Nhặt Được Siêu Cấp Soái Ca

Chương 47: Gả cho quân nhân



Thật chất thì chuyện gặp được Phó Thiêm Dục đúng là trùng hợp, nhưng chuyện quyết định cứu anh thì không phải là ngẫu nhiên, hiển nhiên thì dù sao ngay từ đầu Tô Nhiễm cũng biết rằng người nam nhân này chính là một quân nhân, còn cô lại là thành viên của một tổ chức ngầm, chuyện đem Phó Thiêm Dục về nhà sẽ gây ra nhiều chuyện khó có thể lường trước, nhưng cuối cùng thì Tô Nhiễm vẫn đưa anh vào nhà.

Vì sao à? Vì đây được xem là bùa hộ mệnh của bang Mật Thước, chính xác thì chính Tô Thước đã đưa ra quyết định nó, vì nếu như Phó Thiêm Dục sống cùng Tô Nhiễm, dần dần thì sẽ biết được con người của Alice không xấu, càng không có ý định lợi dụng anh, hơn nữa nếu Alice đã không xấu thì làm sao Alan và bang Mật Thước có thể xấu xa được chứ?

Nhưng Tô Thước trăm phòng, nghìn phòng lại không phòng được thủ hạ của mình lại nảy sinh tình cảm với Phó Thiêm Dục, không chỉ vậy mà bây giờ một Thiếu Tướng như Phó Thiêm Dục lại còn đang cầu hôn Tô Nhiễm nữa mới tài!

- Nhiễm Nhiễm! Em sao vậy? Em không thích anh hay là...

- Không, không, không có... Chỉ là em đang suy nghĩ vài chuyện thôi. Ví dụ như là làm sao nói lại với anh hai đây, anh ấy có chút kì quái khi em nhắc đến chuyện kết hôn.

Tuy nhiên thì Phó Thiêm Dục không quá quan tâm, thứ anh cần hiện tại là sự đồng ý của Tô Nhiễm, còn đối với Đoàn Giang Khánh thì anh sẽ có cách thuyết phục sau, hơn nữa hai từ gia đình thì dường như không nói đến Đoàn gia, vì trên dưới Đoàn gia không ai xem Tô Nhiễm là người trong nhà, suy ra thì nhà gái cũng chỉ có một mình Đoàn Giang Khánh mà thôi. Chẳng lẽ Phó Thiêm Dục lại không thể thuyết phục được người anh vợ này sao?



- Nhiễm Nhiễm, em không cần lo, anh có cách để anh ấy đồng ý.

Bất chợt Tô Nhiễm lại bật cười, đương nhiên là cô không thật sự lo lắng về Đoàn Giang Khánh rồi, người cô lo lắng chính là tên Ma Vương Tô Thước cơ, nếu như anh ta biết được cô sẽ gả cho quân nhân thì liệu có tức chết hay không nhỉ? Nhưng thôi kệ, dù là bạn than thì cũng là thân ai nấy lo, chứ ai mà thèm quan tâm đến tên mặt than kia chứ.

- Phó Thiêm Dục, em nói trước cho anh biết, em vẫn còn rất nhiều bí mật đang giấu anh, cho nên nếu như hiện tại kết hôn thì em cũng sẽ không nói cho anh biết đâu.

Nhưng Phó Thiêm Dục chỉ nhìn cô, sau đó anh lại bật cười, đưa tay véo vào gương mặt của bạn gái, nói:

- Anh đã nói rồi, anh không quan tâm đến bí mật của em, anh tin em, cho nên khi nào em muốn nói thì cứ nói... Nếu như cả đời không nói, thì cả đời anh cũng không hỏi.

Nghe đến đây thì Tô Nhiễm liền vui vẻ gật đầu, cô cũng không quên đưa tay ra để cho Phó Thiêm Dục đeo nhẫn. Chiếc nhẫn từ từ được đeo vào ngón áp út của cô, cư nhiên thì hiện tại cô đã là người sắp có chồng, dù biết rằng tên Ma Vương kia sẽ còn chì chiết cô rất nhiều, nhưng thôi kệ... Dù sao tên đó cũng sắp đính hôn với một gia đình có truyền thống quân nhân mà, nói chung thì cũng như nhau thôi.

Có lẽ Phó Thiêm Dục không phải tuýp người lãng mạn, dù anh từng nghĩ ra rất nhiều kế hoạch để cầu hôn cô, nào là ở nơi đông người, nào là tổ chức một bữa tiệc riêng tư, nào là cùng cô đi chơi, đi du lịch... Nhưng cuối cùng thì anh ấy ở trong phòng ngủ vẫn là thiết thực nhất.

Chiếc nhẫn sau khi đã yên vị trên tay cô rồi thì Tô Nhiễm cũng có ngắm nghía nó một chút, nói sao thì đây cũng là lần đầu tiên Tô Nhiễm được người ta cầu hôn, ít nhất thì cảm xúc hiện tại cũng không tệ lắm.

Trong lúc Tô Nhiễm và Phó Thiêm Dục vẫn còn đang chạy theo suy nghĩ của riêng mỗi người thì bất chợt điện thoại của Tô Nhiễm lại reo lên, có lẽ Phó Thiêm Dục cũng không cố ý nhưng anh cũng có liếc qua chiếc điện thoại kia thì nhìn thấy trên màn hình đề hai chữ "Ma Vương", bất chợt Phó Thiêm Dục lại không hiểu... Với một cô gái có tính cách như Tô Nhiễm mà vẫn có người để cô gọi với cái tên là Ma Vương sao? Nhưng thứ anh quan tâm nhất chính là người đó là ai!



Bây giờ, Tô Nhiễm cũng xin phép Phó Thiêm Dục để vào nhà vệ sinh để nghe điện thoại, mặc dù Phó Thiêm Dục không muốn hỏi rõ nhưng anh thật sự rất tò mò, rốt cuộc giữa Tô Nhiễm và người tên Ma Vương kia có mối quan hệ gì, sao lại phải bí mật nghe điện thoại như vậy chứ?

Chẳng biết Phó Thiêm Dục đã suy nghĩ bao lâu, nhưng khi Tô Nhiễm quay lại thì đã nhìn thấy anh ngây ngốc ngồi ở trên giường, cô liền bước đến, quơ tay múa chân trước mặt của anh, nói:

- A Trùng, anh sao vậy?

- Tô Nhiễm... Ai vừa gọi cho em vậy?

- Là sếp của em đó.

Nghe đến đây thì cục đá trong lòng của Phó Thiêm Dục cũng xem như là được ném xuống, anh nhẹ nhàng ôm lấy Tô Nhiễm vào lòng, có chút lưu luyến hít hà lấy mùi hương trên cơ thể của cô, nói:

- Nhiễm Nhiễm, ngày mai chúng ta đăng ký kết hôn có được không?

Tô Nhiễm có chút nghệch mặt ra, sao đột nhiên anh lại muốn đăng ký kết hôn chứ? Chẳng phải anh vừa cầu hôn cô, còn chưa được hai tiếng nữa kia mà?

- Tuần sau anh có việc phải ra nước ngoài một thời gian, anh rất muốn đưa em theo, nhưng đây là môi trường quân ngũ, nếu đưa em theo thì em sẽ cảm thấy ngột ngạt. Hơn nữa anh cũng muốn chúng ta có danh phận sớm một chút... Nhiễm, có được không?

Vì có chút bất ngờ nên Tô Nhiễm cũng đứng hình mất vài giây, nếu như cô chấp nhận thì có dễ dãi quá hay không nhỉ?

- Nhiễm... Em nghĩ gì vậy?

- Em còn chưa có sính lễ, anh đã vội vàng muốn đăng ký kết hôn, Phó Thiêm Dục, có phải anh có ý định gì khác đúng không?

Nghe đến đây thì Phó Thiêm Dục lại bật cười, mèo nhỏ của anh đúng là ham tiền, sau đó anh liền mở trong ngăn kéo ra, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng mới toanh, đây là vật anh đang chuẩn bị cách đây mấy ngày, mục đích là để tiền sính lễ ở trong đó, bây giờ thì đưa cho cô trước, bên trong không có nhiều tiền, nhưng cứ xem như là đặt cọc vợ trước đã, đợi khi anh từ nước ngoài về thì liền đưa thêm.

Hiển nhiên thì Tô Nhiễm cũng không từ chối, cô đã nói là không lấy tiền và dùng tiền của bạn trai, nhưng tiền của chồng sắp cưới thì ngu à mà không lấy!