*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm nay là đại điển đăng cơ của Triệu Miên Trạch
Nàng nghe mà trong lòng không có bất kỳ cảm xúc nào
Những ngày qua nàng không ra ngoài, thân đang mang thai nên nàng thấy hơi lười
Ngủ dậy, đi dạo trong vườn khoảng một khắc, nàng mới trở về chải đầu, dùng bữa trưa, trong lúc đang ngồi trước cửa sổ ngơ ngác ngắm nhìn ánh mắt trời chiếu xuống vũng nước đọng, thì thấy vài cung nữ mang theo tất cả phục sức lễ vật vào cửa điện
“Làm gì thế này?”
Nàng vểnh khóe môi, giả vờ không biết gì
Các cung nữ cúi đầu không đáp
Tiếp sau đó, Triệu Miên Trạch cũng bước vào
“Sao lại ngồi nơi đầu gió nữa rồi?” Thấy nàng ngồi lười trên2đệm mềm đặt trước cửa sổ, đôi mắt trong veo lẳng lặng nhìn tới, con tim Triệu Miên Trạch bỗng thấy căng thẳng
Hắn ta dời tầm mắt đi như thể trốn tránh, sau đó lấy một chiếc áo khoác, khoác nhẹ lên vai cho nàng
“Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện, định nhốt ta đến bao giờ đây?”
“Sao nàng lại nói như thế?” Triệu Miên Trạch cười, “Ta nỡ lòng nào nhốt nàng chứ?”
Hạ Sơ Thất hừ lạnh, nhướng mày, “Bớt tỏ ra thâm tình đi, chiêu này không có tác dụng gì với ta đâu
Người nói thẳng đi, rốt cuộc có âm mưu gì? Trước đây ta còn nghĩ rằng là vì lo7cho sự an toàn của ta
Nhưng giờ, khắp cả cái kinh sư này, ngoài ngươi ra, còn có ai có thể đẩy ta vào cảnh không an toàn chứ?” Chắc là vì nhẫn nhịn đã lâu, nàng nói rất lớn tiếng, nhưng Triệu Miên Trạch chỉ nghe rồi cười khẽ, nhẹ nhàng đáp lại: “Nếu không phải lúc nào nàng cũng muốn rời khỏi ta, ta cần gì phải trói buộc nàng?”
“Triệu Miên Trạch!” Hạ Sơ Thất cắn răng, gọi thẳng tên hắn ta, nhíu mày, “Ngươi đừng quên rằng, chính miệng người đã hứa cho ta về phủ Ngụy quốc công
Thế nào gọi là quân vô hí ngôn? Cần ta phải dạy ngươi hay sao?” Đây không phải là lần đầu Triệu Miên Trạch chứng9kiến dáng vẻ miệng mồm sắc bén của nàng
Như đã thành thói quen, hắn ta cũng chẳng để bụng làm gì, ngược lại còn thấy khá thân thiết
Hắn ta không trả lời, mỉm cười nhìn nàng một lúc, thấy nàng lại cau mày thì mới thong thả lên tiếng: “Tiểu Thất, sớm muộn gì nàng cũng ở trong cung, cần gì cứ phải khăng khăng trở về như thế?” Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta chằm chằm, đáp:
“Đừng đánh trống lảng, ngày kết hôn không thể đổi” Ánh mắt Triệu Miên Trạch bông thay đổi, nhưng nhanh chóng khôi phục lại với vẻ thản nhiên, cất giấu sự bén nhọn, “Ta không nói sẽ đổi
Nàng nhìn dáng vẻ hung dữ của mình đi, ngoài ta ra,5còn ai dám lấy nàng nữa chứ?” Trước mặt nàng, hắn ta vẫn xưng là “ta”, chứ không hề có một chút uy nghiêm nào của để vương, dường như còn cảm thấy rất hài lòng vì điều này
Hạ Sơ Thất lườm hắn ta, nhếch môi
Chỉ cần hắn ta không ép buộc chuyện này, vậy những chuyện khác đều có thể thương lượng được
“Thế khi nào đại ca đến đón ta?”
Triệu Miên Trạch vẫn chưa trả lời thì bên ngoài đã vang lên tiếng hối thúc của Hà Thừa Ân
Triệu Miên Trạch đáp lại, rồi thở dài: “Tiểu Thất, đại điển trong cung hôm nay, ta vẫn còn một vài chuyện cần phải làm
Nhưng đợi sau khi đại điển kết thúc, đêm nay trong cung sẽ3thiết yến mời bách quan và sứ thần Bắc Địch, đại ca nàng cũng sẽ đến
Đến lúc đó đích thân nàng đi hỏi y xem trong phủ Ngụy quốc công đã sắp xếp xong chưa, thế nào? Để tránh nàng bán hận ta, cho rằng ta ngăn cản không cho nàng về”
Hạ Sơ Thất do dự, rồi đáp: “Được” Không cần biết đã xảy ra chuyện gì, chính mắt nhìn thấy vẫn tốt hơn
Đại điển mà Triệu Miên Trạch nói chính là đại điểm đăng cơ của hắn ta
Bắt đầu từ giờ Mão, một loạt nghi lễ lần lượt bắt đầu
Tề thiên ngoài thành, dâng hương tế tổ, thái giám Tư Lễ Giám tuyên chỉ ngoài Phụng Thiên Môn, thông báo thần dân, bố cáo thiên hạ, hoàng thái tôn Triệu Miên Trạch kế thừa hoàng vị, đổi niên hiệu lập thể chế mới
Thất tiểu thư Hạ thị phủ Ngụy quốc công phẩm mạo xuất chúng, xuất thân danh môn, hiền lương thục đức, tinh thông lục hàng, kế thừa tông miếu, mẫu nghi thiên hạ, sắc phong thành hoàng hậu Đại Yến
Vua mới, thần mới
Ngoài việc phong thưởng cho các quan ra, tân hoàng đăng cơ vì để tỏ long ấn, các vị trắc phu nhân của Đông cung cũng đều được tấn phong
Trong đó Lữ Tú, Tạ Tĩnh Điềm, Đinh Uyển Nhu, Lý Cầm Nguyệt có gia thế hùng mạnh lần lượt được phong làm Hiền Thục, Trang, Kính tứ phi
Còn một số ty thiếp còn lại thì được phong làm tần, quý nhân
Sau đó, Triệu Miên Trạch lên điện Phụng Thiên, nhận đại lễ ba quỳ chín lạy của các vương thân và bá quan, nhận ngự ẩn kim bảo, nhận lời chúc mừng của quần thần, đồng thời phát lệnh đại xá thiên hạ
Sau một ngày bận rộn, màn đêm dần buông xuống
Dưới sự hầu hạ của một nhóm cung nữ, Hạ Sơ Thất khoác lên mình một bộ trang phục tinh xảo lộng lẫy, một chiếc váy với phần đuôi thật dài uốn lượn theo sau, bộ trâm song phượng đoạt châu trên tóc cao quý hoa lệ, thân hình mang thai ba tháng là thời điểm đẹp nhất của một người phụ nữ, ngón tay thon nhỏ thơm ngát, tư thế dịu dàng uyển chuyển, như khói như sương
Nàng từ từ đi qua cánh cửa cung nặng nề, hướng về điện Lân Đức, nơi Quang Lộc Tự bày yến tiệc
Từng lớp thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt ở cửa cung điêu khắc chạm trổ trang trọng
Nàng đi không nhanh, nhưng lại như một đóa trầm hương thanh nhã tĩnh mịch, không có ý nở rộ, nhưng cũng đã đủ khuynh diễm cung thành
Đi qua từng bậc thềm ngọc, cấm quân chỉ ngửi thấy từng làn gió thơm thoang thoảng, chứ không dám ngẩng đầu lên nhìn
Người còn chưa vào đến điện thì Hà Thừa Ân đã cất chất giọng the thé thống truyền
“Hoàng hậu nương nương giá đáo”
Hạ Sơ Thất cực kỳ không thích giọng nói của Hà Thừa Ân
Mỗi khi nghe thấy chất giọng này, nàng lại dựng hết tóc gáy
Nhất là tiếng gọi này, mang theo một sự kinh tởm không thể diễn tả bằng lời
Nàng thích người ta gọi nàng là Thất tiểu thư, không thích cách xưng hô Thái Tôn Phi và hoàng hậu
Nhưng nơi cuối những chuỗi bậc thang dài bất tận kia, ở cái nơi có văn võ bá quan và sứ thần Bắc Địch, nàng không tiện phản bác
Từng giọng nói truyền vào, kéo dài vô tận
Đứng trên nơi cao của quyền lực, trong lòng nàng bỗng thấy nặng nề
Triệu Miên Trạch thật sự đã là nhất quốc chi quân, vậy sau này hắn ta sẽ càng khó đối phó hơn nhỉ?
Nàng ngẩng cao đầu, bước từng bước hướng về cửa điện, tuy không nhìn người ở hai bên nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của họ đang dùng trên người nàng
Nàng nghĩ: có khi những người này đang cười nhạo, ả nữ nhân này, tại sao vẫn còn chưa chết: Sao lại có thể đứng ở vị trí này?
Văn võ bá quan đồng loạt hành lễ chào
Họ ngồi hai bên, Hạ Sơ Thất đi vào từ chính giữa
Nàng không biết nơi đây có bao nhiêu người quen, cũng không biết họ nhìn nàng bằng ánh mắt gì
Nàng không bận tâm đến ánh mắt của người khác, môi mỉm cười, bước lên trước, vái chào người mặc long bào đang ngồi ở vị trí chủ vị kia
“Tham kiến hoàng thượng”
“Đến rồi? Ban ngồi” Giọng nói khe nhẽ của Triệu Miên Trạch cực kỳ dịu dàng
Hà Thừa An bước đến muốn dìu nàng
Nhưng Triệu Miên Trạch lại cau mày, cứ như sợ Hà Thừa Ân hầu hạ không chu đáo, hắn ta bước xuống, đích thân đỡ lấy cánh tay của nàng
“Cẩn thận một chút” Hạ Sơ Thất mím chặt môi, thấy hơi không vui, nhưng đã đi đến bước này, nàng không thể không giả vờ phối hợp
Nàng cong khóe môi, nở một nụ cười, để hắn dìu đi vào ghế chủ vị trong điện