Nhặt Được Vương Phi Mê Tiền Vô Độ

Chương 593: Ban ngày ban mặt không biết xấu hổ (5)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

hầu hạ ta chứ?”

Nói đến đây, thấy Triệu Như Na đỏ mặt xấu hổ, hai hàng mi hơi rủ xuống, y liền nghiêng đầu nhìn, thậm chí còn thích thú, không nhịn được trêu nàng:

“Đừng lo lắng, ta sẽ không để nàng thành quả phụ đâu.” Triệu Như Na vừa buồn cười vừa tức giận, vỗ y một cái thật mạnh, “Mới sáng ngày ra đã nói như vậy, không sợ xui xẻo à?” “Được, không nói nữa.” Trần Đại Ngưu cười, “Sau này phàm là những lời vợ không thích nghe, ta nhất định sẽ không nói, những lời vợ thích nghe, ta sẽ gắng sức nói, như vậy được chưa?” Bên ngoài đều đồn thổi Định An hầu sợ vợ, bộ dạng giơ cái mặt dày ra cho người ta3đâm chọc này củay không phải là sợ vợ bình thường, mà là rất sợ vợ.

Thấy y cư xử với mình như vậy, tim Triệu Như Na bỗng đập nhanh, nàng hừ một tiếng, “Chàng nói chàng không sao, nhưng thiếp vẫn không yên tâm, đám người đó mà ra tay thì rất mạnh, hôm nay thiếp đi cùng chàng.”

“Hả?” Hai mắt Trần Đại Ngưu mở to, y vội vàng xua tay, “Không được không được, nàng đi làm gì? Đánh vào mông có gì hay ho đâu? Không được đi!” Triệu Như Na nhếch miệng cười, “Chính vì đánh vào mông nên mới đi xem.” Trần Đại Ngưu ngẩn người, sau đó liền cười lớn, “Hóa ra là nàng muốn nhìn mông của ta à? Vậy thì không cần phải tới0cửa Phụng Thiên đâu, bây giờ cũng có thể cởi ra cho nàng nhìn mà.” Vừa nói, y liền tháo dây lưng quần, làm Triệu Như Na “xì” một tiếng, đẩy y một cái thật mạnh

“Ban ngày ban mặt, chàng không biết xấu hổ!” “Hai vợ chồng có gì phải xấu hổ chứ?” Y cười khà khà, nghĩ một lúc lại hạ giọng xuống, nói bằng giọng mờ ám, “Sao nàng cứ luôn không cho ta nhìn nàng? Hừm, rồi sẽ có một ngày, ông đây sẽ ngắm nàng thật kĩ, xem nàng làm gì được ta.”

Nghĩ đến việc suốt hai năm nay, y đã vô số lần yêu cầu “ngắm kĩ”, Triệu Như Na vừa ngượng vừa thẹn lại có chút buồn cười, “Con người chàng thật là xấu xa, còn5nói nữa là thiếp giận đấy nhé?”

“Được được được, không nhìn thì không nhìn.” Trần Đại Ngưu cười nhìn nàng một cái, chỉ ra bên ngoài, “Cũng không còn sớm nữa, ta đi nhé?” “Không cho thiếp đi thật à?” “Không cho nàng ở bên cạnh ta xấu hổ chết mất.”

Triệu Như Na nghĩ ngợi một lúc, cũng không ép y nữa, chỉ tiến lên chỉnh sửa lại y phục và cổ áo cho y, nhẹ nhàng căn dặn, “Hầu gia, đừng chê lời của thiếp nghe không thuận tai, tính bướng bỉnh của chàng, đôi khi cũng phải thay đổi mới được, nhất là với những việc của triều đình, có thể nhịn được thì hãy nhịn.”

Hiểu nàng là vì lo cho gia đình mình, Trần Đại Ngưu vội vàng gật4đầu, vẻ mặt cực kì thành thực: “Ta hiểu rồi, lúc cần mềm thì phải mềm, cần cứng thì phải cứng, ví dụ như lúc ở bên vợ, phải cứng.” “Chàng...” Triệu Như Na lườm y

“Ha ha, chọc nàng vui mà! Ta đi thật đây, còn phải đến gặp hoàng thượng điểm danh trước đã, nghe một trận mắng chửi và dạy dỗ rồi mới chịu một trận đau rát.” Triệu Như Na thương y, vành mắt đã đỏ hoe.

“Hầu gia, chàng cẩn thận một chút.”

Y ừm một tiếng, đôi tay ôm chặt nàng

“Nàng tin ta đi, sẽ không có chuyện gì đâu.” “Thiếp tin chàng.”

“Vậy được, ta đi đây.”

“Thiếp tiễn chàng.” Bình thường, mỗi lần Trần Đại Ngưu ra ngoài, cho dù đi đâu, một ngày đi mấy lần, Triệu Như9Na đều sẽ tiễn y ra cửa

Hôm nay cũng vậy, chỉ là lúc chia tay có thêm một sự chua xót không rõ ràng.

“Vợ à, về đi.” Trần Đại Ngưu quay người lên ngựa, vẫy vẫy tay rồi phi ngựa đi

“Hầu gia!” Triệu Như Na gọi y lại, thấy ngoài Chu Thuận ra không còn ai khác ở bên cạnh, bèn can đảm chạy lên phía trước, “Thiếp vẫn còn lời muốn nói.” Nàng kiễng chân lên, nhân lúc y cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn lên má.

Bình thường ở trước mặt người khác, hai người đều cực kì giữ “bổn phận”, rất ít khi có hành động thân mật

Cái hồn này khiến Trần Đại Ngưu thẫn thờ, khó hiểu nhìn nàng đang xấu hổ đến mặt đỏ tía tai, nhíu mày suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra được điều gì, nhảy xuống ngựa ôm lấy eo nàng rồi vác nàng lên vai như vác bao cát, sải bước đi về phòng

Triệu Như Na lúng túng, không biết y muốn làm gì, thấy cả đoạn đường đều có người đang để ý, không tránh khỏi cúi xuống trách y

“Chàng làm gì thế, không phải nói là muộn rồi sao?” “Không vội.”

Nàng tưởng rằng y lại mắc “tật cũ”, không nỡ rời đi, còn muốn về phòng “giày vò” nàng thêm một trận nữa, nhưng không ngờ y lại giữ nàng ngồi trên bàn đọc sách trong phòng rồi cúi đầu tìm gì đó trong ngăn kéo.

Triệu Như Na khó hiểu nhin y

Mãi một lúc, y đứng thẳng người, nhìn nàng một cách thần bí

“Vợ à, nhắm mắt lại.” “Làm gì?”

“Nhắm mắt lại.”

Y bá đạo ra lệnh, sát lại gần lấy ngực ấn nàng vào giữa mình và mặt bàn, hai cánh tay ôm chặt nàng không cho phép nàng cựa quậy lung tung

Tim Triệu Như Na đập rất nhanh, tuy không biết nguyên do nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại, nàng không nhìn thấy gì cả nhưng lại có thể cảm nhận được y đang cài lên tóc mình thứ gì như một chiếc trâm ngọc.

Việc cài trâm cho nương tử như thế này tuyệt đối không phải là việc mà kiểu đàn ông như Trần Đại Ngưu có thể làm

Thành thân với y hơn hai năm nay, ngoài việc phòng the y không mấy khách khí ra thì chưa từng có hành động mang ý yêu đương nào, hôm nay sao vậy nhỉ?

“Sao lại cau mày thể?”

Y cúi đầu xuống, mặt như muốn dính sát vào mặt nàng

Mặt Triệu Như Na bỗng nóng rực, “Có thể mở mắt ra được chưa?” “Đừng vội.”Y trả lời xong, đột nhiên bỏ đi.

Làn gió nhẹ thoáng đưa lướt qua khuôn mặt của Triệu Như Na, êm dịu, mềm mại, rất thoải mái

Nãy giờ nàng vẫn chưa mở mắt, im lặng chờ đợi, cảm giác giống như khi còn là thiếu nữ suy nghĩ vô số lần về những ngày tháng tươi đẹp ở bên cạnh người mình yêu.

Một lúc sau, y trở lại, ha ha cười vỗ vỗ đầu của nàng

“Vợ à, có thể mở mắt ra rồi.”

Triệu Như Na mở mắt ra, vừa nhìn trong lòng đã xốn xang.

Trước mặt nàng là một tấm gương đồng, người đàn ông cầm chiếc gương đồng ấy đang nhìn nàng không chớp mắt như thể đang chờ đợi lời tán dương của nàng

Còn trên mái tóc của nàng đang cài một cây trâm chạm lộng, hoa văn hóa cỏ xoay tròn theo hình chiếc ô, như được làm từ vàng nhưng màu sắc lại có chút không giống lắm.

Nàng hơi ngạc nhiên, “Hầu gia, đây là?”

Trần Đại Ngưu không trả lời mà hỏi lại, “Có đẹp không?” Trong lòng Triệu Như Na chợt ấm áp, “Đẹp.” Món đồ mày tặng, chẳng cần nói là một cây trâm, cho dù là một bông hoa dại bình thường cũng đều rất đẹp

Trần Đại Ngưu cúi đầu xuống, nhìn người phụ nữ có làn da trắng ngần, dịu dàng nhã nhặn trước mặt, trong lòng xúc động

Y cảm thấy, bản thân mình thật may mắn mới cưới được một nương tử xinh đẹp như vậy

Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, hai gò má nàng đỏ ửng, tưởng rằng y vẫn còn mưu đồ, nhưng y lại chỉ ho nhẹ một tiếng, đặt gương đồng sang một bên rồi bế nàng từ trên bàn xuống.