Nhặt Được Vương Phi Mê Tiền Vô Độ

Chương 380: Nguy hiểm ở ấm sơn (12)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bắt lấy phản tặc Triệu Tôn!”

“Tuân mệnh!”

Vài binh sĩ đại doanh m Sơn đã chuẩn bị xong xuôi, nghe xong bèn xông thẳng vào Triệu Tốn

Nhưng còn chưa kịp đến nơi thì tên nào tên nấy đều kêu “ấy dô”, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất, đau đớn ôm đầu gối lăn qua lăn lại.

“Ha ha, bọn tép riu này mà cũng muốn bắt người?” Có vài tướng sĩ Kim Vệ Quân cười nhạo

Hạ Đình Đức thấy thế, gào ầm lên, chỉ vào Triệu Tôn.

“Tấn vương, người to gan dám tạo phản ư?”

Triệu Tôn vẫn đứng im bất động, người động thủ chỉ có tướng sĩ Kim Vệ Quân

Họ nhìn Hạ Đình Đức với thái độ hung tợn, không đợi Triệu Tổn lên tiếng, họ đã đứng chắn2trước mặt hắn, ngăn quấn m Sơn ra ngoài vòng.

“Hạ lão cẩu, muốn bắt điện hạ hỏi tội, cũng không hỏi xem bọn gia gia đây có đồng ý hay không?” Có người gào lên, năm vạn Kim Vệ Quân lập tức hùa theo: “Không đồng ý!”

“Lão tặc Hạ Đình Đức nạp mạng đây!” “Dù chảy máu nhiễm m Sơn, dù mất mạng tại đây, cũng quyết không để điện hạ chịu một chút thương tổn nào!” Khác với thái độ ôn hòa bình tĩnh của Triệu Tôn, các tướng sĩ Kim Vệ Quân cực kỳ phẫn nộ

Năm vạn người này đều là tâm phúc của Triệu Tôn, họ theo Triệu Tổn vào Nam ra Bắc, uống gió nằm sương, chịu không biết bao nhiêu khổ sở mới có9được ngày hôm nay, nên cũng biết nỗi vất vả khi đánh trận, cũng hiểu nhân phẩm của Triệu Tôn

Họ vừa mới nghe thấy đạo thánh chỉ bất công kia thì càng không thể đè nén nhiệt huyết và bất bình đang dâng trào trong tim.

Triệu Tôn càng im lặng, họ càng phẫn nộ

Hạ Đình Đức nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Tôn, gã cười to, dường như đang thấy rất vui, “Điện hạ, chắc chắn ngài không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay nhỉ? Tuy ngài đối xử bất nhân với lão phu, nhưng lão phu không thể bất nghĩa với ngài được

Thế này vậy, ngài quỳ xuống lau giày nhận thua, khấu đầu tạ lỗi, có khi lão phu còn nói giúp vài câu trước6mặt hoàng thái tôn, tha tội chết cho ngài.”

Lau giày cho gã? Khấu đầu?

Triệu Tôn khép hờ mắt, khóe môi nở một nụ cười cực kỳ lạnh lẽo

“Ngụy quốc công cầm tinh cóc tỉa? Khẩu khí thật lớn.” Không đợi Hạ Đình Đức trả lời thì toàn bộ tướng sĩ Kim Vệ Quân đều sôi sục khí huyết, “Các huynh đệ, Hạ lão cẩu đáng chết! Chúng ta liều mạng với chúng!”

“Liều mạng! Liều mạng!” “Giết! Giết! Giết!”.

Năm vạn người đối đầu với hai mươi vạn người thì sẽ có kết quả thể nào, điều này không ai biết được

Nhưng Triệu Tôn trước giờ không thích hành động thiếu suy nghĩ, sở trường của hắn là giết người không thấy máu

Binh bị ép vào đường cùng tất sẽ thắng,0từ xưa đã thể

Không nói đến chuyện đánh và không đánh, đầu tiên xét về khí thể thì họ dã hơn hẳn Hạ Đình Đức một bậc rồi

Bên này hò hét hệt như sói như hổ, tiếng gào thét xé trách bầu trời, trời cao hát vang bài ca bị thương dường như cũng cảm thấy bất bình thay cho họ.

Kết quả này cũng khiến các tướng sĩ ở Ấm Sơn thấy nguội lòng.

Tình thế giương cung bạt kiếm, có thể lao vào nhau bất kỳ lúc nào.

Ngay vào lúc này, bỗng có một người cưỡi ngựa chạy như bay từ ngoài doanh trại vào.

“Báo!!!”

Giữa mưa tuyết bay đầy trời, người kia giơ tay lên cao, có một tấm lệnh bài bằng vàng

“Bệ hạ có lệnh.”

Sau một tiếng gào7to xé thủng bầu trời, bốn phía yên tĩnh hơn khá nhiều

Cho dù là đại doanh m Sơn hay quân Bắc Phạt thì họ đều là tướng sĩ Đại Yến, hai chữ “bệ hạ” này vẫn cực kỳ có sức uy hiếp.

Trên giáo trường yên ắng trở lại

Người kia không để ý đến những người khác, y cưỡi ngựa chạy đến trước mặt Triệu Tôn, sau đó quỳ xuống

“Điện hạ, bệ hạ gửi thư đến cho ngài.” Những tiếng bàn tán nho nhỏ vang lên trên giáo trường

Triệu Tôn nhìn y, chỉ nói một câu, “Bính Nhất, vất vả rồi.” Y ngẩng đầu lên, cười hề hề, “Không vất vả, chỉ có điều chạy chết mất khoảng mười con ngựa, đau lòng lắm”

Cũng chỉ có mình y mới có tâm trạng nói đùa vào lúc này thôi

Bính Nhất chính là thủ lĩnh đội chữ Bính trong “Thập Thiên Can” dưới trướng của Triệu Tôn

Nói đến đây, y nhe vài chiếc răng trắng bóng, dâng lệnh bài lên, “Đây là thủ lệnh của bệ hạ.” Triệu Tôn nhận lấy

Đó là một miếng lệnh bài bằng vàng ròng, là vật sở hữu của Hồng Thái Đế, ở giữa miếng lệnh bài có viết niên hiệu “Hồng Thái”

Triệu Tôn trầm mặc, mở thư ra

Trên thì chỉ có vài hàng chữ ngắn ngủi, nhưng lại là bút tích của Hồng Thái Đế.

“Nhi tử thần giảm: Nhận được thư viết tay, ta cảm thấy rất vui, mẫu thân con cũng rơi lệ mong con trở về

Mạc Bắc gian khổ lạnh buốt, nghe nói con không được khỏe, ta thấy rất nhớ mong

Người xưa có nói: da còn lông mọc, còn chồi nảy cây, triều đình ta và Bắc Địch bất hòa đã lâu, không gấp trong một sớm một chiều, ngày tháng sau này còn dài, giữ mình là chuyện quan trọng nhất

Con vốn có bệnh đau đầu, trẫm đã sai người ngâm rượu Phục Bách, giảm cơn đau cho con, nên lệnh con nhanh chóng về kinh, đón năm mới với phụ mẫu

Phụ hoàng.”

Một bức thư, không nhiều chữ, nhưng trên thư không có chữ “trẫm”, chỉ có chữ “phụ”

Con người của Triệu Tổn tối màu đi, không có quá nhiều cảm xúc gì mấy, hắn chậm rãi nâng bức thư trên tay lên, đưa cho văn thư của đại doanh m Sơn, kêu gã đọc lại một lượt, nội dung trong thư cộng thêm lệnh bài của Hồng Thái Đến đã đủ sức thuyết phục.

Hắn nhìn khắp một lượt, trầm giọng nói: “Các vị tướng sĩ, bây giờ vẫn là năm Hồng Thái, thiên hạ vẫn là thiên hạ của thánh thượng, hoàng thái tồn vẫn chưa đăng cơ, người trên điện Phụng Thiên vẫn là phụ hoàng của bổn vương

Giờ đây, bổn vương chỉ muốn hỏi chư vị một câu: là chỉ ý của điện Văn Hoa có hiệu lực, hay là thủ dụ của dương kim thánh thượng có hiệu lực?”

Còn cần phải hỏi hay sao? Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Hạ Đình Đức lúc này đang có vẻ mặt xám xịt, muốn xem gã giải thích như thế nào về việc bức thư nhà của thánh thượng lại khác với với thánh chỉ

Thánh chỉ nói Triệu Tổn là phản tặc

Nhưng hoàng để lại thiên vị Tấn vương như thế, sao có thể cách chức điều tra, áp giải hẳn về kinh chứ? Trong nhất thời, ai nấy đều hiểu ra

Thánh chỉ là ý của Triệu Miền Trạch ở điện Văn Hoa, còn thư hàm là ý của bản thân Hồng Thái Để

Tình thể nghịch chuyển, Hạ Đình Đức điểng người, khó xử, im lặng một lúc lâu

Luận về tính kế mưu lược, gã làm gì là đối thủ của Triệu Tổn chứ?

Trước đây khi ở đại doanh Mạc Bắc, Triệu Tôn kêu Trịnh Nhị Bảo chuẩn bị giấy bút viết thư nhà, nói về quan hệ gia đình, sau đó hắn gửi cho Cổng phi và Hồng Thái Để mỗi người một bức

Khi đó, hắn đã dự phòng có một ngày sẽ có ý chỉ đến từ điện Văn Hoa.

Hoàng để nghi kỵ hắn, nhưng sẽ không bắt hắn chết

Triệu Tôn hiểu rõ điểm này hơn bất cứ ai

Trong bức thư gửi về kinh sư, tình ý dạt dào, bày tỏ bệnh đau đầu tái phát, bị vây ở cao nguyên Mạc Bắc, hàn khí công tấm, nhưng vẫn nhớ về phụ mẫu trong kinh

Vả lại nghe nói phụ hoàng có bệnh, nhưng lại không thể đích thân tặng thuốc, quả thật là bất hiếu, nên không thể ngủ ngon, bệnh đau đầu nặng hơn, e rằng không còn sức đánh trận nữa.

Cuối cùng, để tránh bị Triệu Miên Trạch tịch thu, hai bức thư kia không hề gửi qua quân dịch mà dùng đường riêng của mình, kêu “Thập Thiên Can” phải người gửi thẳng đến hoàng thành, giao cho phụ hoàng và Cống phi

Cổng phi nhận được bức thư nhà đầu tiên trong những năm qua, lại nghe nói hắn ngã bệnh bị vấy lại ở Mạc Bắc, thiếu thốn lương thực, cảm thấy lòng đau như dao cắt, thể là quỳ trước long sáng của Hồng Thái Đế, khóc lóc kể lể, thậm chí dùng cái chết ép bức, muốn Hồng Thái Để thương xót nhi tử của mình, triệu hắn hồi kinh dưỡng bệnh.

Cống phi quả thật là sủng phi của Hồng Thái Đế.

Hơn hai mươi năm qua, Hồng Thái Để quả thật có tình có nghĩa với bà ta

Nhận được thư nhà của Triệu Tôn, Hồng Thái Để cũng thấy cảm thấy xúc động thật

Tuổi tác cao rồi, cơ thể có bệnh, lòng dạ cũng mềm hơn

Thế là, ông ta đích thân viết một bức thư trong lúc đang đau ốm, còn cho Cống phi một tấm lệnh bài, giao cho Bính Nhất chạy đến Ấm Sơn

Thời gian tính toán không sớm cũng không muộn, vừa khéo tát vào mặt Hạ Đình Đức

Trên đời này ít có ai tác kế đa mưu như Triệu Tổn

Một bức thư nhà đầy tình nghĩa, vừa hay có thể đạp nát thánh chỉ của Triệu Miên Trạch

“Ngụy quốc công!” Triệu Tôn nhướng mày, trên mặt chẳng hề có thần thái đắc ý thắng lợi, chỉ tĩnh lặng như vũng nước chết, nếu nhìn kĩ hơn sẽ nhìn thấy một vệt bị thương lờ mờ, “Ngươi còn cần bổn vương đích thân lau giày cho ngươi nữa không? Còn cân bổn vương khẩu đầu cầu xin ngươi không?”

Hạ Đình Đức lúng túng nhét đao vào vỏ, ôm quyền với hắn

“Điện hạ, xem ra bên trong có hiểu lầm!” “Hiểu lầm?” Triệu Tồn như cười như không, nhìn gã: “Ngụy quốc công mượn danh thánh thượng, hãm hại bổn vương bất nghĩa, muốn giá họa bổn vương, ngươi có ý đồ gì đây?” Sắc mặt của Hạ Đình Đức xấu xí, nhưng vẫn thở dài một cách cứng đờ, trả lời: “Điện hạ, lão phu thân là thần tử, không hề có thù oán gì với điện hạ, chẳng qua chỉ tiếp chỉ làm việc mà thôi, làm sao lại muốn hãm hại điện hạ chứ?” Triệu Tồn khẽ nheo mắt lại, bắt được “cái đuôi nhỏ” trong lời nói của gã rồi đá xéo ngược về, “A? Vậy theo ý của Ngụy quốc công là hoàng thái tôn ở điện Văn Hoa muốn hãm hại bổn vương à?”

Hạ Đình Đức giật mình, bị hắn nói cho nghẹn họng.

Ngày thường Triệu Tồn không nói nhiều, nhưng bản lĩnh nói chuyện của hắn hệt như bản lĩnh chơi cờ, trên đời này khó có ai lợi hại hơn hẳn

Vừa nói ra một câu đã tính đến bảy câu khác

Khi hắn hỏi câu đầu tiên đã bóp chuẩn vào tử huyệt của Hạ Đình Đức.

Bây giờ mọi người đều biết rất rõ, ý trên thánh chỉ không phải là ý của Hồng Thái Để

Nếu Hạ Đình Đức không chịu thừa nhận là gã hãm hại thì chẳng khác gì đổ tội lên đầu hoàng thái tôn

Họ là châu chấu trên cùng một thuyền, có Triệu Miên Trạch mới có gã

Suy nghĩ trong chốc lát, gã khom lưng, cười trả lời hắn: “Điện hạ, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm

Hoàng thái tôn giám quốc, bận rộn chính vụ, chẳng thể lo chu toàn từng việc một

Theo lão phu, chắc chắn là hoàng thái tôn đã bị những bọn gian thần kia che mờ mắt

Lão phu sẽ viết một bức thư về triều đình, kêu hoàng thái tổn tra rõ ràng, trả cho ngài một công dạo.”

Triệu Tôn hơi hất cằm lên, trong đôi mắt giăng đầy tơ máu kia tỏa ra hơi thở lạnh lùng nồng nặc.

“Hoàng thái tôn là người kế vị tương lai, phúc tuệ song tu, phẩm đức vẹn toàn, sao lại có chuyện nghe theo lời bọn gian thần? Chẳng lẽ Ngụy quốc công muốn ám chỉ hoàng thải tôn có tiếng không có miếng, không có năng lực phán quyết đúng sai, khó gánh được trọng trách?”

Một lần nữa bị hắn bắt được “lỗi trong lời nói”, mặt mày Hạ Đình Đức càng ngày càng tái nhợt

“Lão phu không hề có ý đó.”