Nhặt Được Vương Phi Mê Tiền Vô Độ

Chương 292



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không phải xe chậm quá, mà tim của nàng bay quá nhanh.” Hạ Sơ Thất “sặc” một tiếng, cười như có như không, “Phải, không phải xe chậm, mà là tim của ta.” Hắn ta nhìn nàng không trả lời, nàng lẳng lặng suy nghĩ, cũng không nói gì. Nhưng vào lúc này, bỗng có một chuỗi tiếng vó ngựa vọng lại từ trên đường, từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại giữa con đường đầy khói bụi. “Hi” một tiếng, một người một ngựa đứng chắn ngang, “Đại đô đốc xin dừng bước...” Nam nhân ngồi trên ngựa khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt trẻ trung ngay thẳng lạnh lùng, lưng đeo cung tên và túi đựng tên, tay cầm đao, tỏa ra một lớp hàn khí quỷ dị dưới ánh nắng mặt trời. Y mặc một bộ giáp mỏng màu đen,2khóe môi mím chặt, rõ ràng là cảm thấy bực bội về việc lẩn trốn của Đông Phương Thanh Huyền suốt mấy ngày qua.

“Trần thị vệ trưởng!” Đông Phương Thanh Huyền vén rèm xe ngựa lên, ngăn cản tùy tùng đang quát tháo, cong khóe môi nhìn Trần Cảnh, giống như thể chỉ là vừa mới gặp y vậy, cười cực kỳ vô tội, “Thật không ngờ lại gặp được ngươi ở đây, Trần thị vệ trường cũng đi Bình Khai à, có muốn đi chung không?”

Một tay Trần Cảnh cầm đao, một tay ghìm cương ngựa, ánh mắt lạnh lùng.

“Đại đô đốc, Trần gỗ đắc tội, xin hãy giao người cho ta.”

“Người, người nào?”

“Trong lòng Đại đô đốc biết rõ.”

Đông Phương Thanh Huyền khẽ cười một tiếng, xoa mũi một cách lười nhác, vẻ mặt rất gợi đòn, “Bổn tọa và Trần thị vệ8trưởng không thân nhau lắm. Sao có thể hiểu lòng" ngươi được, càng nói gì đến biết rõ, Trần thị vệ trưởng nói đùa rồi.”

Từ hành động của Trần Cảnh suốt vài ngày qua cho thấy, Đông Phương Thanh Huyền đoán ra được y không dám nhắc đến “Tấn vương phi” hoặc “Cảnh Nghi quận chúa”, càng không giam giương cờ gióng trống tìm hắn ta đòi người, nếu không cũng sẽ không kéo dài đến tận bây giờ. Quả nhiên, Trần Cảnh khẽ sửng sốt, bị hắn ta nói cho nghẹn họng. Nhưng Trần Cảnh cũng là người trung thành đến chết, một khi y đã nhận nhiệm vụ thì nhất định phải hoàn thành cho bằng được.

Y mím môi, bỏ đao vào vỏ, đột nhiên rút cung tên sau lưng ra, lắp tên vào, không nói lời nào mà nhắm thẳng về phía6Đông Phương Thanh Huyền rồi kéo cung. Mũi tên xé gió bay đi, Cẩm Y Vệ hô lớn tiếng, Đông Phương Thanh Huyền thì lại ngồi yên không né tránh, nhìn mũi tên kia cắm vào trục xe ngựa.

“Trần thị vệ trường có ý gì đây? Muốn động võ? Hay cảnh cáo?”

Trần Cảnh cau mày, chuyển hướng cung tên, nhắm thẳng vào mắt Đông Phương Thanh Huyền.

“Đại đô đốc, giao người hay không giao người?”. Đôi mắt hẹp dài của Đông Phương Thanh Huyền khẽ nheo lại, dưới ánh nắng chiều gay gắt, vẻ tà mị trong mắt càng đậm đặc hơn, “Trần thị vệ trưởng võ nghệ cao cường, bổn tọa luôn thấy kính ngưỡng. Nhưng bổn tọa cũng thắc mắc, cho dù người ở trong tay bổ tọa thì ngươi có cách cướp đi chỉ với sức lực một mình ngươi ư?”

“Được hay3không được, phải thử mới biết.”

Trần Cảnh có tính cách hướng nội, không thích nói nhiều, nhưng lời đã nói ra thì phải làm. Hạ Sơ Thất nhìn thấy hết mọi thứ, thẩm kinh ngạc về kỹ thuật bắn tên và sự gan dạ của y, nhưng vẫn im lặng không lên tiếng. Không phải nàng không muốn nói chuyện với Trần Cảnh, mà vì nàng quá hiểu tính cố chấp và cổ hủ của Triệu Thập Cửu. Chỉ cần hôm nay nàng đi với Trần Cảnh rồi thì nàng sẽ không đến được Khai Bình nữa, cũng không biết khi nào mới có thể gặp được Triệu Tôn. Nàng không muốn hồi kinh, vì thể chỉ có thể cược một ván.

Trong ánh nhìn dồn ép của Trần Cảnh, Đông Phương Thanh Huyền lại cười, “Sự trung thành của Trần thị vệ trưởng dành cho5Tấn vương điện hạ, bổn tọa rất tán thưởng. Nhưng bổn tọa quả thật không biết Trần thị vệ trưởng muốn tìm ai. Nếu bốn tọa đã nói mà ngươi không tin, chi bằng đích thân lên đây tìm thử xem?” Nói xong, hắn ta ra hiệu cho Như Phong mở cửa xe ngựa.

Trần Cảnh nhìn hắn ta, thu cung về, không nói nhiều mà ghìm cương ngựa đi đến gần. Nhưng nhìn vào trong xe ngựa, ánh mắt của y trở nên nghiêm túc. Xe ngựa rất rộng, bài trí rất xa hoa, nhưng nhìn một lượt, bên trong xe ngựa ngoại trừ Đông Phương Thanh Huyền ra thì không còn ai khác. Trần Cảnh sững sờ, lại dò xét những người khác trong đội xe, nhưng không nhìn ra có gì khác thường, y không khỏi siết chặt dây cương. “Đại đô đốc, người đâu?” “Bổn tọa không biết người đang nói ai.” Trần Cảnh nhìn bốn phía, hạ giọng xuống, “Tấn vương phi.” Mí mắt Đông Phương Thanh Huyền khẽ giật, dựa người lên thành xe trong bộ dạng lười nhác, dường như ngộ ra điều gì đó, cười khẽ, “Trước đó bổn vương nói với nàng ta, Tấn vương phái người đến đón nàng ta, định đưa nàng ta hồi kinh, nhưng nàng ta không muốn về, thể là mang theo người kỳ Đinh, men theo đường nhỏ đi về hướng Khai Bình rồi.”

Sắc mặt Trần Cảnh nặng nề, “Thật ư?” Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, “Nếu Trần thị vệ trưởng nhanh chân một chút, có khi vẫn còn đuổi kịp đấy.” “Đa tạ! Đại đô đốc, chuyện hôm nay, Trần gỗ đắc tội rồi.”

Một tiếng ngựa hí dài rời đi xa, Trần Cảnh phi ngựa chạy trong cát bụi nắng chiều, nhìn vào trong y hệt như đại hiệp trong phim kiếm hiệp. Hạ Sơ Thất nhìn y chạy vút đi, sau đó thở dài một hơi. “Đẹp trai thật! Nhưng tính tình thật thà quá, nên mới bị người lừa gạt thê thảm như vậy.” Đông Phương Thanh Huyền nheo mắt lại, nhìn theo hướng giọng nói của nàng vọng ra: là hướng xe tù áp giải người Bắc Địch.

“Là do bổn tọa muốn lừa y ư?”

Hạ Sơ Thất cười hi hi, “Vâng vâng vâng, Đại đô đốc là người tốt, là ta muốn lừa y, được chưa?”

Đông Phương Thanh Huyền khẽ hừ, “Biết là tốt, lên đây đi, chắc y sẽ không trở lại nữa đâu.” Mở khóa xe tù, dây thừng trói trên người Hạ Sơ Thất cũng được tháo ra. Không sai, trước khi Trần Cảnh đến, nàng rất chi là thất đức, lột đồ “côn cơ” ra, làm kiểu tóc của nàng ta, trang điểm giống nàng ta, biến thành công chúa Bắc Địch, cũng thành công lừa được Trần Cảnh. Trong tiếng bánh xe ngựa “cót két”, Hạ Sơ Thất nhìn bầu trời dần ngả về tối, sờ chiếc mũ da chồn hình tròn đỉnh nhọn trên đầu và “vòng đeo trán” được làm từ vài chuỗi trân châu rũ xuống từ vành nón, cười khẽ, “Quần áo công chúa Bắc Địch đẹp thật.” Đông Phương Thanh Huyền nghiêng đầu, nhìn nàng, khóe môi nhếch lên. “Còn phải xem là ai mặc nữa.”

Hạ Sơ Thất trợn mắt, không thèm quan tâm đến sự khinh bỉ của hắn ta, nàng sờ bộ quần áo trên người, trong đầu có ngàn vạn suy nghĩ đang xoay chuyển, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dừng lại tại một chỗ nào đó.

“Đại đô đốc, ta chuẩn bị một món quà gặp mặt cho Triệu Thập Cửu nhà ta.” “Quà gặp mặt?” Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng đầy ẩn ý. “Không sai, món quà quá nhỏ không xứng được với Triệu Thập Cửu nhà ta, bắt buộc phải là quà lớn.” Đón ngọn gió lạnh thổi vào từ cửa sổ, khuôn mặt ngược sáng của Đông Phương Thanh Huyền tối xuống, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, giống như không chịu được gió lạnh, hắn ta nghiêng đầu, chỉ còn lại góc áo bị gió thổi bay.

“Cho dù nàng muốn làm gì cũng đều không được.”

“Vì sao?”

“Bổn tọa sẽ không dính vào nguy hiểm.”

Buông bàn tay đang chống cằm ra, Hạ Sơ Thất ngồi thẳng người, nhìn vẻ mặt luôn đẹp dịu dàng nhưng cao ngạo của hắn ta, khóe môi nhếch lên, “Đừng như thế mà, ta làm gì có nguy hiểm gi? Vả lại, Đại đô đốc cũng không quản được ta.”

Đông Phương Thanh Huyền khẽ cười, giọng nói đẹp tựa gió xuân lướt qua mặt. “Nếu Tấn vương vì thế mà chém ta thì sao?”

Hạ Sơ Thất bất giác nhìn về phía bầu trời phương Bắc càng ngày càng nặng nề, nghĩ đến nơi ấy đang chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn, cũng nghĩ đến vóc dáng oai hùng của Triệu Thập Cửu trong tiếng ngựa hí, nàng nhướng mày, nói đùa: “Nếu như hắn chém ngươi, ta đền mạng cho ngươi nhé? Một mạng đổi một mạng, hợp lý không?”

Vẻ mặt Đông Phương Thanh Huyền hơi cứng lại rồi mỉm cười. “Rất hợp lý, khi sống không thể ở bên nhau, chết cùng nhau cũng được lắm.” Hạ Sơ Thất ngậm mồm lại, trừng mắt nhìn hắn, sau đó cười khẽ, “Đồ ngốc!” Thánh chỉ từ kinh sư được truyền đến đại doanh Bắc phạt vào ngày mười lăm tháng năm.

Sau khi Ích Đức thái tử qua đời, chuyện lập trữ cứ bị kéo dài, cho dù tất cả mọi người đều biết Hồng Thái Để hướng về Triệu Miên Trạch, nhưng ông ta vẫn không có thêm động thái nào. Thế nhưng, vì một cuộc đại chiến với Bắc Địch mà vừa thay đổi thế cục, vừa thay đổi lịch sử.

Lực cản phản đối lập Triệu Miên Trạch làm người kế vị lúc trước chủ yếu đến từ thống lĩnh quân đội. Nhưng trước trận đại chiến, đa số những người đó đều dấn thân vào chiến trường rồi. Huống gì thái tử Triệu Chá có địa vị ở Đông cung mười mấy năm, quen biết rộng rãi, lại có tiếng nhân hậu, cứ hễ thuộc đảng thái tử thì không ai không ủng hộ Triệu Miền Trạch. Vả lại, trong số các người con của Hồng Thái Đế, từ sau khi Ninh vương Triệu Tích bị giam vào Tông Nhân Phủ, những hoàng tử khác dù có dã tâm thì cũng đành bất lực, ít ra trong lúc Hồng Thái Để còn sống, không ai dám nghịch ý của ông ta.

Thánh chỉ này đến rất đột ngột, cũng có chút ý đồ “tiền trảm hậu tấu”.

Thể là do Hồng Thái Đế “long thể bất an”, mà chính vụ bộn bề nên triều đình quả thật cần trữ vương và trữ vị, để tránh việc tranh giành đấu đá càng ngày càng kịch liệt, đây âu cũng là một chuyện ích nước lợi dân. Từ đó, Triệu Miên Trạch lên điện Văn Hoa xử lý chính vụ, những việc lớn và bé trong triều đều do hắn đứng ra giải quyết. Đây là tín hiệu cho thấy Hồng Thái Để muốn bồi dưỡng, ai nấy đều ngầm hiểu trong lòng.

***

Trong đại doanh Khai Bình, một đám người nhận được tin, sau đó khí lạnh bao trùm. Triệu Tôn ngồi ở ghế chủ vị, vẻ mặt không cảm xúc, không biết đang suy nghĩ gì. Một nhóm tướng tá cao cấp tập hợp tại đó tiếp chỉ, ai nấy cũng đều nhỏ giọng bàn luận. Những bàn luận một hồi thấy Tấn vương không nói gì, bọn họ cũng trở nên cẩn trọng, không dám nói gì thêm nữa. Trần Đại Ngưu hằng giọng phá vỡ sự im lặng, đổi chủ đề khác, “Điện hạ, hiện tại Cáp Tát Nhĩ đã di chuyển quân đội đến Đại Ninh, trinh thám báo lại, toàn bộ chủ lực đều đóng đô ở vành đai Bình Tuyền, Long Hóa sông Loan, mạt tướng thỉnh cầu dẫn quân qua sông Loan.”

Triệu Tồn không nói gì, Yển Nhị Quỷ nhìn Trần Đại Ngưu, cũng bước ra khỏi hàng rồi quỳ xuống.

“Đại tướng quân vương, thuộc hạ nguyện dẫn năm ngàn quân tiên phong đi dò đường, phối hợp chặt chẽ với Trần tướng quân.”