Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan

Chương 17



"Không nhìn ra cậu cũng có hai tay nhá." Lý Mạc Nhất còn chưa tháo mặt nạ phòng độc xuống, đã đi đến trước mặt Vạn Uyển điều chỉnh dụng cụ truyền nước.

Vạn Uyển cười vỗ đầu của cô ấy, làm động tác suỵt, sau đó rón rén rời khỏi lán.

Lý Mạc Nhất mang đến cho Vạn Uyển một ly cà phê to, "Uống nhanh đi, chậc, lấy được nước nóng cũng khó chết người."

Cảm giác mệt mỏi không thể đùa, từ lúc sơ cứu cho đến khi xe cấp cứu đến đã là sáng hôm sau. Vạn Uyển lấy từ trong hành lý của mình ra một cái ly, rót gần một nửa "Thế này là đủ rồi."

Lý Mạc Nhất nhấc hành lý của Vạn Uyển lên "Mình khẳng định có tinh thần thủ lĩnh hơn cậu, mình cầm balo cho." Nói xong đi về phía xe, Vạn Uyển muốn đuổi theo, mới vừa bước ra đột nhiên cảm thấy bắp chân tê cứng, đau đến mức không đứng vững mà ngã về phía sau, va vào lán bên cạnh. Mọi người xung quanh đang bận rộn, Vạn Uyển không muốn bị liệt vào danh sách những người cần giúp đỡ, cắn răng đứng lên, đúng lúc ấy Lý Mạc Nhất quay đầu lại, nghi ngờ nhìn cô "Bị thương do lạnh quá ở đâu à?"

"Không sao, vừa bị vấp phải đống tuyết, cậu hiểu mà." Vạn Uyển cái khó ló cái khôn, chỉ vào đống tuyết, lộ ra ánh mắt đầy khinh bỉ.

Lý Mạc Nhất yên lặng nhìn cô sau đó bò lên xe.

Vạn Uyển cố gắng không để chân trái chạm trên đất, vì không muốn ai đó phát hiện ra sự khác biệt của mình, Vạn Uyển gần như nhảy lò cò lên xe.

"Đất tuyết này khó đi như vậy sao?" Lý Mạc Nhất gõ đầu cô "Nhìn bộ dạng yếu ớt của cậu kìa."

Vạn Uyển le lưỡi im lặng không nói gì.

Tuyết trên đường rất dày, thỉnh thoảng bánh xe bị lún xuống, chỉ hai người là không được phép xuống xe giúp đỡ, trời sinh Lý Mạc Nhất thích tham gia náo nhiệt, liều sống liều chết đi xuống giúp đỡ đào tuyết, trước khi đi còn dặn dò Vạn Uyển trông hành lý.

Vạn Uyển ngồi trên xe, điều hòa không khí đã bị hỏng, nhiệt độ bên trong cũng không cao hơn bên ngoài bao nhiêu. Nhìn nhóm người nơi xa đang đào đường, Vạn Uyển lấy hòm thuốc ra, muốn lấy chút thuốc bôi lên đùi. Mở ra mới thấy đã gần hết, chắc chỉ còn chút ít, Vạn Uyển nghĩ nghĩ, vẫn đem hòm thuốc cất đi. Lặng lẽ vén ống quần lên mới phát hiện có một vùng sưng đỏ.

Một nhóm người vất vả dọn đường cho xe chạy, sau đó cuống cuồng lên xe, Vạn Uyển vội vã kéo ống quần xuống, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đùa giỡn với Lý Mạc nhất.

Đường gập ghềnh, hành trình vốn chỉ cần nửa giờ nhưng phải lái hơn ba giờ mới nhìn thấy nơi đóng quân. Mọi người bắt đầu lục tục xuống xe, Lý Mạc Nhất đứng lên không cẩn thận va phải bắp chân của Vạn Uyển, Vạn Uyển đau đến mực thụt lùi lại phía sau, nước mắt ứa ra, nhưng vẫn cúi thấp đầu. Cách một cánh cửa thủy tinh, một màu xanh oliu, ấm áp từ đáy lòng lan tỏa không lời nào tả xiết, trước khi đi Diệp Dực đã dặn dò cô phải tự chăm sóc mình thật tốt, không nghĩ tới người còn chưa tới đã bị thương. Cũng không biết anh thế nào, ngày ấy đi rất vội vàng.

Vạn Uyển xách túi lên, nhịn đau xuống xe. Một lính cần vụ đi đến, từ đầu đến chân đầy bụi tuyết, nhưng không hề gì, anh ta vẫn bước đi mạnh mẽ. Vạn Uyển cười nhẹ, đúng là như thế, giống như Diệp Dực dù trời có sập xuống cũng không có chuyện gì. Chiến sĩ trẻ liếc mắt thấy quân y phía sau đang nhảy trên mặt tuyết, vội cười khúc khích, ánh nhìn coi thường.

"Tự tìm đến đội của mình, sau đó tập trung ở chỗ đội trưởng. Chúng tôi bắt đầu nhận đơn tự nguyện."

Vạn Uyển chuyển đến bên Lộ Ninh, cúi đầu hỏi "Đơn tự nguyện là gì?"

Lộ Ninh không nói gì, liếc mắt nhìn Lý Mạc Nhất đang sửa sang hòm thuốc ở bên cạnh "Lý Mạc Nhất? Cô ở tiểu đội C, đến lều số ba trình diện đi."

Lý Mạc Nhất cảm ơn, xắn tay áo lên, nhảy cà tưng về phía bên kia.

Vạn Uyển phát hiện tâm tình Lộ Ninh không tốt, ngượng ngùng ngồi xổm xuống sửa sang hành lý cùng vật liệu của mình. Một lều nhỏ, trừ thanh âm ồn ào ở bên ngoài thì hoàn toàn yên tĩnh.

Vạn Uyển không chịu nổi tính khí âm tình bất định này của cô ấy, kéo băng ghế ngồi xuống nhìn chằm chằm vào cô ấy "Xảy ra chuyện gì à? Không phải là mình chỉ tới chậm thôi sao, cũng không chết được."

Lộ Ninh lườm Vạn Uyển, "Bác sĩ Vạn, trên đường có công lao chúng tôi biết rồi, ai lo lắng cho cậu."

"Vậy sao tâm tình không tốt?"

"Mẫu đơn tự nguyện." Lộ Ninh ngẩng đầu, trong mắt lóe lên cảm giác cô đơn "Bà ngoại của Lập Nam ở thôn gần đây, muốn đi không?"

Vạn Uyển đứng phắt dậy, đùi đột ngột bị căng ra, kêu a một tiếng rồi vội ngồi xuống.

"Sao thế?" Lộ Ninh ngồi xổm xuống, kéo ống quần Vạn Uyển lên, bốp - đánh cô một cái "Sao cậu lại bị thế này? Sao lại bị sưng đến mức này."

"A, chỉ chút thôi." Vạn Uyển cúi đầu nhìn bắp chân, mới có mấy tiếng mà chỗ sưng càng lúc càng to, "Mình bị thương do lạnh quá, thuốc đã dùng hết ở khu tai nạn rồi."

Lộ Ninh và Vạn Uyển lớn lên bên nhau, Lộ Ninh không lạ gì tính nết của Vạn Uyển, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Vạn Uyển, Lộ Ninh cảm thấy toàn bộ cơ bắp của cô nàng này chắc đã mệt đến chết rồi.

"Lộ Lộ, mình đi đi. Mình muốn thăm bà một chút, cháu trai của bà là mình hại chết, chỉ có vậy mình mới có lý do chính đáng để gặp bà." Vạn Uyển giật nhẹ áo khoác của Lộ Ninh.

Lộ Ninh cúi đầu bôi thuốc cho Vạn Uyển "Bộ dạng này của cậu có thể đi được sao? Thôn ấy cách đây một đoạn, bão tuyết gần như đã chắn đường. Đi được là cảm ơn trời đất lắm rồi.

"Thời đi học mọi người chẳng gọi mình là em gái Thập Tam liều mạng sao, cậu quên à?"

Vạn Uyển vỗ ngực một cái, vẻ mặt tự tin.

Lộ Ninh cố ý dùng sức trên đùi Vạn Uyển, chọc cho Vạn Uyển gào khóc xin tha người nào đó mới nhớ đến cô nàng từng có lần hôm trước đau chân hôm sau đã ôm vết thương cưỡi xe đạp đi ăn dã ngoại.

"Mình lấy tờ đơn giúp cậu, phải cảm ơn đồng chí Vương Nghĩa Dương thương lượng cửa sau."

Vạn Uyển cầm tờ đơn, tưởng tượng cảnh Vương tham mưu đeo mắt kính hào hoa phong nhã bị Lộ Ninh thổ phỉ buộc phải thương lượng cửa sau, mồ hôi lạnh toát ra.

Lộ Ninh dĩ nhiên biết cô nghĩ cái gì, vỗ đầu cô "Viết cho nhanh đi, nửa giờ nữa là tập hợp vào núi."

Nói là nửa giờ sau vào núi, nhưng chờ đến khi Vạn Uyển nộp đơn, thì đã là một giờ sau rồi.

Nhân số tự nguyện xin vào núi đông hơn dự liệu, bất đắc dĩ đành phải chia thành năm tổ cùng vào núi.

Lộ Ninh đứng ở sau lưng Vương Nghĩa Dương, vô cùng phóng khoáng mà chỉ chỉ Vạn Uyển ăn mặc như gấu, Vương Nghĩa Dương đẩy mắt kiếng, lưu loát vỗ vỗ anh lính đang phân tổ, chỉ chỉ Vạn Uyển, chỉ chỉ Lộ Ninh.

Sau đó, Vạn Uyển được phân đến cùng tổ với Lộ Ninh, phụ trách khu tây nam.

Lúc trước do có mưa to nên nhiệt độ đột nhiên giảm xuống khiến con đê xung quanh bị vỡ, xảy ra ngập lụt.

Lộ Ninh được cưng chiều từ nhỏ, lần đầu tiên đi kiểu đường bùn lầy này, nên ngã lên ngã xuống hai lần, tay cũng bị nhánh cây bên đường cào xước. Vạn Uyển giúp cô dán băng dán cá nhân, năm cô gái tiếp tục gấp rút lên đường, không một ai kêu than mệt mỏi. Bò qua đỉnh núi, Lộ Ninh mang theo các cô gái đứng trên đường đầu thôn trang.

"Tôi và đồng chí Vạn đi vào thôn trước mặt một chút, các cô ở đây giúp người dân trong thôn khám bệnh." Lộ Ninh khom lưng từ trong rừng cây nhặt lên một nhánh cây đưa cho Vạn Uyển, quay đầu nói với những đội viên khác.

"Tiểu đội trưởng, chúng ta chỉ có một máy truyền tin, làm sao liên lạc được với hai người?" Một cô gái lấy một máy truyền tin từ trong túi ra, khổ sở nhìn Lộ Ninh.

Lộ Ninh nhíu mày một cái "Lúc tôi không có mặt các cô nhớ phối hợp, công việc liên lạc cũng giao cho mọi người. Nếu như bên trên trách mắng cứ nói tôi tự ý rời đi là được."

Lộ Ninh nháy mắt để bọn họ rời đi, Vạn Uyển đứng ở phía sau cũng không tiện nói, suy nghĩ một chút, đợi đến khi Lộ Ninh đi đến gần cô mới nói "Cậu liên lạc với Vương tham mưu trước đi, nói cho anh ấy biết chúng ta đi đâu."

Mấy cô gái kia dù rất khó xử, nhưng cũng đành gật đầu.

"Các cô mang theo bao nhiêu thuốc nẻ da?" Vạn Uyển đứng trước mặt họ do dự một chút rồi nói.

Một cô gái mở hòm thuốc ra, đếm cẩn thận "Xe vận chuyển thuốc đang bị chặn, nhất thời không thể thông, chúng tôi cũng không còn lại nhiều."

Vạn Uyển lấy từ trong túi mình một ít thuốc nẻ da được Lộ Ninh lén nhét vào cho cô, rút ra một ít "Cầm đi, đừng sợ vì còn ít mà trên người bị thương cũng không dám dùng."

Lúc Vạn Uyển đuổi theo, Lộ Ninh đã đi xa rồi, tức giận nhìn cô "Cậu cho bọn họ cái gì?"

"Còn có thể là gì nữa." Vạn Uyển cười nhún vai "Cậu không biết chuyện dấu riêng thuốc dành cho người bệnh là vi phạm quân quy hay sao?"

"Cậu...." Lộ Ninh tức giận đánh cô một cái "Chân làm thế nào?"

"Mình giữ lại một tuýp." Vạn Uyển lắc lư thuốc trong tay.

Lộ Ninh thở phào nhẹ nhõm "Qua con sông nhỏ trước mặt chính là thôn nơi bà ngoại Lập Nam ở rồi."

Vạn Uyển gật đầu, đưa tay lau tuyết vương trên mặt và tóc "Tuyết lại bắt đầu rơi."

Lộ Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời sáng ngời một cách khách thường, lo lắng nhìn về con sông nhỏ dưới sườn núi "Hình như không nhỏ. Tìm chỗ tránh tuyết trước, ăn gì rồi tiếp tục lên đường."

"Ừ." Vạn Uyển mơ hồ đồng ý, có tiếng vang sột soạt sau lưng khiến cô quay lại, từ đỉnh núi đến chân núi đều đã bị tuyết phủ trắng, nhìn kỹ mới phát hiện trên đỉnh núi có một mảng vỡ ra, Vạn Uyển chỉ hướng đó "Lộ Lộ, chỗ kia không phải là..."

Lộ Ninh đang cầm đồ ăn, không kịp quay đầu "Nhìn gì chứ, chúng ta đang vội qua sông, tuyết lớn như vậy nên mau tránh một chút." Vừa nói vừa đi về bên trong hang núi gần đấy.

Vạn Uyển không để ý Lộ Ninh, giác quan thứ sau cho cô biết đó không chỉ là chuyện sạt lở đơn thuần. Quả nhiên, chỉ lát sau vết sạt càng lúc càng lớn, một cây đại thụ từ trên đỉnh núi nghiêng sang một bên, Vạn Uyển trợn to hai mắt. Liều mạng chạy qua chỗ Lộ Ninh "Lộ Lộ chạy mau, tuyết lở."

Lộ Ninh quay đầu, bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ đến mức không thể nhúc nhích. Vạn Uyển đeo túi lên, liều mạng chạy về phía trước, phía sau tuyết sập xuống như nước lũ trút, từng khối tuyết như nắm tay rơi xuống, để hở vô số khe trên núi. Mắt thấy Vạn Uyển càng lúc càng chậm, Lộ Ninh chỉ có thể nhìn thấy miệng cô đóng mở gọi tên mình.

Tuyết như hồng thủy ép xuống, Vạn Uyển biến mất trong đó.

Lộ Ninh muốn xông qua nhưng mới được một bước đã bị tuyết đẩy tới sườn núi, chân tay không thể nhúc nhích, trong mắt trong miệng đều là tuyết, bịch một cái đụng phải thân cây, Lộ Ninh dùng toàn thân tóm được một cành cây khô, cảm giác đau đớn truyền đến từ bàn tay. Trước mắt tối đen như mực, chỉ có thể cảm nhận.

Vạn Uyển cảm giác hình như là mình đã điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa quá thấp, toàn thân đau nhức, trên lưng giống như đang bị ai đó đè lên, không thể động đậy. Muốn mở miệng nhưng vì quá lạnh, cảm giác môi vừa dầy vừa nặng, Vạn Uyển quyết tâm cố gắng dùng hết hơi sức toàn thân mở miệng, thở một hơi thật dài, trong nháy mắt, một mùi máu tươi tràn vào cổ họng, trên ngón tay có chút cảm giác ấm áp ươn ướt, giống như có thứ gì đó đang liếm láp tay mình. Một cảm giác ấm áp từ ngón tay lan ra, bên tai có tiếng cọt kẹt ầm ĩ, sau đó cảm giác ươn ướt cùng hơi thở tanh hôi lượn quanh mặt Vạn Uyển.

Vạn Uyển mở mắt một chút, bốn phía tối đen như mực đều là những ánh mắt đang phát ra những tia sáng, sói đang nhe răng gầm gừ cách cô rất gần.

Đầu óc Vạn Uyển hỗn loạn, nhưng tiềm thức nói cho cô biết, lúc này không thể hôn mê, tay cứng ngắc đã hơi khôi phục lại cảm giác, từ từ mò mẫm xung quanh, vừa hay túm được một hòn đá lớn, Vạn Uyển cầm hòn đá ném về phía con sói đang chầm chậm tiến về phía mình. Con sói nhanh nhẹn nhảy ra, móng trước đã kề vào cổ Vạn Uyển.

Vạn Uyển âm thầm sợ hãi, nhiệt độ giảm khiến máu lưu thông chậm chạp, nhưng mùi máu tươi vẫn lan ra, khiến cho Vạn Uyển vốn thế đơn lực bạc càng thêm kích thích bầy sói đói bụng.

Con sói mới vừa nhảy ra đang từ từ đến gần Vạn Uyển, hướng về phía Vạn Uyển gầm gừ thị uy. Vạn Uyển biết rõ mình đánh không lại bọn nó, vẫn nắm chặt nhánh cây bên cạnh liều mạng hua hua về phía sói, đánh một lần cuối thật mạnh, Vạn Uyển nhắm mắt cảm thấy đã đánh trúng con sói, mở hé mắt đúng là thấy con sói đang đau đớn gọi bầy sói từ từ lui về sau, nhưng mùi máu tanh cùng với cơn đói cồn cào trong bụng khiến chúng không dễ dàng buông tha.

Mất đi tri giác, Vạn Uyển cố gắng đứng lên lùi dần về sau. Trong hỗn độn Vạn Uyển thận trọng nhìn phía sau lưng, ngoài núi thì không còn đường nào khác. Rất dễ nhận ra, bầy sói cũng phát hiện ra điều này, khí thế hừng hực từng chút từng chút đến gần Vạn Uyển.

Tay Vạn Uyển đụng phải tuyết trên túi hành lý chưa mở ra, từ trong túi lấy ra một chiếc bật lửa và cồn, để hai túi hành lý chồng lên nhau, cắn nắp lọ cồn, đổ xuống hành lý, sau đó châm lửa.

Phụt một tiếng, thuốc trong hành lý bị đốt theo phản ứng hóa học nổ tung, nháy mắt khí ga tràn ra. Con sói kêu lên một tiếng, mang theo đàn sói chạy vào chỗ sâu trong rừng cây.

Vạn Uyển mạnh mẽ nâng tinh thần, cởi nửa bên áo khoác băng lại vết thương trên cổ đã bắt đầu chảy một lượng máu khá lớn.

Lửa hừng hực như vậy cũng chỉ duy trì được một lúc, Vạn Uyển nhìn ngọn lửa càng lúc càng nhỏ, mệt mỏi sắp hôn mê. Trong mơ màng thấy có người mặc trang phục dân tộc chạy đến, kéo theo một đám người đằng sau.

"Vạn Uyển, cố lên."

"Lý Thi, tôi sẽ cố." Vạn Uyển nghiêng đầu về bên kia, máu chảy xuống phía cổ cô.

Lý Thi liếc mắt đã thấy áo khoác của cô đầy vết cào và thấm ướt máu, cởi áo khoác bao lấy Vạn Uyển, bác sĩ từ phía sau chạy tới trong tay cầm sẵn thuốc tê, mạnh mẽ ghim vào cổ Vạn Uyển.

Vạn Uyển đã mất đi tri giác.
— QUẢNG CÁO —