Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm Vợ

Chương 733: Bẫy



Lúc này từ trong bóng tối truyền

đến giọng nói khàn khàn của một

người đàn ông.

"Mày tên Cường Đầu Trọc à, tao

còn định tha cho cái mạng chó của

mày".

"Dù sao tao nuôi một con chó thì

cũng chỉ tốn hai bữa cơm một ngày

thôi".

"Nhưng cái miệng của mày thối

quá".

"Nuôi loại chó hạ đẳng như mày sẽ

ảnh hường đến hình tượng của

tao".

Cường Đầu Trọc khạc ra một cục

đờm: "Có đéo".

"Cái thằng già nhà ông, tôi nghe nói

tóc ông rụng nhiều đến mức sắp hói

rồi nhỉ".

"Ở quê tôi nói, đàn ông mà hói

chứng tỏ thận không tốt".

"Năm nay ông cũng hơn năm mươi

rồi, nếu thận mà không tốt thì đi

viện chữa đi".

Trình độ chửi người của Cường Đầu

Trọc đúng là đáo để.

Gã vừa chửi hăng thế, trong bóng

tối lập tức truyền đến giọng nói giận

dữ của Hắc Long.

"Con chó miệng thối tha, lát nữa tao

sẽ vặn hết răng mày ra".

Cường Đầu Trọc cười to.

"Tôi thấy ông nên đổi tên thành

Chuột Đen thì hơn".

"Chỉ có con chuột hôi hám mới trốn

ở trong tối bới móc thôi".

"Ông có giỏi thì đứng ra đây xem

nào".

"Đại ca tôi gửi thư thách đấu cho

ông đấy".

"Theo như quy tắc của giang hồ thì

cho dù có nhát gan như chuột nhắt

thì cũng phải ra mặt một lát chứ".

"Cứ như ông bây giờ có mất mặt

không cơ chứ".

Hắc Long đứng trong bóng tối đã

giận đến điên người rồi.

"Miệng chó không mọc được ngà

voi, thằng chó, mày cứ chờ tao đến

xử đẹp mày đi".

Nói xong, giọng điệu của ông ta

cũng hơi thay đổi.

Ông ta dùng giọng điệu trịch

thượng, hống hách, tràn đầy tự tin

nói với Lý Phong.

"Mày tên là Lý Phong đúng không?"

"Mày có biết bây giờ mình đang bị

nhốt ở đâu không?"

"Tao nói cho mày biết, giờ chúng

mày đang bị nhốt trong một cái

lồng sắt".

"Tao từng dùng cái lồng sắt này để

xử lí nhiều người rồi".

"Kể cả cao thủ cấp bậc tông sư

cũng có".

Hắc Long bỗng nhiên cười to: "Chắc

thực lực của mày cũng sắp đến

cảnh giới tông sư rồi".

"Đáng tiếc mày là loại đầu óc ngu si

tứ chi phát triển".

"Biết ở đây có bẫy mà còn cố tình

vào trong, chứng tỏ mày vẫn còn

non và xanh lắm".

Lý Phong đứng sừng sững trong

bóng tối, không lên tiếng.

"Sao không nói gì? Mày đang sợ

chứ gì?"

"Còn chưa bắt đầu mà mày đã sợ

rồi à, hahaha".

"Bốn phía xung quanh rắn chắc như

tường đồng vách sắt".

"Căn phòng chúng mày đang đứng

tao đã đổ bê tông cốt thép dày hơn

năm mét đấy".

"Trừ khi mày là siêu nhân, nếu

không mày mãi mãi không có cách

nào thoát khỏi đây".

"Mày chỉ có thể chết đói chết khát

trong này thôi".

Hắc Long càng nói càng kích động.

"Không chỉ thế".

"Tao còn đặt sẵn thiết bị trong

này".

"Chỗ chúng mày đang đứng gần

bằng một cái xe ô tô".

"Nhưng sau khi tao khởi động thiết

bị thì không gian sẽ không ngừng

thu nhỏ lại".

"Bốn bức tường sẽ dịch chuyển đến

gần chỗ mày".

"Sau đó ép chúng mày thành thịt

vụn".

"Tao cho mày một cơ hội sống".

"Nếu mày quỳ xuống lạy tao ba cái,

thề từ giờ trở đi sẽ coi tao là đại ca

thì tao sẽ tạm thời tha chết cho

mày".

Lúc này Lý Phong đột nhiên ngáp

một cái.

"Nói xong chưa thế?"

"Nói xong rồi thì đến lượt tôi".

Lý Phong từ từ bước lên trước.

Anh đi từng bước lại gần chỗ phát

ra giọng nói của Hắc Long.

Không gian tối đen như mực bắt

đầu vọng đến giọng nói của Lý

Phong.

"Vừa nãy Cường Đầu Trọc nói một

câu rất chuẩn".

"Ông nên đổi tên thành Chuột Đen

đi".

"Ông nói tôi biết thừa trong này có

bẫy mà vẫn cố tình vào, không phải

vì tôi ngu mà vì tôi rất tự tin về sức

mạnh của mình".

Lúc này Lý Phong đã đứng cạnh

bức tường.

Tay anh đặt nhẹ lên trên.

"Ha ha, chết đến nơi rồi".

"Mà còn dám khoác lác trước mặt

tao".

"Tự tin về sức mạnh của mình, cho

tao xem mày mạnh thế nào đi?"

"Giờ ông đây đang đứng sau bức

tường đấy, mày có giỏi thì đấm

xuyên tường đi, tao sẽ quỳ xuống

dập đầu với mày ngay".

Dù thế nào thì Hắc Long cũng là

người từng trải.

Nhưng liên tục bị Lý Phong và

Cường Đầu Trọc khích đểu.

Giờ ông ta tức xanh mặt rồi.

Mà ông ta cũng ấn vào nút khởi

động thiết bị.

Sau đó, căn phòng mà Lý Phong và

Cường Đầu Trọc đang đứng cũng

dần bị thu hẹp lại.

"Thằng ranh, không đến nửa tiếng

bức tường của căn phòng này sẽ ép

chặt lại đấy".

"Giờ mày xin tha vẫn còn kịp".

Lý Phong không trả lời.

Anh hỏi Cường Đầu Trọc đứng gần

đó: "Mấy giờ rồi?"

Trong bóng tối, Cường Đầu Trọc rút

điện thoại ra.

Mặc dù điện thoại không có tín hiệu

nhưng vẫn hiển thị chính xác thời

gian.

Cường Đầu Trọc trả lời Lý Phong.

"Đại ca, sắp mười giờ rồi".

"Cũng sắp đến giờ tôi tắm rửa đi

ngủ rồi".

"Giải quyết ông trong vòng ba mươi

giây thôi".

Lý Phong vừa dứt lời, Hắc Long hơi

sửng sốt.

Sau đó, ông ta cười như được mùa.

"Hắc Long tao lăn lộn giang hồ mấy

chục năm mà chưa thấy đứa nào

ngu như mày".

"Mày bị dọa cho ngu người hay bị

điên sẵn rồi thế". Truyện Lịch Sử

"Mày không biết mạng mình đang

nằm trong tay tao à?"

"Thế mà còn dám kiêu căng hống

hách nói giải quyết tao trong vòng

ba mươi giây á?"

Đối mặt với sự quát tháo của Hắc

Long, Lý Phong dửng dưng nói:

"Còn hai mươi giây nữa".

Lúc này, anh giơ tay đè lên bức

tường đang chuyển động.

Bức tường vốn dĩ đang di động đột

nhiên dừng lại.

Cùng lúc đó cũng nghe thấy tiếng

thiết bị bị kẹt lại.

"Rắc!"

"Rắc!"

"Rắc!"

Ngay lúc này anh đột nhiên dùng

lực.

Anh dùng sức mạnh của mình để

đẩy cả bức tường.

Ở đầu bên kia bức tường, Hắc Long

dẫn theo Cá Sấu và mười mấy tên

đàn em đắc lực của mình.

Ông ta nhìn vào màn hình trên

tường.

Trong bóng tối lờ mờ có thể nhìn

thấy vẻ mặt của Cường Đầu Trọc và

Lý Phong.

Ông ta còn đang định cười nhạo Lý

Phong.

Nhưng bức tường trước mắt thế mà

lại chuyển động.

Mà tốc độ nó di chuyển cũng rất

nhanh.

Dường như trong chớp mắt nó đã

đến trước mặt Hắc Long.

Thực lực của Hắc Long đã là tông

sư rồi.

Nhưng lúc này ông ta lại nhận ra

mình không xử lí kịp tình huống

này.

Ngay khi trong đầu ông ta lóe lên

hai từ bỏ chạy thì bức tường đã đập

mạnh lên người ông ta rồi.

Đồng thời cũng đẩy Hắc Long và

đám đàn em đứng bên cạnh ông ta

đập mạnh vào bức tường sau lưng

bọn họ.

Hét thảm thiết!

Cá Sấu và đàn em của hắn kêu oai

oái.

Trong nháy mắt bọn chúng đã bị

dọa sợ.

Lúc bức tường đập mạnh vào

người, bọn chúng không chỉ đau

điếng người.

Mà còn sợ hãi đến tận xương tủy.