Đồng hồ báo thức ở đầu giường vang lên lần thứ ba, Vạn Uyển chuyển người lại tiếp tục ngủ.
Phỏng chừng qua rất lâu, Vạn Uyển mơ mơ hồ hồ di chuyển vào bên trong, mơ mơ hồ hồ đụng phải một cái túi, mùi vị thuốc quen thuộc. Vạn Uyển giật mình một cái liền tỉnh.
Hôm nay toàn thể tổ viên đều bị mượn đến phòng kiểm tra sức khoẻ giúp một tay, nếu so với bình thường thì giờ làm việc sớm hơn nửa giờ.
Vạn Uyển gần như là dùng tốc độ gấp năm lần bình thường để hoàn thành công việc, cuối cùng khi nhìn mình trong gương đã biến thành bộ dạng tóc tai rối bời.
“Sao bây giờ mới đến?” Trợ giảng nhìn Vạn Uyển một cái, cau mày ghét bỏ mà quát lớn, “Cô phải hiểu rõ là mình làm cái gì, không có quan niệm thời gian sao?”
Buổi sáng từ lúc Vạn Uyển bò dậy đến bây giờ thật sự là chưa có gì vào bụng, tiếp theo chen xe buýt, chạy như điên một mạch đến bệnh viện, thiếu máu đến mức sắc mặt trắng bệch, trước mắt một mảnh tối thui, lại không dám biểu hiện ra, chỉ có thể gượng chống đứng dựa vào góc tường.
“Tôi giao công việc cho người khác làm, cô nghĩ như thế nào?” Chủ nhiệm khu thí nghiệm cũng đúng vào ngày đầu tiên nhận nhiệm vụ được bệnh viện phân phối nên không có cảm tình với cô gái đi trễ.
Vạn Uyển tự biết mình đã trễ, một câu cũng không nói, cúi đầu nhìn sàn nhà.
Cách đó không xa bộ liên đội nào đó chỉnh tề bước đến, đi tới bên này đâu vào đấy, hôm nay đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ, cùng nhau đi về phía hành lang vọng ra tiếng trách mắng. Đồng Niệm đứng ở hàng trước nhất của đội ngũ đã sớm nhìn thấy Vạn Uyển rồi, bộ dạng đáng thương so với lúc mình bị đoàn trường đại nhân mắng còn đáng thương hơn.
“Bác sĩ Vạn!” Đồng Niệm lên tiếng, kéo dài tác phong giọng trẻ con của mình, “Các đồng chí! Nhìn xem ai này.”
Vốn là hàng ngũ uy nghi đặc biệt nghiêm túc trong nháy mắt bị rối loạn,
“Ôi trời ~ đây không phải lần trước cùng đoàn ta. . . . . .”
“Cái gì lần trước, chị dâu ta đó!”
“Chào chị dâu!”
Bác sĩ chủ nhiệm nhẹ nhàng ho một tiếng, chỉ vào Vạn Uyển, “Buổi chiều đến phòng làm việc của tôi.”
Vạn Uyển mí mắt phải giật giật, kéo chủ nhiệm đang muốn đi, “Chủ nhiệm, bọn họ nhận lầm người.”
Giọng không lớn, nhưng người của cả hành lang đều có thể nghe.
Đồng Niệm rất kinh ngạc nhìn về phía Vạn Uyển, vẻ mặt trong mắt từ kinh ngạc đến thất vọng, cuối cùng biến thành tức giận.
“Đồng chí chủ nhiệm, chúng tôi quả thật nhận lầm người! Cô gái này, tuyệt đối không thể nào!” Nói xong, lại không thèm liếc nhìn Vạn Uyển hơn một cái.
Công việc của Vạn Uyển rất dễ, ghi chép thị lực các đối tượng. Khoảng cách người đến người đi, Vạn Uyển muốn chống đầu một lát thôi, mới vừa gục xuống đã la lên một tiếng đau đớn. Vết thương trên cổ tay còn chưa khỏe, mặc dù đã không còn sưng lên như trước, nhưng một vòng dấu xanh vẫn rất rõ ràng. Vạn Uyển thuận tay vẽ trên giấy, tính cả cảm mạo nóng sốt trước đó, ngày thiên tai tuyết cùng ngoài ý muốn lần này, gần đây thật đúng là lắm tai nạn vô cùng. Nhẹ nhàng chuyển động cổ tay, vẫn là cảm giác căng và đau đó, Vạn Uyển có chút may mắn, hình như cả tuần lễ này đều uống thuốc có thành phần giảm đau an thần làm cho mình dễ chịu hơn rất nhiều.
Thời gian Lý Mạc Nhất gọi điện thoại qua lần đầu, Vạn Uyển đang ngồi ở trên xe buýt, trong tai nghe đột nhiên không có âm nhạc, điện thoại di động rung rì rì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn tên người trên màn hình điện thoại di động không ngừng nhảy, cũng không dám nhận. Chờ Lý Mạc Nhất hao phí kiên nhẫn xong rồi, Vạn Uyển lại không còn nhã hứng nghe nhạc, đầy trong đầu đều là vẻ mặt cô ấy tức giận cùng gầm thét sau khi bị lừa gạt.
Tin nhắn xóa, rồi lại xóa, trong lòng có vô số lời xin lỗi cũng như lời tám nhảm muốn nói với cô ấy, Vạn Uyển suy nghĩ một chút, nhanh chóng đè xuống mấy ký tự, nhẫn tâm gửi đi.
Thật xin lỗi, Mạc Nhất.
Thật xin lỗi tôi lừa cậu.
Vạn Uyển ngẩng đầu sau khi kiểm tra thị lực của chiến sĩ trẻ, nhanh chóng ghi lên bản khai. Điện thoại di động run một cái, “Vạn Uyển, buổi trưa mua cơm giúp chúng tôi.”
Trong hộp thư có hai thư, một của Lý Mạc Nhất trả lời sau tin cô gửi chỉ mấy giây, “Vạn Uyển, trong chuyện này cậu không cần sự tha thứ của tôi.”
Vạn Uyển nhất thời cảm thấy mũi chua xót không chịu nổi, thu dọn đồ đạc, ra dấu với bác sĩ bên cạnh rồi rời đi.
Còn nửa giờ nữa mới đến thời gian bữa trưa, nhưng tình huống hôm nay đặc biệt, bộ phận bệnh viện quân đội chịu trách nhiệm vấn đề bữa trưa khá xa quân khu, phòng ăn bình thường cũng không chật lắm nhưng giờ toàn người là người.
Vạn Uyển mở cuốn sổ ra, tìm được món yêu thích của mỗi người của trong tổ. Cầm một xấp khay, tìm hàng tương đối dài, từ từ đợi. Trong đầu tràn đầy một loạt quan hệ con người, cho dù nghĩ đến ai cũng không thể tránh được nhìn thấy mặt Diệp Dực lạnh như băng, Vạn Uyển than thở có chút thất bại, bỏ quên sau lưng ánh mắt vô cùng lo lắng của một người quen.
“Đưa khay của cậu đây.”
Vạn Uyển không có nhìn anh ta, gật đầu một cái, đưa qua, “Quẹo trái bên kia tự mình lấy đũa.”
“Hừ” Giọng điệu khinh miệt từ trong miệng người nọ truyền đến.
Vạn Uyển ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vẻ mặt Tiếu Tồn Chi bình tĩnh, “Tiếu. . . . . . Tiếu”
“Người cậu cảm thấy thật xin lỗi còn có những ai?” Tiếu Tồn Chi tiếp theo lời của cô, nhưng cũng không chuẩn bị giải vây cho cô, “Đau lòng đến mức không biết gọi mình như thế nào à?”
Khỏanh khắc Vạn Uyển nhìn thấy anh ta, căn bản là không có nghĩ tới chuyện đau lòng cùng trốn chạy, chỉ toàn tâm toàn ý cảm thấy, có cậu ấy ở đây, nhất định sẽ được dựa vào. Chợt nghe sắc bén trong lời nói của Tiếu Tồn Chi, “Tại sao ai cũng nhằm vào mình?”
Tiếu Tồn Chi cười nhạo một tiếng, kéo Vạn Uyển ra khỏi hàng, kéo thẳng đến bồn hoa bên ngoài phòng ăn, “Trong mấy người này bao gồm những ai? Là cậu bị lừa gạt lợi dụng nhiều lần, còn có ai muốn mà không dám?”
Cho tới bây giờ tính khí Tiếu Tồn Chi đều tốt ít tức giận, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Câu hỏi của cậu ta sắc bén mà thẳng thắn, thì ra từ trước tới nay bối rối của mình không phải là dũng khí đối với tình yêu hoặc là lựa chọn đối với tương lai, mà chỉ là ngay trước mặt bạn của mình, có thể trước mọi người dắt người thuộc về cô đi hay không.
Vạn Uyển cảm giác mình đã gần như mất cảnh giới, ngồi chồm hổm xuống một chút xíu, “Mình sao có thể hạ lưu như vậy?”
Tiếu Tồn Chi đến cuối vẫn không nhẫn tâm thấy cô như vậy, mắt nhìn xuống Vạn Uyển ngồi chồm hổm, đúng lúc nhìn thấy trên cần cổ cô lưu lại một vết sẹo thật dài bởi vì tuyết lở, thịt mới màu hồng, uốn cong tràn đến bên tai cô.
Tiếu Tồn Chi đứng ở trước mặt Vạn Uyển, ngăn trở tầm mắt của người đi ngang qua, đưa lưng về phía ánh mặt trời, cả khuôn mặt hoàn toàn không nhìn thấy rõ, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy má lúm đồng tiền nở rộ trên gò má của anh ta.
“Vạn Uyển, mình cho cậu một cơ hội cuối cùng.”
“Sau đó, cậu không muốn đáp ứng cũng phải đáp ứng.”
Thành phố S khu nội trú quân y viện X, tầng27. Không phải là bệnh nhân quan trọng hoặc bệnh trạng đặc biệt thì không được vào ở. Văn bản quy định điều lệnh rõ ràng, gần như nhân viên ở mỗi viện đều biết.
Vạn Uyển đứng ở cửa thang máy tầng 27, trước mặt Tiếu Tồn Chi mặc áo khoác trắng, để tay ở trong túi thật to. Hít sâu một hơi, sải bước đi tới phòng điều chế thuốc.
Vạn Uyển miễn cưỡng đuổi theo cậu ta, nhưng lúc đi vào phòng điều chế thuốc lại bị ngăn lại.
“Cậu chờ ở bên ngoài.” Tiếu Tồn Chi nhanh chóng nói, sau khi đóng cửa lại, bên trong truyền đến tiếng cãi vả hơi nhỏ. Vu Tiêu Diệp chạy ra, phồng má, vẻ mặt tức giận.
Vạn Uyển muốn gọi cô ấy lại, tiếc rằng cô ấy chạy trốn quá nhanh, mình cũng bị Tiếu Tồn Chi bắt được.
“Không thấy cậu lên khoa tiêm chích, cũng không biết nội tình của cậu như thế nào, chai thuốc hạ sốt này, phòng 27, giao cho cậu.” Nói xong, đẩy thẳng cửa phòng khoa bên cạnh khẩn cấp chạy ra cửa xuống lầu.
Vạn Uyển còn chưa định thần, nhìn sang cách điều chế trên túi thuốc, là dạng bệnh nhân viêm phổi sốt cao gì mà thời gian dài như vậy không lùi?
“Cô tới đây làm gì?” Đồng Niệm tức giận đi lên trước, đoạt lấy đồ trong tay Vạn Uyển, giơ cao khỏi đầu.
Đồng Niệm mặc dù là tên công tử bột, nhưng dáng người cũng không hề nhỏ. Vạn Uyển nhón chân lên, muốn cướp lại nhưng hoàn toàn phí công, “Đồng Niệm, anh mau trả lại cho tôi!”
Đồng Niệm liếc mắt nhìn nhãn trên túi thuốc, đẩy Vạn Uyển ra, “Không cần cô giả quan tâm.”
Vạn Uyển nghe không hiểu anh ta nói gì, chỉ một lòng nghĩ tới thuốc, “Tôi đi vào tiêm thuốc.”
“Thôi đi! Cô xuất hiện một lần nữa, Đồng Niệm tôi sẽ không phục mệnh mà trực tiếp ném cô xuống dưới.” Đồng Niệm lui về phía sau một bước, vẫn không để cho Vạn Uyển đến gần.
“Tình huống lúc ấy anh cũng không phải là không thấy, tôi nói như vậy là có nguyên nhân.” Vạn Uyển lần đầu tiên nhanh chóng thay đổi tư tưởng cùng cảm tình trên mặt, hoàn toàn không còn tinh lực dây dưa cùng Đồng Niệm toàn cơ bắp, “Anh đưa thuốc cho tôi, hôm nào rảnh tôi nhất định nói rõ với anh, nhưng không phải hôm nay.”
Đồng Niệm vượt qua góc cũng không phải người bình thường có thể so sánh, “Tôi quản cô!”
“Đồng Niệm!” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng từ phía sau hai người truyền đến, giọng nam trung vẫn luôn có từ tính giờ thêm một chút khàn khàn cùng khô hanh.
Đồng Niệm hừ một tiếng với Vạn Uyển, chuyển thân chào một cái, lúc đi qua vẫn không quên đụng cô một cái, Vạn Uyển chịu đựng một huých mang theo oán khí của Đồng Niệm, lảo đảo một cái lại muốn ngã lên trên tường.
Sau lưng một lực mạnh mẽ cố gắng kéo mình về phía sau, nhưng đến nửa đường liền buông lỏng tay ra, Vạn Uyển nhắm mắt lại đụng lên trên một thân thể bền chắc. Người nọ rên lên một tiếng, dường như đau vô cùng.
“Ai ai ai, đoàn trưởng! ! Thân thể của anh. . . . . .” Đồng Niệm vẫn còn đang kêu la, cửa thang máy liền bị mở ra, Vương Nghĩa Dương tham mưu mới vừa lên lầu chuẩn bị thăm bệnh đi đến.
Vạn Uyển mở mắt, thấy không phải Diệp Dực quân trang màu xanh biếc cùng khuôn mặt anh tuấn tuấn tú của anh trong trí nhớ, lúc này anh mặc quần áo bệnh nhân, hai gò má gầy đến độ lõm xuống, râu ria rõ ràng đã rất lâu chưa cạo, mắt quầng thâm đen dọa người. Vạn Uyển suy nghĩ muốn di chuyển, lại bị Diệp Dực ôm chặt. Vạn Uyển cũng không giãy giụa nữa, khép hai cánh tay lại ôm chặt lấy hai vai của anh.
“Làm sao lại ốm?”
Giọng của Diệp Dực mang theo một nụ cười, “Bệnh vặt thôi, bọn họ thích chuyện bé xé ra to.”
Vạn Uyển quơ quơ túi thuốc trong tay, “Anh phòng 27, viêm phổi, sốt cao kéo dài không lùi.”
Diệp Dực gật đầu, ôm Vạn Uyển ừ một tiếng.
Vạn Uyển không tìm được đề tài, buồn bã bị anh ôm, trong lòng ngũ vị tạp trần, khổ sở cùng ghen tuông tràn đến khóe miệng.
“Vạn Uyển” Diệp Dực nhỏ giọng gọi cô.
“Gì?” Vạn Uyển có chút khẩn trương với lời kế tiếp của anh.
“Anh hơi chóang váng, có thể mới vừa rồi bị cảm lạnh.” Diệp Dực nói một câu đứt quãng, không có chút gì giống đứa bé đang làm nũng.
“Mau đến phòng bệnh, em tiêm cho anh.” Vạn Uyển nói một câu gấp gáp bất an, đặc biệt lại dễ lừa gạt trẻ con.
Vạn Uyển đã lâu không có tiêm tĩnh mạch, tay cầm kim tiêm hơi run, cho đến lúc đè cổ tay phải của Diệp Dực bị lòng bàn tay một người khác khép lại, một châm hồi huyết.
Một nằm, một ngồi, đã trải qua gây gổ, giận dỗi, trở mặt.
“Thật không có đụng bị thương?” Diệp Dực phá vỡ yên tĩnh trước tiên, giọng nói thong thả bình tĩnh.
Diệp Dực dựa vào gối đầu, nhắm mắt lại, qua thật lâu, thậm chí khiến cho Vạn Uyển cảm thấy anh đã ngủ rồi, cô nhẹ nhàng di chuyển cái ghế chuẩn bị để cho anh ngủ ngon giấc tay lại bị kéo vào chăn, Diệp Dực chợt mở mắt, nhìn vào mắt của Vạn Uyển kiên định mười phần, “Vạn Uyển, bây giờ dám yêu anh chưa?”
Nước mắt của Vạn Uyển nhất thời tràn đầy hốc mắt, vừa định mở miệng, cửa phòng liền bị đẩy ra.
Lý Mạc Nhất mặc váy màu xanh đứng ở bên ngoài, trong tay đang cầm bao lớn bao nhỏ đồ, mặt mũi hoảng sợ mà không dám tin.