Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm Vợ

Chương 218: Giọng phụ nữ



Nghe Tang Cẩu nói thế, Tiền Lục Quý nóng lòng từ lâu lập tức thấy hứng thú.

Hắn vội hỏi: "Lẽ nào cậu hai tìm được mục tiêu mới rồi".

Tang Cẩu gật đầu nói: "Cậu chủ bảo mày đi cùng tao".

"Được, chúng ta đi".

Tiền Lục Quý thích thú xuống xe.

Hắn theo sát Tang Cẩu, vừa đi vừa hỏi: "Nhà thằng cha bị xử lần này có mấy con đàn bà?"

"Lần trước cậu chủ chơi cả ba chị em nhà đấy trên giường tao vẫn còn nhớ đến giờ đấy".

"Lần đấy tao chỉ được chơi con chị cả, lần này tao phải xin cậu chủ thêm một người nữa mới được".

Lúc này Tang Cẩu đã dẫn Tiền Lục Quý đến cạnh chiếc xe thùng.

Hắn mở cửa xe nói với Tiền Lục Quý: "Yên tâm đi, lần này cậu chủ cho mày chơi cả ba chị em nhà đó".

Tiền Lục Quý hai mắt sáng rực lên, lập tức ngẩng đầu nói: "Thật không đấy?"

"Thật, còn thật hơn vàng".

Nói xong Tang Cẩu đẩy Tiền Lục Quý vào trong xe.

Tiền Lục Quý giống như sói đói nhào vào trong.

Tang Cẩu nhanh tay rút con dao giắt bên hông ra, đâm mấy chục dao vào hai đùi Tiền Lục Quý.

Tiền Lục Quý kêu gào thảm thiết xin tha.

Nhưng Tang Cẩu vốn đã điên tiết, chẳng thèm quan tâm đ ến hắn.

Tang Cẩu ngày càng đâm nhanh hơn.

Hắn đâm từ đùi đến bụng lại kéo dài lên đến ngực, cuối cùng cắt đứt "dụng cụ gây án" của Tiền Lục Quý.

Tang Cẩu xách miếng thịt đầm đìa máu tươi ấy nhét thẳng vào mồm Tiền Lục Quý.

Sợ hãi!

Tuyệt vọng!

Tiền Lục Quý trợn trừng hai mắt, còn chẳng kịp hét lên.

Cuối cùng Tang Cẩu kề dao lên cổ Tiền Lục Quý.

Hai mắt Tang Cẩu lúc này đầy hung ác và sắc bén.

Hắn gằn từng tiếng: "Tao đã thề trước mộ em gái tao".

"Tao sẽ khiến tất cả những thằng hãm hiếp em ấy ăn dụng cụ gây án của chúng nó".

Nghe hắn nói thế, Tiền Lục Quý trố mắt kinh ngạc.

Cả người hắn run lên cầm cập.

Hắn không ngờ Tang Cẩu bình thường trông ngu ngốc chỉ biết giết người lại biết chuyện này.

Hắn muốn xin tha, muốn nói cho Tang Cẩu biết hắn chỉ là làm theo lệnh mà thôi.

Nhưng của quý bị nhét trong miệng làm hắn không sao nói được.

Thấy Tiền Lục Quý cố gắng giãy dụa, Tang Cẩu hung ác nói.

"Mày không phải vội, cậu chủ cũng sớm đi theo mày thôi".

"Tao sẽ đi cùng lũ chúng mày, tiếp tục hành hạ chúng mày ở âm phủ".

Tang Cẩu nói xong thì thẳng tay cắt đứt cổ Tiền Lục Quý.

Đàn em bên cạnh Tang Cẩu nhanh chóng lấy túi ni lông gói chặt xác Tiền Lục Quý lại.

Bọn chúng làm vô cùng quen tay.

Việc này cũng không phải mới làm một hai lần.

Tang Cẩu xoay người bước vào thang máy.

"Đinh!"

Đến tầng mười bảy, cửa thang máy mở ra.

Tiền Gia Triết dẫn theo mấy tên vệ sĩ đang lững thững đi trên hành lang.

Phòng của Hứa Mộc Tình ở ngay phía trước.

Tiền Gia Triết ngâm nga hát.

Trong đầu hắn bây giờ chỉ nghĩ đến gương mặt xinh đẹp và đôi chân ngọc ngà thon dài của Hứa Mộc Tình.

Hắn bắt đầu tưởng tượng đến cảnh mình cưỡi trên người Hứa Mộc Tình, nghe tiếng r3n rỉ mê người của cô.

Tiền Gia Triết đứng ngoài, nóng lòng giơ tay gõ cửa.

"Tới đây".

Tiếng phụ nữ từ trong vọng ra.

Tiền Gia Triết vừa nghe tiếng liền biết người bên trong không phải Hứa Mộc Tình.

Hắn kinh ngạc sau đó mừng thầm.

Không ngờ bên trong còn ả đàn bà khác.

Thế càng tốt, lát nữa có thể một công đôi việc rồi.

"Cạch!"

Cửa mở ra.

Bên trong là một ả đàn bà béo mặt rỗ nặng hơn một trăm năm mươi cân.

"Ồ, không ngờ lại là một anh chàng đẹp trai".

Bà ta nói xong rồi kéo Tiền Gia Triết vào trong.

Tiền Gia Triết không đủ sức đọ với bà ta.

Trong phòng bây giờ còn có mấy bác gái tầm bốn mươi tuổi, vừa già vừa béo vừa đô con.

Cả đám người đều trang điểm đậm, đeo vàng đeo bạc.

Bọn họ nhìn Tiền Gia Triết từ trên xuống dưới làm hắn nổi cả da gà.

Hắn vội quay đầu quát đám vệ sĩ bên ngoài: "Còn đứng ngây ra đó à, mau gỡ tay bà ta ra cho tao".

Hắn nói xong nhưng ngoài cửa không có tiếng đáp lại.

Hắn quay lại nhìn thì thấy đám vệ sĩ của mình biến mất từ lúc nào không biết.

Chỉ có một người đứng ngoài cửa.

Là Lý Phong!

Sao hắn lại ở đây?

Hắn phải bị Tang Cẩu treo lên đánh đến thừa sống thiếu chết rồi mới đúng chứ.

Lý Phong cười với Tiền Gia Triết.

Sau đó anh tự tay đóng cửa lại dửng dưng nói: "Cậu Tiền cứ từ từ mà chơi nhưng đừng có chơi đến chết nhé".

Thấy cửa phòng sắp đóng, Tiền Gia Triết nhanh chóng vùng vẫy hét lên với người đàn bà to béo: "Đồ quái thai, mau bỏ tay tao ra. Có biết ông đây là ai không?"

"Chát!"

Bàn tay to dày của bà ta tát Tiền Gia Triết một cái.

Cái tát này cũng làm hắn ngã lăn ra giường.

Mấy bác gái bên cạnh nhanh chóng cởi khăn tắm trên người mình xuống.

Cơ thể béo múp của bọn họ nhào về phía Tiền Gia Triết.

Trong phòng bỗng chốc vang lên tiếng cười đùa vui sướng của mấy bác gái.

Hòa cùng tiếng kêu thảm thiết của Tiền Gia Triết.

Tiếng kêu kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ mới dừng lại.

Đợi đến khi cửa phòng mở ra một lần nữa, mấy bác gái đã ăn mặc chỉnh tề.

Trên người họ mặc quần áo hàng hiệu, tay xách túi hàng hiệu, cả người sảng khoái cười vừa lòng rời đi.

Lúc bọn họ đi còn lấy từ trong túi ra một sấp tiền dày đưa cho Vương Tiểu Thất.

Trong số các bác gái có một người đưa tay sờ sờ cằm Vương Tiểu Thất.

"Cậu nhóc này đẹp trai đấy, đúng gu của tôi".

"Có muốn làm con nuôi tôi không, khỏi phải cố gắng hai mươi năm".

Vương Tiểu Thất cười nói: "Bác gái à, tôi không thiếu tình thương của mẹ, mà tôi còn muốn sống thêm hai mươi năm nữa".

Mấy bác gái giàu có cười khanh khách rời đi.

Vương Tiểu Thất xoay người vỗ tay.

Sáu người đàn ông cao to lực lưỡng cao khoảng hai mét bước ra từ căn phòng bên cạnh.

Vương Tiểu Thất lấy sấp tiền mà mấy bác gái giàu có vừa nãy cho, chia đều cho sáu người đàn ông nói.

"Chăm sóc cậu Tiền cho tốt, nhớ là mỗi người phải chơi đủ một tiếng đấy".

Vừa dứt lời, một người đàn ông lực lưỡng cười dê đến mức Vương Tiểu Thất nổi cả da gà.

"Cậu Tiền là nghệ thuật gia, dáng người lại ngọt nước như thế chơi một tiếng sao đủ. Chúng tôi còn muốn chơi đến sáng kia kìa".

"Vậy thì cứ chơi đến sáng đi.", Vương Tiểu Thất đáp lời.

Sáu người đàn ông lực lưỡng bước vào phòng.

Sau đó trận chiến vừa mới kết thúc lại bắt đầu.

Nhưng lần này tiếng kêu của Tiền Gia Triết lại rất khác.

Nghe cứ như một bản giao hưởng vậy.

Dữ dội!

Sôi trào!

Gào thét!

R3n rỉ!

Tiếng kêu có trầm có bổng!

Có cao có thấp!

Vương Tiểu Thất đứng ở cửa dù tai đã nhét bông nhưng vẫn nghe rõ.

Kịch liệt!

Cực kì kịch liệt!