Bất chợt lúc này Tô Nhiễm lại thấy bàn tay của Phó Thiêm Dục có chút run lên, biểu hiện ngại ngùng và có chút căng thẳng đó đã làm cho Tô Nhiễm phải bật cười. Nhưng rồi thứ cô nhận được lại chính là một chiếc hộp nhung đỏ mà anh đã chuẩn bị từ lâu.
Lúc này Phó Thiêm Dục nhìn vào chiếc hộp nhung liền có chút căng thẳng, nói:
- Vốn dĩ anh cũng có dự định sẽ cho em một buổi cầu hôn như em mong ước, chỉ là anh vẫn không biết em có thật sự sẵn sàng cho việc này chưa… Nên mãi anh vẫn còn do dự.
Dừng một chút, Phó Thiêm Dục liền đưa hộp nhung sang phía của cô, nói:
- Tô Nhiễm, gả cho anh?
Thật sự mà nói thì sâu trong suy nghĩ của cô đã nghĩ rất nhiều về ngày mình được bạn trai cầu hôn, cô cũng tự mình vẽ ra rất nhiều viễn cảnh mà chính cô cũng đã ao ước, tuy nhiên thì cô lại không ngờ rằng mình sẽ cưới một quân nhân, cũng không ngờ được mình sẽ được cầu hôn ngay tại chiếc xe này.
Nhưng mà, cô không hối hận, cô tin tưởng vào sự lựa chọn của mình và cô sẽ hết lòng vì nó, ít nhất thì cô cũng biết được rằng dù sao này mọi người có không tin tưởng cô thì vẫn có một Phó Thiêm Dục hết lòng tin cô.
- Phó Thiêm Dục, anh có nghĩ là chúng ta rất lớn tuổi rồi không?
Anh lắc đầu.
- Nhưng vừa rồi Hà Mật có nói với em rằng em đã hai mươi chín rồi, năm sau em đã ba mươi rồi đó.
- Không sao, chồng của cô ấy năm ba mươi tư mới có đứa con đầu lòng mà, anh cũng vậy.
Nghe đến đây thì Tô Nhiễm mới giật mình, không ngờ khoảng thời gian họ quen biết đã sắp bước sang năm thứ tư rồi sao? Biết nhau hai năm, kết hôn một năm và trong tương lai họ vẫn sẽ tiếp tục đồng hành cùng nhau trên con đường mà hai người họ đã chọn. Vốn dĩ Tô Nhiễm là người của tổ chức ngầm, đáng lý ra thì cô không nên có một mối quan hệ pháp luật với một quân nhân mới đúng, nhưng có lẽ đây là ý trời và đây chính là định mệnh mà ông trời muốn thử thách cô.
Tuy nhiên, bây giờ Mật Thước bang cũng đã được hợp thức hóa, đối với mọi người hiện tại thì cô chính là nhân viên của một công ty làm ăn hợp pháp và được pháp luật bảo vệ, vì thế nên chuyện cô kết hôn với quân nhân cũng không còn quá kì quái nữa, Ít nhất thì hiện tại cô cho là vậy.
- Phó Thiêm Dục, anh còn không nhanh đeo nhẫn cho em, nếu không em sẽ đổi ý đó!
Nhưng vốn dĩ anh biết rằng cô sẽ không đổi ý, vì hiện tại họ đã đăng kết hôn rồi, nên sẽ chẳng có việc cô có thể ly khai ra khỏi anh. Nhưng Phó Thiêm Dục lại sợ rằng cô sẽ rời đi, đối với anh thì việc chấm dứt một mối quan hệ không đáng sợ bằng việc rời đi và im lặng, nên rất nhanh thì anh đã đeo nhẫn lên ngón áp út trên bàn tay của Tô Nhiễm.
Đến lúc này thì xem như quy trình cơ bản đã được thực hiện đầy đủ, họ chỉ còn việc tổ chức hôn lễ nữa thôi.
Trong khi không gian đang vô cùng lãng mạn và Phó Thiêm Dục cũng như Tô Nhiễm đang có ý định chim chuột với nhau một chút thì điện thoại của cô lại vang lên và đó là tiếng *Ting*, *Ting* quen thuộc, lúc này thì Tô Nhiễm liền kiểm tra điện thoại và thấy rằng Tô Thước đã chuyển lương cho cô, nhưng khoan đã… Hình như số tiền này nhiều hơn bình thường thì phải?
- Em sao vậy?
Vì nhìn thấy vẻ mặt khá nghiêm túc của cô nên Phó Thiêm Dục mới thắc mắc như thế, nhưng rồi Tô Nhiễm lại đưa cho anh điện thoại để anh xem thông báo chuyển tiền, dù đã kết hôn gần một năm nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy số tiền lương của vợ mình, quả nhiên là tiểu phú bà trong truyền thuyết, vậy mà suốt ngày cứ than rằng bản thân nghèo khó, đúng là kì quái.
- Có gì kì lạ sao?
- Anh ta chuyển cho em nhiều hơn bình thường… Lẽ nào em bị đuổi rồi?
Nhưng rồi sau đó thì Tô Thước cũng nhắn đến một tin, anh ta nói rằng hiện tại bang Mật Thước sẽ nhờ vào Lucius của cô, nên cô có thể yên tâm nghỉ ngơi và chuẩn bị cho thiêng chức mới, đương nhiên là không phải anh ta đoán được mà chính là do Hà Mật đã nói. Đột nhiên Tô Nhiễm lại cảm thấy càng yêu đứa em gái Hà Mật này hơn, đúng là không uổng công yêu thương cô nhiều như vậy mà!
- Vậy… Em đã sẵn sàng chưa?
Tô Nhiễm đưa mắt nhìn về phía chồng của mình, liền gật đầu, nói:
- Em sẵn sàng rồi!
Đời người vốn vô thường, vì thế nên chuyện quái gì cũng có thể xảy ra, đến cả một người kiệm lời, ít nói như Phó Thiêm Dục nhưng vẫn bị ma trảo của Tô Nhiễm bắt về gọn ơ, nên đừng bao giờ nghĩ rằng việc đó không thể xảy ra, vì xung quanh mọi chuyện vẫn luôn thay đổi không ngừng, nếu cứ cố chấp với suy nghĩ phiến diện thì không biết sẽ từ khi nào mà bản thân lại bị thục lùi về sau.
Tô Nhiễm chính là kiểu người không chọn tình yêu mà chọn người tin tưởng mình, thứ giết chết tình yêu là khoảng cách, nhưng thứ tạo ra khoảng cách lại chính là hai chữ “tin tưởng”, một khi đã tuyệt đối tin tưởng thì sẽ không có khoảng cách, còn khi trong mối quan hệ không còn sự tin tưởng thì sớm muộn gì mối quan hệ đó cũng sẽ trở nên độc hại và khiến cho đôi bên mệt mỏi mà thôi.