*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng không muốn nói tỉ mỉ với hắn về vấn đề này
Lúc trước nàng bị ngất chủ yếu do hai nguyên nhân: đang mang thai và nhảy xuống hồ, sau khi uống thuốc thì đã khá lên nhiều rồi.
Nàng nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Sức khỏe của thiếp thế nào thiếp biết
Chàng chỉ cần nói sự thật là được.”
“Sự thật gì?” Hắn mỉm cười, hai tay ôm chặt nàng, cúi đầu xuống trước ngực nàng rồi nhe răng cắn nhẹ một cái, đáng ghét hơn nữa là còn cởi bỏ vạt áo của nàng, kéo cổ áo ra, vùi mặt vào đó mà hít hà mùi thơm khiến hắn cảm thấy thoải mái trên người nàng
“Triệu Tôn à Triệu Tôn, chàng còn dám giả bộ hả?” Hạ Sơ Thất biệt thằng nhãi này đang muốn lảng sang chuyện khác, nhưng vì bản thân bị3hắn giở trò lưu manh, nàng không chịu nổi mà run rẩy, vừa muốn hét lên nhưng lại giống như đang vô cùng hưởng thụ, chuyện này khiến nàng cực kỳ lúng túng và xấu hổ.
Thấy nàng như vậy, hắn cười nhẹ một tiếng, trầm giọng
“A Thất, nàng không cần quan tâm đến chuyện này, chỉ cần nhớ rõ một điều, gia sẽ không phụ nàng.”
Hạ Sơ Thất khó thở, cào vào đầu hắn.
“Cái gì gọi là không phụ? Chàng sắp lấy người khác rồi còn gì...” Triệu Tôn ừm một tiếng, không trả lời nàng, hắn như khao khát nàng từ lâu, nhanh chóng làm cho da thịt trắng như tuyết của nàng lộ ra trước mặt mình, sâu trong đôi mắt hắn tràn ngập sự mê luyến đối với nàng
Nàng vừa thẹn vừa giận, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, nàng không0kìm nổi mà ngứa ngáy toàn thân.
“Không nói rõ ràng thì không được chạm vào thiếp.” Hắn cau mày, tiếp tục dùng sức vùi đầu vào người nàng, “A Thất, tin ta.”
“Tin chàng thì có tác dụng gì?”.
Nàng giật mình, giọng nói của nàng đã hơi thay đổi, không chịu được sự trêu chọc của hắn mà bật cười khanh khách mấy tiếng, vất vả lắm mới bình tĩnh lại được rồi nhẫn tâm đẩy hắn ra, chỉnh trang lại vạt áo: “Ta muốn biết, ngươi định sắp xếp cho Ô Nhân thế nào?”
Hắn nhíu mày.
Hai người nhìn nhau thật lâu nhưng không nói một lời.
Thoáng chốc, một cảm giác đắng chát tràn ngập tâm trí nàng
Nàng chua xót nhìn hắn: “Nàng ấy là một cô nương tốt.”
Hắn siết chặt tay, dùng hết sức ôm nàng: “Ta biết.” Nàng chớp mắt, nhất thời hoảng hốt5không thôi, “Vậy chàng sẽ làm thế nào?” “Đừng nói chuyện này nữa.” Hắn lảng tránh ánh mắt nàng, cúi đầu muốn hôn nàng
“Không được!”
“Tại sao?” Hắn nhíu mày.
“Không tại sao cả, không được là không được!” Nàng không biết hắn đang giả vờ hay hắn thật sự không biết đến sự tồn tại của Tiểu Thập Cửu
Hắn không nhắc tới thì nàng sẽ không nói, nhưng nàng không nói thì dường như hắn lại đang cố ý trừng trị nàng.
“A Thất, chỉ có một canh giờ.” Hắn thở dài
“Thiếp biết.” Nàng thấp giọng nói
“Tranh thủ.”
“...” Hạ Sơ Thất tức giận nhìn hắn, đột nhiên nàng nghi ngờ, vị Thập Cửu gia lạnh lùng cao ngạo trước kia có phải bị đánh tráo mất rồi không?
Nàng run rẩy một chút, cuối cùng không thể tiếp tục giấu giếm nữa
“Đừng, thiếp có rồi...” “Có cái gì?”4Hắn không nhanh không chậm, nhẹ nhàng trêu chọc nàng
“Có thai.”
“Thật ư?” Hắn thản nhiên nói, cảm xúc không thể hiện rõ ràng lắm nhưng giọng điệu có vài phần lạnh lùng hơn: “Có thai mà còn dám to gan lớn mật như vậy? Còn dám đơn thương độc mã mạo hiểm? Hả?”
Hai mắt đang nhắm nghiền của Hạ Sơ Thất đột nhiên mở lớn
Triệu Tôn yên lặng nhìn nàng, đến mắt cũng không thèm nháy, gương mặt tuấn mỹ hiện lên trong ánh sáng của ngọn đèn dầu nhìn không rõ ràng lắm nhưng lại khiến nàng lạnh đến rùng mình, nàng cuộn người, rúc vào ngực hắn.
“Triệu Thập Cửu, chàng là đồ xấu xa
Chàng biết rõ thiếp đang mang thai, chàng biết..
thiếp không làm được, vậy mà chàng còn trêu chọc nửa vời, chàng thật đáng ghét!” “A Thất, nàng đáng bị phạt!9Không nghe lời gì cả!” Hắn âm trầm nhìn nàng rồi nói
Hạ Sơ Thất nhướng mày, còn chưa kịp phản ứng lại từ câu nói của hắn thì cả người đã nhanh chóng rơi vào vòng tay hắn lần nữa
Hắn tận tình yêu thương nàng, thật không uổng công khi đọc “Phong Nguyệt tâm kinh”, nàng không thể tránh khỏi bị hắn đưa vào một hoàn cảnh xấu hổ hơn nữa
Rốt cuộc, nàng cũng biết được cái mà hắn gọi là trừng phạt là như thế nào
“Triệu Tôn, tên đáng ghét này!”
“Mắng tiếp đi, đến nhìn nàng còn không dám nhìn.”
“Thiếp cắn chết chàng.”
“Cắn đi!”
“Thiếp sẽ để cho Tiểu Thập Cửu cắn chàng.” “Thế cũng phải sinh đã rồi nói tiếp.” “Thiếp..
A.” Nửa canh giờ sau
Gặp nhau quá ngắn ngủi, thời gian sao trôi nhanh đến vậy.
Sau quá trình khiến người ta muốn sống không được, chết không xong kia, Hạ Sơ Thất nũng nịu thở phì phò, mồ hôi đầm đìa, nhưng sau khi toát mồ hôi, đầu óc nàng cũng tỉnh táo lại, cái mũi bị tắc cũng thông rồi.
Đây quả thực là một chuyện kỳ lạ.
Thời gian tốt đẹp luôn trôi qua rất nhanh.
Hai người nói chuyện một lúc, trời đã sáng.
Hắn nhìn nàng rồi chậm rãi đứng dậy
Nhìn bóng dáng cao lớn của hắn đổ dài dưới ánh nến, hai mắt Hạ Sơ Thất đỏ hoe
“Chàng..
phải đi sao?”
Hắn phải đi, nếu còn không đi, đợi đến lúc cầm quân đổi ca xong thì sẽ không đi được nữa
Hắn quay đầu nhìn nàng, nhẹ đáp “1” một tiếng rồi bước ra ngoài gọi Tinh Lam, Tinh Lam nhanh chóng cầm một bộ xiêm y khô đến cho cho nàng.
“Ngoan ngoãn đi
Những chuyện còn lại, gia sẽ có sắp xếp.” Hạ Sơ Thất mệt mỏi nhưng vẫn cố bước qua, hai tay ôm cổ hắn, tựa đầu vào cằm hắn hỏi nhỏ: “Nếu hôm nay thiếp trở về phủ Ngụy quốc công, chàng có đến gặp thiếp không?”
“Không!” Triệu Tôn cúi đầu nói.
“Chàng dám?” Nàng trừng mắt
Hắn thở dài một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng xoa tóc nàng: “A Thất, gia sẽ ở cạnh nàng, nàng không phải sợ gì cả
Nhưng khi chuyện còn chưa sắp xếp xong thì ít gặp mặt một chút mới có lợi cho nàng
Còn chuyện đêm qua, lần tới không thể xúc động như vậy nữa..
Gia sẽ có cách.” “Trừ phi chàng đồng ý đến gặp thiếp.” Nàng ôm chặt eo hắn
“Thất Ngốc!” Hắn cúi đầu hôn lên trán nàng, “Chăm sóc tốt cho con chúng ta
Vài tháng nữa, ta và nàng lại có thể bên nhau.” Nghe hắn nhắc tới con, Hạ Sơ Thất ngẩng đầu, nheo mắt nhìn mày kiếm của hắn, mỉm cười: “Gia, chàng nói xem, Tiểu Thập Cửu là con trai hay con gái?”
“Nàng muốn thế nào?” Hắn cười.
“Con trai thì tốt hơn ấy nhỉ? Thiếp thích trai đẹp
Tuy nhiên, dù là con trai hay con gái thì tốt nhất là trông giống thiếp
Nếu không thì quá hời cho chàng rồi...” “Ai bảo là hời cho ta chứ?” Triệu Tôn mỉm cười than thở: “Nếu gia không cố gắng thì làm sao mà có tên tiểu tử này chứ...” Nhắc đến con trai, hắn đột nhiên nhướng mày, kì quái nhìn nàng: “A Thất, thôi không cần sinh con trai đâu, nàng hãy sinh con gái đi.”