Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm Vợ

Chương 659: Lệnh truy sát



"Nhà họ Vũ có Nữ hoàng phố Wall -

Vũ Khuynh Mặc chống lưng, cho dù

đến nơi nào mà chả lập nghiệp

được".

"Vì thế bọn họ sẽ không ra tay

đâu".

"Mà từ trước đến nay Vũ Khuynh

Mặc vẫn luôn yêu thầm Lý Phong,

làm gì có chuyện cô ta ra tay đối

phó với Lý Phong chứ".

Lúc này bỗng xuất hiện một cảnh

tượng lạ.

Chín trưởng lão của hội trưởng lão

cùng ngậm miệng lại.

Căn nhà có vẻ cực kỳ yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, người ngồi ở vị trí

chính giữa đột nhiên nói: "Nếu đã

thế thì truyền lệnh truy sát đi".

Có người vẻ mặt kinh ngạc.

"Ra lệnh truy sát với nhà họ Lý á".

"Làm thế có qua loa lắm không?"

Người ngồi giữa cười khẩy.

"Đồ cáo già Lý Tấn mấy năm nay

chắc chắn đã lén lút làm rất nhiều

chuyện sau lưng chúng ta".

"Nếu bây giờ không suy tính kĩ càng

mà ra tay với ông ta, thì ông ta lại

càng làm căng hơn".

"Cho nên chúng ta phát lệnh truy

sát để dụ rắn ra khỏi hang".

"Lệnh truy sát chủ yếu nhằm vào Lý

Phong và người nhà họ Hứa".

"Khiến Lý Phong và cả nhà Hứa

Hiếu Dương thành đối tượng bị đuổi

giết, lập tức thực hiện đi".

Mấy người còn lại nhìn nhau rồi gật

đầu nói: "Được rồi, cứ thế đi".

Ban đêm.

Cả nhà Hứa Hiếu Dương đang ngủ

trong một khách sạn năm sao.

Trên hành lang.

Lý Phong đứng ở cửa sổ bên cạnh

lối thoát hiểm.

Vương Tiểu Thất đứng sau lưng anh

bình thường rất nhí nhảnh nhưng

giờ vẻ mặt cực kì nghiêm túc.

"Đại ca, nhận được tin hội trưởng

lão đã phát lệnh truy sát đối với

chúng ta".

Lý Phong cười nhạt: "Biết ngay bọn

họ sẽ làm thế mà, tất cả cứ làm

theo kế hoạch đi".

Vương Tiểu Thất cung kính gật đầu:

"Vâng!"

"Anh rể, anh ở đâu thế? Cơm nấu

xong rồi".

Lúc này Hứa Hạo Nhiên mở cửa sổ

chỗ lối thoát hiểm ra.

"Ơ, Tiểu Thất cũng ở đây hả?"

"Đã ăn tối chưa? Vào ăn cùng đi?"

Vương Tiểu Thất tìm bừa một cái cớ

rồi rời đi.

Cậu ta vừa đi, Hứa Hạo Nhiên đã

thò đầu qua nói với Lý Phong: "Anh

rể, lệnh truy sát là gì thế?"

Lý Phong nhìn Hứa Hạo Nhiên cười

nói: "Tai em thính thế, đứng xa vậy

mà vẫn nghe thấy".

Hứa Hạo Nhiên hếch đầu cười nói:

"Đương nhiên rồi".

"Giờ em là thám tử của tập đoàn

chúng ta đấy".

"Mọi chuyện trong vòng mười km

quanh đây sao mà thoát khỏi lỗ tai

của em được".

Hứa Hạo Nhiên lại hỏi: "Anh rể, cái

lệnh truy sát mà anh nói là gì thế?

Có phải có người định ra tay với nhà

mình không?"

Lý Phong cười nói: "Không phải hai

người hôm qua tới đây bị anh ném

từ trên lầu xuống hả?"

Hứa Hạo Nhiên gật đầu.

"Bọn họ là người của hội trưởng

lão".

"Hội trưởng lão là cái gì thế?", Hứa

Hạo Nhiên hỏi lại.

"Một đám già đầu rảnh hơi lập nên

ý mà".

"Bọn chúng khống chế các thế gia ở

đây, ngay cả bốn thế gia lớn ở thủ

đô cũng phải nghe bọn chúng sai

khiến".

"Ủa ôi, ngầu thế á".

"Lệnh truy sát là dành cho những

gia tộc hoặc những thế lực không

nghe theo sự sai khiến của bọn

chúng".

"Chỉ cần tung ra lệnh truy sát, tất

cả những gia tộc khác ở đây sẽ

nhằm vào gia tộc này".

Hứa Hạo Nhiên giật mình: "Ôi vãi,

thế nghĩa là nhà chúng ta đang bị

một đám người nhìn chòng chọc à?"

Lý Phong nhìn Hứa Hạo Nhiên nói:

"Sao thế, em sợ à?"

"Anh cứ đùa, em là ai chứ? Em là

em vợ của anh Lý Phong nhé".

"Chỉ cần anh rể ở đây mà em phải

sợ người khác á?"

Hứa Hạo Nhiên vừa nói vừa xoa tay.

Cậu ta cắn răng nói với Lý Phong:

"Anh rể, giờ anh định đối phó với

đám người này thế nào?"

Lý Phong nói với Hứa Hạo Nhiên:

"Nếu chúng ta đánh phủ đầu, tống

hết một đám người này vào quan

tài thì chẳng bao lâu lại có nhóm

khác đến thôi".

"Cho nên chúng ta phải làm từng

bước một, diệt cỏ tận gốc, rút củi

dưới đáy nồi".

"Em có biết nền móng của một gia

tộc là gì không?"

Hứa Hạo Nhiên chẳng cần nghĩ đã

nói: "Là tiền!"

"Không phải gia tộc nào cũng làm

ăn kinh doanh à?"

"Nếu không có tiền thì dù bọn

chúng là gia tộc khỉ gió gì cũng chỉ

là một lũ ăn mày mà thôi".

Lý Phong gật đầu.

Cậu em vợ Hứa Hạo Nhiên này dù

bình thường không đáng tin lắm,

làm chuyện gì cũng hấp tấp.

Nhưng đầu óc khá nhanh nhạy.

"Anh hỏi em, nếu em muốn một gia

tộc phá sản thì phải dùng cách

nào?"

"Không dễ đâu, công ty nào mà chả

dùng mánh khóe sau lưng".

"Bọn chúng có thể làm ăn lớn như

thế chắc chắn là lén lút dùng cách

dơ bẩn nào đó rồi".

"Chúng ta chỉ cần tìm ra được là

bọn chúng xong đời ngay".

Nhưng Lý Phong chỉ cười lắc đầu.

"Không đúng".

Hứa Hạo Nhiên vò đầu bứt tai: "Anh

rể, sao lại không đúng, lúc trước

không phải chúng ta vẫn làm thế

à?"

Lý Phong chưa kịp đáp lời, sau lưng

Hứa Hạo Nhiên bỗng vang lên giọng

nói của Hứa Mộc Tình.

"Đối phó với một hai thế gia chúng

ta đương nhiên có thể dùng cách

này".

"Nhưng nếu chúng ta đối đầu với

tất cả thế gia ở đây".

"Làm như vậy chỉ chúng ta thiệt

thôi".

"Bọn chúng mà bắt tay nhau phản

công thì người chết sẽ là chúng ta

đấy".

Hứa Mộc Tình bước đến bên cạnh

Lý Phong, nhìn anh nói.

"Ý anh rể em là, nếu chúng ta đã

nhổ cỏ tận gốc thì phải bắt đầu từ

người trước".

"Người á?"

Hứa Hạo Nhiên ngớ người nhìn Hứa

Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình tự tin nhìn Lý Phong,

cười nói.

"Ừ, là người".

"Nền móng của tất cả các doanh

nghiệp của gia tộc không phải là

tầng lớp lãnh đạo mà là tầng lớp

công nhân".

"Một cây làm chẳng nên non, ba

cây chụm lại nên hòn núi cao. Nếu

chỉ có một người công nhân thì

không nói nhưng nếu có nhiều công

nhân thì sức ảnh hưởng sẽ không

nhỏ đâu".

Hứa Hạo Nhiên vội nói: "Chị à, có

phải chị có cách gì không? Chị mau

nói đi".

Lý Phong và Hứa Mộc Tình nhìn

nhau, hai người trăm miệng một lời

nói.

"Bí mật".

"Xì!"



Làng Ngưu Gia.

Dự án ở làng Ngưu Gia đã chính

thức khởi công, hai nhóm kĩ sư

cùng lúc rầm rộ xây dựng.

Dự án này kéo theo bốn làng gần

đó được hưởng lợi.

Lúc bắt đầu khởi công, những người

vô công rồi nghề trong làng cũng có

việc làm.

Chuyện này làm người dân bốn làng

xung quanh ngày nào cũng cười

tươi, lúc ngủ cũng mơ là đang đếm

tiền.

Nhưng ngoài làng Ngưu Gia và bốn

làng xung quanh.

Nhưng nơi khác bắt đầu ghen tị.

Trong đó người tức tối nhất là Cao

Vũ Quốc.

Hắn ta vốn là người của nhà họ

Viên, quản lí tất cả các công trình ở

khu vực làng Ngưu Gia này.

Thời kì đỉnh cao nhất của hắn ta

dưới trướng cũng có hơn hai trăm

người.

Nhưng sau khi nhà họ Viên sụp đổ,

hắn ta như chó nhà có tang.

Đi đến đâu cũng bị người ta xa

lánh.

Giờ chỉ có thể một mình dẫn theo

hai tên đàn em ngồi ở một cái quán

đầu làng uống bia.

Lúc này, có người đứng sau vỗ nhẹ

lên vai Cao Vũ Quốc mấy cái.

Sau lưng hắn ta truyền đến giọng

nói: "Cậu là Cao Vũ Quốc phải

không?"

Cao Vũ Quốc bực tức hất ray người

kia ra.

Hắn ta cũng không quay lại nhìn,

chỉ lạnh lùng nói: "Đừng làm phiền

ông đây, cút ngay đi".