*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói tới nói lui, chẳng phải vẫn chê nàng xấu đấy thôi?
Hạ Sơ Thất âm thầm nghiến răng, đẩy tay của hắn ra, nhưng nhớ đến một chuyền liền ngây ra, nghĩ mãi không hiểu. “Bí quyết cá nhân” của nàng sao Đông Phương Thanh Huyền cũng biết được? Thế nên ánh mắt hoài nghi của nàng lại quét lên người Triệu Tổn, cả khuôn mặt hiện lên vẻ không tin. Triệu Tôn bị ánh mắt nàng quét tới, như là có điều suy nghĩ, “Hôm đó, Cấm Vệ Quân tới phủ Tấn vương, chẳng lẽ là...”
Chuyện Ninh vương Triệu Tích bức vua thoái vị, Hạ Sơ Thất còn chưa biết. Sau khi Triệu Tôn nói lại chuyện hôm đó xong, nàng mới bừng tỉnh hiểu ra, tìm được căn cứ lý luận,2“Nói như thế là bọn hắn tìm được dược vật ta dùng để tẩy sẹo, từ đó mà phân tách ra được thành phần dược vật sao? Không đúng, cho dù có biết, vì sao ngay cả trình tự để tẩy cũng rõ ràng như thế?”
Nàng tự nhủ vài câu, suy nghĩ rồi lại lắc lắc đầu, “Nhưng mà cũng phải trách ta không cẩn thận, có lẽ thật sự bị người để ý. Số lượng gián điệp của Cẩm Y Vệ đông đảo, nói không chừng trong phủ Tấn vương đều là gián điệp mật ấy chứ.”
Bây giờ, nàng chỉ có thể tìm được lời giải thích như thế thôi. Nhưng Triệu Tôn lại ôm chặt nàng, “Trong lòng gia không phải đang có một tên sao?” Giọng điệu trêu tức của8hắn khiến cho nàng buông lỏng, cười híp mắt dựa vào người hắn. Nhiều lần nàng định nói cho hắn rằng nàng và Đông Phương Thanh Huyền không có gì, nhưng khi thấy hắn không có vẻ gì là để ý thì nàng lại có chút không cam lòng. Quên đi, nàng cứ khiến hắn buồn nôn đấy, ai bảo hắn giấu giếm nàng những chuyện này, lừa gạt một chút thế này thì có gì là khổ?
Ngáp một cái thật to, mặc dù nàng cảm thấy khó khăn lắm mới được ở chung với nhau, làm cho người ta thấy có chút luyến tiếc, nhưng nghĩ lại thì ngày còn rộng, tháng còn dài, nên vẫn không thể không nói, “Gia, chàng đã nghe qua một câu danh ngôn vĩ đại chưa?”
“Câu6gì?” Hắn hỏi.
“Khi đã buồn ngủ, vậy nhất định phải đi ngủ.” Nàng nháy con mắt đầy giảo hoạt. “Được.” Triệu Tôn nhẹ nhàng ôm nàng, “Gia ôm nàng vào.”
“Này, không cần đâu, ta có thể tự đi.”
Hắn cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, “Dù sao cũng đã thế này rồi, còn quan tâm gì nữa chứ?” Nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất sửng sốt một chút rồi mới hiểu được ý của hắn. Tên này trước kia không động vào nàng, bởi vì nàng vẫn là xử nữ, hắn cảm thấy trân quý nàng, để dành chuyện tốt đẹp đó cho đến đêm tân hôn, không muốn phá hỏng danh tiết của nàng. Bây giờ, nàng đã nói nàng “dan díu” với Đông3Phương Thanh Huyền, ý của hắn là dù sao thì nàng cũng đã là một cái “hũ thủng” rồi, nên dứt khoát “chọc thủng” luôn? Nhưng nàng đang có nguyệt sự, sao có thể ở cùng phòng với hắn được? Không đúng, kể cả không có nguyệt sự, nàng cũng không thể ở cùng phòng với hắn.
Quả nhiên, khi bị một lời nói dối thì cần phải dùng nhiều lời nói để che đậy nó. Nàng ho nhẹ, mím môi.
“Ta thấy không quen.” “A Thất không cần thẹn thùng, làm vài lần sẽ quen thôi.” Ánh mắt hắn sáng rực, bộ dạng kiên định, động tác vẫn mạnh mẽ như vậy. Hắn vừa dứt lời đã không chờ nàng kiếm cớ từ chối mà ôm ngang nàng lên, đi về phía phòng trong,5dọa cho Hạ Sơ Thất giật nảy mình, dựng hết cả tóc gáy lên, liều mạng đấm vào bả vai hắn.
“Không được, không được, hôm nay ta không thoải mái.” Đánh lấy đánh để, cũng không biết đánh tới chỗ nào thì hắn đột nhiên nhíu mày, đau đớn kêu lên một tiếng. Hạ Sơ Thất dừng tay, nhìn kĩ thì thấy biểu hiện của hắn không bình thường, lúc này mới cẩn thận sờ cánh tay của hắn. Trước đó, lúc trên ngựa, hắn mặc áo dày, bây giờ chỉ có một hai lớp áo, nàng cảm nhận được rõ ràng rằng trên tay của hắn có vết băng bó. Nàng giật mình, “Cánh tay của chàng làm sao thế?” Sắc mặt Triệu Tôn hơi trắng, nhưng đôi mắt lại trầm xuống, “Không sao.” Không sao mới là có quỷ.
Hạ Sơ Thất hừ lạnh rồi xùy một tiếng. Dưới sự kiên trì của nàng, Triệu Tôn bất đắc dĩ thả năng xuống, ngồi về lại trên giường bằng gỗ hoa lê, cởi chiếc áo bào màu đen ra, bên trong chỉ có một chiếc áo màu xanh đơn bạc, dưới sự giày vò của nàng, trên cánh tay hắn ẩn ẩn rịn máu ra.
“Chàng não tàn sao? Tay đã bị thương thế mà ta đánh còn không chịu phản kháng?”
“Gia bảo nàng đừng loạn, nhưng nàng vẫn cứ làm loạn còn gì.”
Sao nàng mới từ nô lệ xoay người làm tướng quân, chỉ trong chốc lát đã lại biến thành nô lệ rồi thế này? Không chỉ mỗi câu nàng nói đều trở thành lỗi của nàng mà nàng còn phải ngồi trên ghế con để kiểm tra vết thương cho hắn, như là vú em nhà hắn vậy, thật sự là không có chút nhân quyền nào hết.
Nghĩ lại đúng là uất ức, nàng trừng mắt, lạnh lùng ra lệnh, “Cởi ra!”
Khóe môi Triệu Tôn hơi co rút, nhưng không đáp lại nàng, vô cùng phối hợp mà cởi áo trong ra, để trần thân trên ngồi trên giường, cho nàng tùy ý quan sát kĩ vết thương, hắn nghiêng đầu nói, “Có lọt được vào mắt A Thất không?” “Đối với thầy thuốc mà nói, vết thương nào chẳng như nhau, còn lọt vào mắt cái gì?”
“Gia nói là, cơ thể của gia.”
Lỗ tại Hạ Sơ Thất nóng lên, nàng cực nhanh nguýt hắn một cái, “Có biết xấu hổ hay không?” Tấn vương gia như núi cao sông xa, đương nhiên sẽ không trả lời mấy vấn đề không có trọng điểm thế này. Hạ Sơ Thất lười đầu mồm mép với hắn, cụp mắt xuống, tránh đi ánh mắt của hắn, băng bó lại vết thương mới băng bó sợi sài kia một lần nữa, rồi mới nghiêm túc nói: “Chờ trời sáng, phải đi tìm người bôi thuốc một lần nữa.”
“Nàng không phải thầy thuốc à?”
“Không bột đố gột nên hồ, hiểu không?” Hẳn bị chém rất sâu, mặc dù đã được Tôn Chính Nghiệp trị liệu mấy ngày nhưng miệng vết thương vẫn có chút sưng đỏ, nhất là hôm nay lại bị nàng hung hăng “tàn phá”, càng khiến cho vết thương tồi tệ hơn. Đương nhiên, là một thầy thuốc, Hạ Sơ Thất đã thấy qua nhiều vết thương nên không có cảm xúc gì nhiều. Nhưng lần này lại là Triệu Tôn nên khác, vết thương trên người hắn đúng thật là đã lọt vào mắt” nàng.
“A Thất rất quan tâm tới gia sao?”
Nghe thấy hắn hỏi, nàng lạnh lùng hừ một tiếng, một lần nữa quấn lại bằng gạc, “Đạo đức nghề nghiệp.” Hắn nhếch miệng, không nói gì. Lại buồn bực rồi sao? Không phải vẫn còn đang suy nghĩ chuyện nàng “mất trinh” chứ? Hạ Sơ Thất cười một tiếng, nhấn nhấn mấy cái lên trên cánh tay hắn, “Sao lại bị thương thế này?”
Nghe xong lời này, Hạ Sơ Thất lập tức đen mặt, “Võ công của Tấn vương điện hạ tốt như thế, đùa nghịch cây đao" mà cũng tự đâm mình được? Chàng coi ta là đồ đần, hay là tự làm nhục trí thông minh của mình?”
Nhìn đôi mắt ngập nước kia, Triệu Tốn đưa tay xoa xoa đầu nàng. “A Thật không cần phải lo lắng, không ảnh hưởng gì tới khả năng của gia.” Giọng nói hắn mập mờ trầm thấp, dứt lời xong liền nhướng mày có ý ám chỉ, “Trời sắp sáng rồi, ngủ chứ?”
Hai gò má nàng đỏ lên, vì là một cái “hũ thủng” nên lúc này Hạ Sơ Thất cực kỳ bất đắc dĩ. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Triệu Tôn, nàng luôn cảm thấy có lẽ là mình hiểu lầm hắn. Nói không chừng hắn thật sự không có tâm tư kia, chỉ đơn thuần muốn cùng nàng ngủ như những lần trước thì sao? “Phải nói trước, ngủ là ngủ thôi, không được làm bậy đấy.” Nàng nguýt hắn một cái, ném áo bào cho hắn rồi chuẩn bị đứng dậy. Nhưng trong chớp mắt quay đầu, nàng đột nhiên phát hiện trên chiếc ghế con mình vừa ngồi có mấy vết màu đỏ khá rõ ràng. Thân thể nàng cứng đờ, giống như là đời trước làm bẩn bàn ghế sợ bị bạn học nhìn thấy vậy, trái tim nàng nhảy “bình bịch” rồi lập tức ngồi xuống trở lại, nở nụ cười đầy xấu hổ, đón nhận lấy ánh mắt đầy vẻ tìm tòi khó hiểu của Triệu Tôn, “Gia, chàng nhìn xem, trời sắp sáng rồi, ngủ làm gì nữa, không bằng ta đấm bóp cho chàng một chút nhé? Chàng nghỉ ngơi một lúc được không?” Nàng đột nhiên tỏ vẻ ân cần khiến cho Triệu Tôn nheo đôi mắt đen lại, “Chẳng phải A Thất nói mình mệt mỏi sao?” “Ta mệt cũng không bằng thân thể cao quý của chàng, không quan trọng bằng chàng. Nào, nằm xuống nằm xuống, chàng đã bôn ba cả ngày rồi, ta sẽ đấm bóp cho chàng, không phải một lúc nữa còn phải lên triều sao?”
Suy nghĩ một chút, Triệu Tôn cuối cùng cũng gật đầu, “Được.” Thấy hắn lười biếng nằm xuống, còn rất phối hợp mà nhắm mắt lại, Hạ Sơ Thất thẩm thở phào nhẹ nhõm, điều chỉnh cái ghế con đen đủi kia, ngồi lại gần hơn, tay gác lên trán hắn, len lén liếc hắn nhiều lần, thấy chân mày hắn vẫn một mực nhíu lại không giãn ra, nàng không khỏi thở dài một hơi, nghiêm túc xoa ấn.
Nhanh ngủ đi, nhanh ngủ đi.
Nàng âm thầm cầu nguyện, lực đạo trên tay không nặng không nhẹ, rất sảng khoái. Rất nhanh, có vẻ như hắn cảm thấy dễ chịu, lông mi chớp chậm lại, hô hấp cũng chậm rãi trở nên đều đều, tựa như một đứa bé lớn xác vô hại, chậm rãi ngủ thiếp đi. Hạ Sơ Thất thầm thở ra một hơi. Hắn thì dễ chịu, nhưng mệt chết nàng.
Hôm nay hắn đã giày vò nàng lâu quá, nàng có nên nhân cơ hội này trả thù một chút không? Liếm liếm khóe miệng, trong nội tâm nàng tràn đầy cảm giác hưng phấn khi làm chuyện vụng trộm. Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là hai cánh môi kia quả thực là rất có sức hấp dẫn... Thật sự là thích hợp với kiểu hôn trong truyền thuyết kia mà. Nếu không, vì sao nàng cứ phải vụng trộm mà nhìn thế này, lại còn cảm thấy tim đập càng ngày càng nhanh?
Đúng, nhất định phải hôn lại. Vì tôn nghiêm của phụ nữ mà chiến đấu. Tìm được một cái lý do chẳng ra đâu vào đâu, nàng nín thở cúi đầu xuống. Rất gần rồi, toàn bộ hơi thở dụ người của hắn làm cho đầu nàng choáng váng đến đỏ mặt.
Nàng hung hăng hôn lên đôi môi kia một cái.
Thấy hắn vẫn nằm đó không nhúc nhích, dáng vẻ mặc cho quân “khi dễ”, trong nội tâm nàng đầy thoải mái.
“Cuối cùng cũng đến lượt ông đây khinh bạc chàng rồi nhỉ?” Trong lòng nghĩ như thế, nàng đắc ý khoanh tay trợn mắt liếc hắn một cái, bể chiếc ghế con dính máu kia lên rồi rón rén đi ra. Nhưng khi nàng vừa bước chân đi, Triệu Tôn trên chiếc giường sau lưng đã chậm rãi mở mắt. “Trần Cảnh!” Dứt lời, một người áo đen bay vào trong phòng. “Điện hạ, có chuyện gì phân phó?”
Vuốt ve đôi môi bị nàng hôn qua, Triệu Tôn nheo mắt, khóe miệng nở một nụ cười.
“Quay lại nói cho Nguyễn Hữu rằng, danh hiệu tình thánh của hắn đã bị gia đập nát.” Thân thể Trần Cảnh cứng ngắc ngay tại chỗ như gặp phải quỷ.