*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng biết, Triệu Thập Cửu là một người bảo thủ. Nếu nàng không chủ động một chút, hắn thật sự có thể cho nàng đợi vài năm. Nhưng vài năm, lâu biết bao nhiêu? Vài năm đã đủ để nàng xuyên không vô số lần. Lỡ đầu nàng lại xuyên ngược trở về thì sao? Lỡ đầu khi hắn xuất chỉnh lại đi ra bờ sông câu cá, câu được một cô nương cá tính khác, rồi ăn mất hẳn, thì sau này làm gì còn chuyện của nàng nữa? Triệu Thập Cửu là một người khăng khăng giữ nguyên quan điểm, một khi đã phát sinh quan hệ với nàng, chắc chắn sẽ đứng ra chịu trách nhiệm. Vì thế, nàng phải thu phục hắn trước rồi tính.
“Nói gì?” Thấy hắn giả ngốc, nàng2tức giận không nơi trút, “Chàng đừng gặm nữa, cổ ta ngứa chết mất... nghiêm túc trả lời câu hỏi của ta, chỉ có một cơ hội thôi, chàng tuyệt đối đừng bỏ lỡ.” “A Thất để ý đến gia như thế à?” Nàng hỏi một đằng hắn trả lời một nẻo, nhưng vẫn vùi đầu vào cổ nàng.
“Không phải để ý, mà là thích chàng, vừa lòng chưa?”
Nàng đã vứt hết tiết tháo ra đi rồi, nhưng hắn lại chỉ than một tiếng, nâng mặt nàng lên, “Đại gia trở về. Nàng ở nhà ăn nhiều thêm một chút, nuôi mình trắng mập hơn mới tốt.” Vành mắt nàng đỏ bừng, nhào tới cắn hắn, “Chỉ được cái mơ tưởng! Dựa vào gì chứ?”
Triệu Tôn ôm chặt nàng, để mặc cho nàng cắn nàng đá, hắn vẫn im lặng không giải thích, chỉ có điều nụ8hôn nơi cô nàng càng nồng nhiệt càng điên cuồng càng dày đặc hơn, từng chiếc hôn đều nói lên hẳn cũng rất muốn chiếm lấy nàng, thậm chí còn khát khao hơn cả nàng, nhưng hắn lại không thể làm như thế được.
“Triệu Tôn chàng quá đáng lắm đấy nhé? Đợi chàng trở về, ta đã trở thành bà già rồi.” Hạ Sơ Thất biết kiểu “ép chiếm lấy” này không ra thể thống gì, nhưng nàng có cảm giác, qua mất đêm nay đến trước ngày đại quân xuất phát, có thể Triệu Tôn sẽ không đến nữa. Vì thế có muốn làm chuyện gì thì nàng bắt buộc phải làm xong trong đêm nay.
“Nghe lời!” Hắn trầm giọng, tiếng than thở đều dồn trong đôi con ngươi đen láy ấy. Hắn nhìn nàng, ánh mắt bất lực và có thêm một chút mất mát,6nhưng vẫn quyến rũ như thế, khiến nàng bất chấp mọi thứ bò lên bức tường cao dày của hắn như con thạch sùng. Nàng không chớp mắt, đôi mắt lưu luyến dừng lại trên gương mặt hắn, khẩu khí ngang ngược.
“Ta có chỗ nào không tốt? Chàng không muốn ta à?”
Ngữ khí của nàng rất nũng nịu, rất mềm mại, trong cách nói chuyện ngoại trừ sự vô lại vốn có, thì nó còn chứa một sự buồn bã không thể miêu tả được bằng lời. Thông thường Hạ Sơ Thất không ủ dột như thế, có xảy ra chuyện gì lớn đi chăng nữa cũng hiếm khi nghe thấy nàng than thở, cũng rất ít thấy nàng để lộ ra cảm xúc tiêu cực, nhưng lúc này trong mắt nàng chỉ toàn chứa đựng sự suy sụp.
“A Thất, không phải như thế...” Giọng nói phát3ra từ cổ họng của hắn, cực kỳ trầm khàn. Mắt nàng sáng rực lên, vẻ mặt vô lại mong ngóng hắn, nàng cười hì hì chào hàng bản thân, “Là như thế nào? Chê ta không xinh hay chế vóc người ta không đủ quyến rũ? Ta nói cho chàng biết, qua khỏi thôn này thì không còn quán xá nào nữa đâu nhé!”
“A Thất.” Triệu Tôn nhìn nàng, ánh mắt mang theo nụ cười, “Nước bọt của nàng bắn lên mặt ta.”
Hạ Sơ Thất không dám tưởng tượng ra Triệu Tôn sẽ nói ra những lời phá hoại khung cảnh như thể vào lúc này, nàng sững sờ trong chốc lát, sau đó tức tối nghiến răng, dứt khoát giữ chặt đầu hắn, bắt chước dáng vẻ ngả ngớn của Nguyên tiểu công gia, ghé sát vào mặt hắn, “Chế ta? Cho chàng chê này,5xem ta xử lý chàng như thế nào đây, nước bọt chứ gì? Hôm nay sẽ cho chàng ăn nước bọt...” Nàng tức giận, chu môi, ánh mắt gợn sóng lăn tăn, nàng cắn hắn, chiếc lưỡi giảo hoạt như rắn, quấn vào hẳn.
“Chàng có đồng ý hay không?”
“Có tin ta cưỡng bức chàng không?” “A Thất!” Triệu Tôn gần như cắn răng nghiến lợi.
Hẳn nôn nóng muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng nàng làm gì chịu? Nàng vắt người lên cổ hắn, con rắn nhỏ kia bò tới bò lui trên môi hắn, muốn ép hắn hé miệng ra để nàng luồn vào trong, cuối cùng hắn mất kiên nhẫn, rên lên một tiếng, giữ chặt phần gáy của nàng, há miệng ngậm lấy lưỡi nàng, từ bị động đổi thành chủ động, không phải kiểu làm lướt qua cho xong mà lấn tới đẩy mạnh mẽ, giống hệt như chiến đấu với kẻ địch, cách một lớp áo, hắn dùng lòng bàn tay đếm từng đốt xương trên lưng nàng, đếm từng chiếc một, cứ mỗi khi sờ qua một chỗ là cả người nàng lại run rẩy không ngừng.
“Chiếm lấy ta đi...” Nàng khẽ gọi hắn, đôi mắt khép hờ được bao phủ trong một lớp sương, dù Triệu Tôn có thể kiên trì hơn, nhưng suy cho cùng cũng là một nam tử khỏe mạnh, làm gì có thể vượt qua được sự nhiệt tình như lửa của nàng? Hắn ngậm lấy môi nàng, nâng mông nàng lên, ôm nàng vào lòng, vừa đi vừa hôn, sải bước đi vào trong phòng, mãi đến khi đè nàng lên giường mới ngẩng đầu lên, nhìn nàng thở hổn hển.
“A Thất...”
“Sao vậy?” Hạ Sơ Thất ôm lấy cổ hắn, trong lòng thấy hồi hộp căng thẳng, muốn tìm câu gì đó để nói. Nàng không muốn giả tạo, dứt khoát thẳng thắn thừa nhận, “Nếu như hai chúng ta không làm bước đó, ta sẽ thấy không yên tâm.” Thấy hắn không nói gì, nàng lại cười hì hì, “Ăn đi ăn đi, ăn rồi thiên hạ sẽ thái bình.”.
Hắn vẫn chỉ thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào nàng. Vành tại của Hạ Sơ Thất nóng bừng, chủ động hôn hắn, con ngươi đen láy của Triệu Tôn bén lửa, nhưng lại ngoảnh mặt về hướng khác, dáng vẻ ấy giống như đang vật lộn hơn là đang từ chối. Nàng bật cười, khuôn mặt đỏ bừng, cảm thấy bộ dạng của hắn trông hơi ngốc, cũng không còn ngượng ngùng nữa, mang theo chút ít trêu đùa mà nghiêng đầu hôn hắn. Hắn nhìn nàng chằm chằm, bỗng nhiên như lên cơn điên, đè nàng xuống rồi hôn nồng nhiệt như thế một con sói hoang đang đói khát trong sa mạc bất ngờ bắt gặp một miếng thịt tươi ngon.
“Gia.” Con tim nàng co rút lại, dán chặt vào người hắn, từ từ nhắm mắt lại. Mỗi của hắn vẫn ấm áp như thế, hôn đến mức khiến cả người nàng tê dại từng cơn, từng lỗ chân lông bé tí cứ như bị ai đó dùng lông chim khều qua, chúng hưng phấn mở rộng ra. Thích, sung sướng, muốn đón nhận hắn xâm chiếm nhiều hơn.
Nàng đang tham lam. Tham lam chiếc ôm của hắn, nụ hôn của hắn, bởi vì tham lam nên không dám thử chia ly vài năm dài đằng đẵng, vả lại còn là sự chia ly chưa rõ sống chết, sự chia ly không thể liên lạc với nhau. Dưới sự kiểm soát của hắn, con tim nàng đập như trống vỗ, rất ngượng ngùng, nhưng càng sợ hẳn sẽ rút lui, nên không thể không vứt bỏ e thẹn, ra sức lấy lòng hắn.
Nhưng một lúc lâu sau, hắn vẫn không tiến thêm một bước nữa. Nàng không cho phép hắn kháng cự, ôm chặt lấy cổ hắn, “Gia...”
“Không vội.” Hắn trả lời trong nhịp thở hổn hển, giọng nói trầm khàn rơi vào môi nàng. Nụ hôn dày đặc của hắn như đang an ủi, lại như đang khiếu thích, những chuỗi dấu hôn thoáng vụt qua trên cổ nàng. Hắn hôn rất mạnh, nàng thấy hơi đau, nhưng lại trầm mê trong ấy, cả người nhắm mắt lại trong say đắm, cứ như trở về sông Thanh Lăng dưới ánh trăng khi xưa, chỉ muốn nở rộ hết, nở nộ vẻ tươi đẹp nhất của bản thân trước mặt hắn.
Suy nghĩ quá đẹp, nàng tưởng tượng quá nhiều, nên không hề phát hiện ra, không biết từ lúc nào, hai tay hai chân của nàng đã bị Triệu Tôn dùng y phục cột chặt lại. Nàng chỉ mặc một chiếc áo trong, cảm thấy lạnh, mặt đỏ bừng, mở mắt ra.
“Chàng đang làm gì...” Nàng không hiểu nhìn hắn, biểu cảm mê man khó hiểu ấy giống hệt một con tiểu hồ ly tinh dùng hết thời gian mấy nghìn năm mới trau chuốt thành hình. Hoang dã nhưng đơn thuần, nóng bỏng nhưng ngây ngô, khóe môi khẽ run lên, đợi khi hỏi được vài chữ, nàng dường như ngộ ra được điều gì đó, khẽ “ổ” một tiếng, “Triệu Thập Cửu à Triệu Thập Cửu, hóa ra khẩu vị của chàng lại nặng đến thế?”
Hắn cau mày, hiển nhiên không hiểu khẩu vị nặng là gì, nhưng hắn lại dịch ra khỏi người nàng, nằm xuống bên cạnh nàng, hơi thở trong lúc đang nói chuyện hệt như đang vùng vẫy giữa sống và chết, từng chữ từng câu được thốt ra rất khó khăn.
“Đừng trách gia! Chỉ có thể trói nàng lại mới có thể nói chuyện nghiêm túc với nàng.” Cái gì? Hạ Sơ Thất nhìn hắn như nhìn quỷ, lại nhìn cơ thể bị trói của mình. “Triệu! Tôn! Đồ tiểu nhân bỉ ổi nhà chàng! Thả ta ra!”
Triệu Tôn nhìn nàng, đối con người sáng như ngôi sao trong bầu trời đêm, bàn tay khổ nóng vuốt ve khuôn mặt nàng, khẽ nói: “Giờ đây tiểu nô đã biết cách dụ dỗ người khác rồi, thả nàng ra, gia sợ sẽ không kiềm chế nổi bản thân mình!”
Đồ khốn, như vậy là sao hả?” Hạ Sơ Thất tức giận đến mức đỉnh đầu sắp bốc khói. Nàng vùng vẫy vài cái, khẽ quát lên. Nhưng cho dù có mắng chửi như thế nào, Triệu Tôn cũng không hề tức giận, chỉ nghe nàng mắng, không đáp trả lại, không giải thích, chỉ đợi đến khi nàng mắng thở không ra hơi hắn mới cúi đầu xuống, ngậm lấy lưỡi nàng, dung hòa bản thân mình vào trong miệng nàng, vỗ về từng cơn giận dữ của nàng.
Sau một trận giao chiến dịu dàng và tà ác, cuối cùng nàng cũng bình tĩnh trở lại, nhưng lồng ngực vẫn tức tối hậm hực. “Tức chết, tức chết ta mất, ông đây muốn giết người... Chàng không muốn ta thì không muốn ta là được rồi, còn trói ta lại, làm cứ như... cứ như ta muốn chàng lắm vậy không bằng. Triệu Tôn, chàng ức hiếp người quá đáng!” Hắn ôm lấy nàng, vuốt lưng, đợi nàng mắng chửi xong mới nói nhỏ: “A Thất, chiến tranh không phải trò chơi, chiến trường càng không phải là nơi vui chơi. Người ở nơi đó tay cầm hung khí, gặp người là chém, sinh mệnh ở nơi đó thấp hèn như cỏ rác. Nơi đó chỉ có máu tươi, không phải người chết thì ta chết, là bãi tha ma do loài người ngu xuẩn tự đào cho mình. Ở nơi đó, chuyện gì cũng có thể xảy ra, trên chiến trường chưa bao giờ có vương giả thật sự. Còn nhớ dáng vẻ của ta khi gặp nàng lần đầu ở sông Thanh Lăng không? Nàng cũng đã thấy vết thương của ta rồi đấy, nếu không phải gặp được nàng, nếu vết thương sâu thêm một tấc nữa, gia đã không còn trên cõi đời này từ lâu rồi... A Thất, nàng là một cô nương tốt, hôm nay ta làm như thế là vì muốn bảo vệ tấm thân trong trắng của nàng, một khi có chuyện gì xảy ra, nàng vẫn còn có thể gả cho một người khác.”
“Triệu Tôn... mẹ nó, chàng nói những lời này làm gì?”
Vành mắt của Hạ Sơ Thất đỏ bừng, nàng công người, trừng mắt với hắn, nơi khóe mắt ẩm ướt, rõ ràng là “nước mắt” mà nàng đã quên từ lâu.