*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khuôn mặt nho nhã của Triệu Miên Trạch đột nhiên trở nên lạnh lùng, trong giọng nói mang vài phần cảnh cáo, “Nguyệt Dục, quân vương ở trên, từng lời nói hành động đều phải cẩn trọng, đừng có hành động theo cảm tính, vu oan người khác, ngược lại vạ lây cho mình!”
Nguyệt Dục thong dong hành lễ với Triệu Miên Trạch, nhìn biểu cảm chau mày của hắn ta, cảm giác không tin trong lòng kia ngược lại đã lắng xuống, khóe miệng lộ ra ý cười, “Hoàng thái tôn, có phải là người muốn bảo vệ Thất tiểu thư, không để chuyện xấu của ả ta bị bại lộ trước mặt bệ hạ, ảnh hưởng tới việc ả ta được gả vào2Đông cũng không? Nếu như là vậy, nô tỳ không nói cũng”
Rõ ràng nàng ta đang khích tướng, chặn họng khiến Triệu Miên Trạch nhất thời không nói được gì
Lúc này sắc mặt lão hoàng để đang ngồi ở chủ vị trở nên điềm tĩnh
Ông ta nhìn Triệu Miên Trạch tâm trí không ổn định, rồi lại nhìn Nguyệt Dục vẻ như đã có định liệu trong lòng, khẽ bưng chén trà xanh còn bốc hơi nóng, nhấp một ngụm, đến mí mắt cũng không nâng lên
“Miên Trạch, không có chuyện gì là không thể nói, người ngồi xuống trước đã” “Hoàng thái tôn, mời ngồi” Thôi Anh Đạt vội vàng qua đỡ lấy hắn
Triệu Miên Trạch siết tay, nhìn Hạ Sơ Thất một cái,7cuối cùng vẫn bất lực ngồi dưới lão hoàng đế
Tình thế này giống như một cuộc “Tam đường hội thẩm” vậy
Hạ Sơ Thất mím môi, lòng bàn tay đổ mồ hôi trộm
Đây là tình cảnh nàng tự mình làm ra
Nhưng nàng không phải Triệu Thập Cửu, không có trí tuệ bày mưu tính kế giống hắn, nàng chỉ là một người phụ nữ, chỉ có thể dùng cách của phụ nữ, dùng cách không mấy chí khí, thậm chí có chút cay nghiệt để hạ kẻ địch dưới chân ngựa
Không cần biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, không cần biết sự việc có phát triển như nàng diễn thử không, cũng bất luận phía trước là mười dặm thảm đỏ hay là vực9sâu vạn trượng, một khi nàng đã lựa chọn lấy mạng sống để đánh canh bạc này, nàng buộc phải gánh vác hậu quả mà nó mang lại
Hơn thế, còn phải chuẩn bị tốt việc bị thua
Nguyệt Dục thu lại thần sắc, từ từ mở miệng nói: “Tháng mười một năm Hồng Thái thứ hai mươi mốt, bệ hạ dẫn chúng thần và chư vị điện hạ trong triều đi tới trường săn hoàng gia ở Lão Sơn săn thú
Không biết có ai còn nhớ không, ngày thứ ba ở Lão Sơn, Thất tiểu thư của phủ Nguy quốc công vì đau ốm mà được đưa về kinh thành?”
Cống phi khẽ nhướng mày liễu, “Quả thật có chuyện này!” Cũng vào lúc này, bà ta5mới liên hệ giữa Hạ Thất tiểu thư trước mặt này với vị Thất tiểu thư sáu năm trước kia
Nhìn Hạ Sơ Thất, bà tiếp lời của Nguyệt Dục, nói tiếp, “Bổn cung nhớ ra rồi, năm đó Tử Nguyệt mới mười tuổi
Tối hôm trước đó, Tử Nguyệt lén chạy từ bên ngoài về, cả đêm bất an
Nửa đêm, nó còn lén trèo ra ngoài kéo theo thị vệ tới tìm người, trong lòng ta biết có sự khác thường, gặng hỏi,mới biết thì ra là nó đã lừa được người lên núi”
“Năm đó cả người và Tử Nguyệt đều vẫn còn nhỏ, Tử Nguyệt lại là một chủ nhân ngang ngược
Vì thế, trong lòng ta sinh ra áy náy, trời vừa sáng liền3vội vàng tới lều của ngươi, mang theo đồ ăn và đồ chơi để tạ lỗi với người thay Tử Nguyệt
Hạ thị, ngươi có còn nhớ không? Hừ, nếu bốn cung sớm biết lúc đó ngươi tư thông với người khác, cũng sẽ không để lão Thập Cửu” “Khụ!” Hồng Thái để họ một tiếng
Cống phi ấm ức nhìn ông ta, tự biết mình lỡ lời, liền quay lại chủ đề, “Hạ thị, ngươi mau nói đi, có phải chuyện nam nữ tư thông bại lộ rồi, mới bị đưa về kinh không?”
“Nương nương, dấn nữ sớm đã quên chuyện cũ, sao người không chờ Nguyệt cô cô nói hết, rồi mới định tội?” Hạ Sơ Thất cười lộ lúm đồng tiền nhìn về phía Cổng phi, càng nhận ra bà ta đơn giản tới mức chẳng có não luôn
Nguyệt Dục còn chưa nói xong, bà ta đã vội ra mặt
Cũng coi như người trượng nghĩa, nhưng lại dùng sai chỗ
Có điều, từ lời nói của Cống phi, nàng cũng đã hiểu ra một chuyện
Thảo nào trước trước kia nàng luôn cảm thấy giọng của Cống phi rất quen
Thì ra giọng của bà ấy đã ở trong đầu của Hạ Sở
Lúc đó, nàng thường bị Triệu Tử Nguyệt ép kéo đi chơi, dĩ nhiên nàng cũng đã gặp qua Cổng phi rồi
Nguyệt Dục nhìn Hạ Sơ Thất bình tĩnh như vậy thì hừ lạnh một tiếng, “Bệ hạ, nương nương, năm đó ai cũng tưởng rằng Hạ Thất tiểu thư ham vui mải chơi, bị phong hàn, mới bị đưa về kinh thành
Thật ra là đêm hôm trước đó đã tư thông với một thị vệ trên núi, bị Ngụy quốc công phát hiện, lúc này mới vội đưa về”
“Toàn là bịa đặt!” Triệu Miên Trạch trầm giọng lên tiếng, cắt ngang lời của Nguyệt Dục, quát lớn, “Chuyện của sáu năm trước đã qua lâu như vậy, nếu không phải ngươi dựng chuyện thì sao không thấy người nhắc chuyện này sớm một chút?”
“Sao người biết được nàng ta tư thông với thị vệ?”
Nguyệt Dục lạnh lùng nhìn sắc mặt Triệu Miên Trạch không ngừng biến đổi, trong lòng càng thêm tự tin, “Bẩm tấu bệ hạ, đêm đó nô tỳ vừa ra khỏi lều đi rót nước, liền nhìn thấy Tử Nguyệt công chúa vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy về
Nô tỳ hỏi công chúa đã xảy ra chuyện gì, công chúa nói với nô tỳ, Hạ Sở và người cùng lên núi, nhưng không thấy nữa nên người phải quay về để gọi thị vệ đi tìm”
Dừng lại một lát, nàng ta nhìn về phía hoàng đế
“Bệ hạ, chuyện này có thể tìm Tử Nguyệt công chúa chứng thực” “Nói tiếp đi” Hồng Thái Đế vuốt râu, hơi híp mắt lại
“Dạ, bệ hạ” Nguyệt Dục nói: “Trong lòng nô tỳ nghĩ nhất định không được để tiểu cô nương xảy ra chuyện, cũng không để ý được quá nhiều nên vội vàng vứt chậu nước, chạy lên núi
Đường nhỏ lên núi ban ngày có ngựa chạy qua, toàn là vết vó ngựa nông sâu, đường rừng cực kỳ trơn, nô tỳ tìm một hồi lâu không thấy người, đột nhiên nghĩ ra khe núi có một ngôi nhà gỗ nhỏ đã cũ nát
Nô tỳ nghĩ, liệu tiểu cô nương có tới chỗ đó không? Liền lập tức tới chỗ đó tìm
Nhưng lúc nhìn thấy ngôi nhà gỗ nhỏ, nô tỳ còn chưa kịp gọi liền nhìn thấy Thất tiểu thư bị một nam nhân bế lên, từ trong nhà gỗ nhỏ đi ra, y phục của hai người không chỉnh tề, nam nhân đó cởi trần nửa người trên, còn trên người Thất tiểu thư đang khoác áo ngoài của nam nhân đó, người đó chốc chốc lại lấy mặt áp lên má của ả ta, giống như đang hôn ả ta vậy
Hai người quấn lấy nhau, cực kỳ thân mật, nô tỳ không dám nhìn nữa, liền chạy đi”
“Có nhìn rõ là ai không?” Hồng Thái Để hỏi
“Khoảng cách giữa nô tỳ và ngôi nhà gỗ nhỏ khá xa, tuy có đuốc nhưng lại không nhìn rõ”
“Vậy tại sao người lại phán đoán đó là một thị vệ?”
“Vì hắn ta cởi áo giáp ra, ôm ở cổ tay”
“Nguyệt đại tỷ, lời này không đúng!” Hạ Sơ Thất cười tiếp lời, mắt như có như không quét qua Triệu Miên Trạch một cái, “Sao ngươi biết được ta ở trong phòng vụng trộm với nam nhân? Cứ cho là có nam nhân bế ta ra ngoài, vậy làm sao ngươi có thể chắc chắn là không phải ta bị dã thú cắn bị thương? Hoặc là rơi vào cái bẫy gì đó, là người ta cứu ta ra chứ?” Nghe thấy hai tiếng “cái bẫy”, Triệu Miên Trạch nhíu chặt mày
“Nguyệt Dục, đây chỉ là lời của mình người, chuyện người nói còn có ai nhìn thấy không?”
“Lúc đó nổ tỳ vội vàng, không gọi người theo” Nguyệt Dục cúi đầu, đột nhiên như thể nghĩ ra gì đó, nhìn Hồng Thái Đế một cái, từ từ quỳ xuống, “Bệ hạ, nô tỳ có một yêu cầu hơi quá” “Nói!” Hồng Thái để vuốt râu gật đầu
Nguyệt Dục nói: “Có thể sai người tới truyền phổ thái tôn phi Đông cung tới hỏi chuyện không? Tối hôm đó, nô tỳ nhìn thấy nàng ta lên núi, có lẽ nàng ta cũng sẽ phát hiện thấy
Hơn thế nữa, nàng ta là người của phủ Ngụy quốc công
Trong chuyện này nhất định sẽ rõ hơn nô tỳ”
Không chờ Hồng Thái Để nói, Triệu Miên Trạch đã cười lạnh, cướp lời:
“Nguyệt Dục, phế thái tôn phi bị bổn cung cấm túc, không được ra khỏi viện Trạch Thu”
Nguyệt Dục như có vẻ khó xử, nhìn Hồng Thái để một cái, “Bệ hạ”
Hồng Thái Để thấy Triệu Miên Trạch có vẻ hơi căng thẳng, ngước mắt lên, nhìn Thôi Anh Đạt một cái, “Đi, ngươi đích thân tới viện Trạch Thu một chuyến, đón phế thải tốn phi tới đây” Thôi Anh Đạt thấy mặt Triệu Miên Trạch sầm lại, lùi về sau rồi ra ngoài
Trong điện tĩnh mịch như chết vậy, trừ Hồng Thái để thỉnh thoảng ho và tiếng va chạm lanh canh giữa nắp trà và chén trà ra thì không có gì khác
Cảm giác căng thẳng đè nén tất cả mọi người
May mà hiệu suất làm việc của Thôi Anh Đạt cực cao, không bao lâu sau, ông ta đã dẫn Hạ Vấn Thu vào cửa điện
Bảo Cầm đi đằng sau Hạ Vấn Thu, khoanh tay cúi đầu đi theo, không dám nhìn ngó
Đêm hôm qua Hạ Vấn Thu không ngủ, đôi mắt đẹp đầy tia máu đỏ, cả người tiều tụy không ra người nữa
Nàng ta yếu ớt đứng trong điện, sau khi dập đầu bái lạy lễ tiết xong thì nhìn Triệu Miên Trạch với vẻ thương tâm, rồi lại nhìn Nguyệt Dục, quỳ sụp xuống, tủi thân rơi lệ
“Bệ hạ, nương nương, tội thiếp có thể làm chứng” Hồng Thái để “Ừ” khẽ một tiếng, mở miệng
“Ngươi nói đi, có gì chứng minh?” Nhớ tới chuyện ở trường săn hoàng gia năm đó, dường như Hạ Vấn Thu hơi khó mở miệng, vẫn còn thầm lo lắng
Nhưng tới bây giờ, trong nhà nàng ta gặp phải biến cố quá lớn, Triệu Miên Trạch cũng đoạn tình tuyệt nghĩa với nàng ta, nàng ta không còn cách nào khác
Do dự một lúc, nàng ta mở miệng, “Năm Hồng Thái thứ hai mươi mốt, tội thiếp mười bốn tuổi, đi theo bá phụ và cho tới trường săn hoàng gia Lão Sơn
Tối hôm đó, Hạ Sơ mất tích, bá phụ và cho phái người đi khắp nơi tìm kiếm, tội thiếp cũng lén chạy theo đi tìm
Nhưng tôi thiếp chưa tìm thấy Hạ Sở lại có cơ duyên trùng hợp cứu được hoàng thái tôn”
Nàng ta căng thẳng nhìn Triệu Miên Trạch rồi lại điềm đạm cụp mắt xuống
“Hoàng thái tôn có thể làm chứng, lời tội thiếp là thật” Lông mày Triệu Miên Trạch hơi chau lại, coi như thầm thừa nhận
Hạ Vấn Thu thở phào một tiếng, lại nói tiếp: “Sau đó, thiếp cứu hoàng thái tôn lên, còn mình thì rơi xuống bẫy
Chờ tới lúc chàng quay về mang theo người tới cứu thiếp thì đã qua rất lâu rồi
Trên đường bọn thiếp xuống núi, nhìn thấy Hạ Sở được một thị vệ bể lén lút xuống núi
Y phục của hai người họ đều không chỉnh tề, nam nhân đó đi cực kỳ vội vã nên không phát hiện ra bọn thiếp
Miên Trạch rất giận, muốn đuổi theo để hỏi, là thiếp sống chết giữ người lại”
Có người trong điện hít một hơi sâu
Cách nói của Hạ Vấn Thu, cơ bản là thống nhất với Nguyệt Dục
Hai người làm chứng vừa nói, chuyện Hạ Thất tiểu thư năm đó tư thông với thị vệ liền coi như có chứng cứ rõ ràng rồi
Một phụ nữ không biết giữ mình như thế, sao có thể làm thái tôn phi Đông cung đây? Gần như trong nháy mắt, ánh mắt của một nghìn người nhìn về phía Triệu Miên Trạch