*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
không phải không thể” Nguyễn Hữu cúi đầu nhìn nàng, nụ cười trên môi dịu dàng như nước, “Xem ra nàng muốn rồi
Thể này đi, một lát nữa đại yến tàn rồi, gia sẽ đi Trọng Dịch Lầu tìm nàng, cho nàng ăn thịt, cho nàng uống...” Những chữ sau cùng hắn nói rất nhỏ, rất tà ác, Ô Nhân Tiêu Tiêu vừa nghe thì mặt đỏ bừng, máu dâng vọt, tim đập nhanh liên hồi, eo càng lắc mạnh hơn
“Đồ khốn không có nhân tính!” Nàng mắng chửi, hai hàm răng bén nhọn phát huy tác dụng, cắn một phát lên vai hắn, miệng thì nức nở không ngừng
“Ổi!” Nguyễn Hữu khẽ rên lên, bóp lấy eo của nàng, đau đến mức mặt mày3biến sắc, nhưng vẫn cười nhạt, “Mèo hoang nhỏ, móng vuốt vẫn sắc bén như thế
Nhưng gia lại thích nàng ngang ngạnh như vậy
Nào, cắn mạnh thêm một chút.” ô Nhân Tiêu Tiêu tức giận, miệng nếm được vị máu tanh
Cái tên Nguyễn Hữu này nhìn thì tuấn tú gầy yếu, nhưng cơ bắp lại rất rắn chắc, cuối cùng nàng kiệt sức, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn, hậm hực lên tiếng
“Ngươi còn không buông tay ra, ta sẽ mách Tấn vương rằng người bắt nạt ta!”
Cứ như nghe được một chuyện gì cực kỳ buồn cười lắm, Nguyễn Hữu dịu dàng vuốt mái tóc của nàng, Thiên Lộc sẽ quản chuyện của ta? Không, Thiên Lộc sẽ quản chuyện của nàng chắc?0Công chúa à, đừng nói là mách Tấn vương, cho dù có mách ông trời cũng vô ích thôi
Đúng rồi, nếu nàng nói với hoàng đế, nói không chừng hắn sẽ gả nàng cho ta, nàng tin không?” ô Nhân Tiêu Tiêu trừng đôi mắt hận thù, cắn môi, hình như còn có cả vết máu
Nguyên Hữu nhấc tay lên, ngón tay cái khẽ lau bờ môi của nàng, thở dài, cất tiếng nói ngả ngớn
“Nếu nàng nôn nóng muốn gả cho ta thì cứ đi nói là được
Nhưng mà, cho dù nàng vào phủ Thành quốc công thì cũng không phải là đối thủ của đám phụ nữ kia
Chưa đến ba ngày, họ có thể đùa giỡn nàng đến chết, nàng tin không?” Nhìn5ánh mắt như cười như không của hắn, Ô Nhân Tiêu Tiêu thấy lạnh toát sống lưng
Nàng không hiểu quy tắc của Nam Yến, nhưng nàng cũng hiểu đại khái rằng, nếu thật sự để người khác biết được..
nàng từng bị cái tên khốn họ Nguyên này bắt nạt, rất có thể hoàng đế sẽ gả năng cho hắn
Nghĩ thêm đến chuyện trong phủ tên khốn này có vô số cơ thiếp, nàng bèn dụng hết tóc gáy.
Nếu thật sự bị gả cho hắn, nàng thà chết còn hơn.
Vừa nghĩ đến thế, nàng dịu giọng lại, chỉ muốn nhanh chóng xóa sạch quan hệ với hắn, “Nguyễn Hữu, lần đầu gặp ngươi là do ta có mắt không thấy Thái Sơn, đắc tội với người
Nhưng4sau này, ngươi cũng đã trả thù rồi, ta không thiếu nợ gì ngươi nữa, người đại nhân đại lượng, chuyện trước đây, chúng ta có thể cho qua không?”
Bỏ qua chuyện cũ, xóa sạch quan hệ? Nguyễn Hữu giữ cằm nàng lại, đôi mắt chứa đựng nụ cười, nhưng nếu nhìn kĩ lại là hàn khí dày đặc, cứ như hắn mới là người chịu thiệt thòi vậy, “Tỉnh lại đi, suýt chút nữa nàng đã làm gia phải đoạn tử tuyệt tôn, chuyện đó khiến ta bị người khác cười thúi mặt, ta có thể bỏ qua cho nàng dễ dàng thế à?”
“Ngươi...”ô Nhân Tiêu Tiêu tức giận, “Vô lại!”
Nhìn nàng ta rõ ràng căm hận mình đến chết, nhưng không thể không9giảng hòa, Nguyễn Hữu cười, nhẹ tay lại, “Mèo hoang nhỏ, nàng có biết nàng từng làm gì khiển tiểu gia ta tức giận nhất không?” Nàng mím môi nhìn hắn, vặn vẹo cơ thể, nhưng lại bị đè ngược trở về, hắn cười nhạo, “Dám mơ tưởng Thiên Lộc, không biết sống chết.” ô Nhân Tiêu Tiêu đâu biết chuyện Nguyễn Hữu cứ luôn tưởng rằng “tình yêu đích thực” của mình là Triệu Tôn chứ? Nhìn dáng vẻ cắn răng nghiến lợi kia, nghĩ đến sự thân mật của Triệu Tôn và Sở Thất
Khi nãy nàng ta còn liều chết phản kháng, giờ đây bỗng ỉu xìu, giọng nói khàn đi
“Ta đâu có mơ tưởng đến hắn.”
“Còn dám không thừa nhận, ta thấy hai mắt nàng sắp rơi trên người thúc ấy luôn rồi.”
“Phải, ta thích hắn, thì sao nào?” Ô Nhân Tiêu Tiêu đỏ mắt, chợt ngẩng đầu lên, “Ta không trộm không cướp, ta không có tự do được thích hắn à? Hắn chưa cưới, ta chưa gả
Hắn là vương gia, ta là công chúa, ta và hắn môn đăng hộ đổi, thân phận xứng đôi..
Ta cứ muốn gả cho hắn đấy, thì sao nào?
“Không thể nào cả!” Nguyễn Hữu hài lòng khi thấy nàng tức giận
Hắn cười khinh bỉ, vỗ má nàng, nở nụ cười để tiện, cực kỳ đáng ghét, “Nếu ta nói với Thiên Lộc, nàng từng hầu hạ tiểu gia, nàng nói xem thúc ấy có cần nàng nữa không nhỉ?”
Mặt mày Ô Nhân Tiếu Tiếu tái nhợt.
Cảnh tủi nhục trong chuồng ngựa ở cửa ải Lư Long gần như trở thành ác mộng trong nàng, trở thành một vết thương khiến nàng không thể nào chìm vào giấc ngủ trong suốt gần ba năm qua
Tuy không bị thất thân bởi Nguyên Hữu, nhưng bị hắn dâm ô như thế, nàng đã không còn là một cô nương tốt nữa, sao có thể xứng với Triệu Tôn đây?
Nàng nheo mắt lại, ánh mắt chua xót đắng cay.
“Bởi thế nên nàng hãy ngoan ngoãn đi, nếu tiểu gia vui rồi nói không chừng sẽ cưới nàng đấy!” Nguyễn Hữu thấy nàng như thế thì con tim bỗng thắt lại, lòng bàn tay ngứa ngáy không thôi, bất giác ôm nàng thật chặt, “Được rồi, đừng giận nữa
Nàng cầu xin ta một tiếng, tiểu gia cũng sẽ không bắt nàng làm tiểu thiếp đâu
Dù sao ta cũng chưa cưới thế, cũng không phải không thể xin hoàng thượng hạ chỉ...” “Cút!” Ô Nhân Tiêu Tiêu cực kỳ căm phẫn, nhìn hắn chằm chằm, nghiến răng rặn từng câu từng chữ, “ô Nhân Tiêu Tiêu ta lấy gà lấy chó lấy rùa, cũng không bao giờ gả cho ngươi!” Nguyên Hữu biến sắc, bật cười, “Chậc chậc! Lời này sao mà khó nghe thế? Lấy gà lấy chó lấy rùa, chúng có thể làm nàng thấy thoải mái ư?” Nguyễn Hữu nhấc eo nàng lên, hôn một cái “chóc” lên mặt nàng, hệt như một tiểu bá vương, không đợi nàng tức giận, hắn đã kể môi xuống.
Nhân Tiểu Tiểu phẫn nộ tránh né, nghiêng đầu qua trái qua phải, há miệng ra định cắn nữa
Nhưng hắn lại cười khẽ, giữ cằm nàng lại
Ô Nhân Tiêu Tiêu xấu hổ máu dồn lên đầu, muốn cắn nhưng lại không cắn được, muốn giết nhưng lại không giết được, hắn tiếp cận nàng mà không hề tốn một chút sức lực nào.
“Mèo hoang nhỏ nôn nóng rồi đấy à?” Bốn phía tĩnh lặng, xung quanh không có ai, cho dù có người, Ô Nhân Tiêu Tiêu cũng không dám gọi người đến xem trò cười
Trong lúc nhất thời, tim gan rạn nứt, nàng cảm thấy cực kỳ tủi thân, nhắm mắt lại, khóc thành tiếng.
Nguyễn Hữu sửng sốt
Dần dần, hắn buông tay ra
Nhưng nào ngờ rằng, Ô Nhân Tiêu Tiêu co đầu gối lên, nhắm thẳng vào chỗ hiểm của hắn, cất tiếng nói căm ghét xen lẫn nghẹn ngào.
“Ngươi đi chết đi
Đoạn tử tuyệt tôn mới hay!” “Ối...” Nỗi đau nhói tim ùa đến, Nguyễn Hữu đau đớn gập người lại, che đũng quần, nhìn cô nương đã chạy đi xa, gân xanh trên trán giật liên hồi
“Con mèo hoang nhỏ này, sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy trên tay nàng ta...”
Hồ Yến Quy vẫn chưa tàn cuộc náo nhiệt, Triệu Giai đã thu binh về.
Hắn ta đang định dẫn một đội Cấm quân mặc giáp mang đao đi đến điện Lân Đức thì nhìn thấy Triệu Tôn chắp tay sau lưng đứng dưới một gốc cây bách cổ xưa.