một phương có tiếng tăm đã lâu, trưởng bối hơn tuổi cũng không thể so đo với tiểu bối như Diêu Nhược Nam được.

Lần này Lý Phong chết chắc rồi!

Gió nổi lên.

Một cơn gió mang theo mùi cỏ xanh thổi qua giữa Lý Phong và Diêu Nhược Nam.

Cô ta, xinh đẹp vô song!

Cô ta, kiêu ngạo đứng thẳng!

Gió nhẹ thổi qua mái tóc ngắn gọn gàng của cô ta, vào lúc một sợi tóc lướt qua mắt Diêu Nhược Nam.

Cô ta bắt đầu di chuyển!

Tiếng nắm đấm!

Nắm đấm cắt qua không khí mang theo tiếng xé gió sắc bén!

Quyền phong!

Sức mạnh quay cuồng đánh thẳng vào mặt Lý Phong!

“Bốp!”

Một đòn như tia chớp với khí thế sắc bén như dao này cứ thế bị Lý Phong phất tay nhẹ nhàng giải quyết.

Lý Phong đánh lui nắm đấm của Diêu Nhược Nam, bàn tay như tầng mây quay cuồng xông về phía Diêu Nhược Nam.

“Vèo!”

Nắm đấm mạnh mẽ!

Nhưng Lý Phong cũng không đánh vào mặt Diêu Nhược Nam, chỉ dùng nắm đấm làm mái tóc ngắn gọn gàng trở nên rối tung mà thôi!

Còn khiến một thứ khác bối rối, chính là tim của Diêu Nhược Nam!

Cô ta không ngờ mình lại bị một người đàn ông trông rất bình thường đánh bại bằng cách này!

Chỉ vừa bắt đầu mà cô ta đã thua rồi.

Lý Phong hờ hững nhìn vào khuôn mặt tinh xảo của cô ta, lạnh lùng nói: “Tôi không đánh phụ nữ, dẫn người của cô đi đi”.

“Tôi sẽ không thua đâu”.

Theo tiếng quát khẽ của Diêu Nhược Nam.

Trong khoảng cách gần, cô ta liên tục đánh ra mười quyền nhanh như chớp về phía Lý Phong.