*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đáng tiếc, Triệu Thập Cửu thường ngày ngôn từ sắc bén, khi tranh luận với nàng lúc nào cũng độc miệng hơn, nhưng lại không biết dỗ dành người khác.
Hắn ôm chặt lấy nàng, im lặng hồi lâu, cũng không biết phải an ủi thể nào, chỉ mềm giọng xót xa, “Đừng khóc nữa, đều là tại gia không tốt, gia không nên giấu nàng
Thật ra mấy ngày nay ta không uống, hôm nay thấy đau đầu, thuốc nàng đưa đã uống hết rồi, ta lại không tiện đi tìm nàng, cũng lười tìm người sắc thuốc, vậy nên mới uống vài ngụm.”
“Thật không?” Nàng bán tín bán nghi
“Thật
A Thất yên tâm, gia có chừng mực, sẽ không để nàng ở góa đâu.”
“Đồ đáng ghét!” Hạ Sơ Thất khịt mũi, “Được rồi, thiếp3đại nhân đại lượng, không tính toán với chàng lần này
Lần sau nếu chàng còn không nghe theo lời khuyên của thiếp, thiếp sẽ mang theo Tiểu Thập Cửu cao chạy xa bay, không quan tâm chàng sống chết thế nào nữa.” Biết nàng xót mình, trong lòng Triệu Tôn vô cùng vui sướng, càng coi nàng như bảo bối.
“Ừ, sau này gia không dám chọc giận tiểu tổ tông nhà ta nữa.”
“Tiểu tổ tông?” Hạ Sơ Thất nhất thời không phản ứng lại kịp.
Triệu Tôn cười thầm một tiếng, chỉ nàng, lại chỉ bụng nàng
“Một lớn một bé, hai tiểu tổ tông.” Hạ Sơ Thất bật cười
Lần khóc lóc ầm ĩ này của nàng cho hắn một bài học nhớ đời, sau này có lẽ hắn sẽ không đụng tới rượu Phục0Bách nữa, cũng sẽ không tiếp tục tự hành mình nữa
Nàng đắc ý mà hếch cằm, mặt vênh lên vẻ “ta chính là tiểu tổ tông nhà chàng”, thấy vậy Triệu Tôn dở khóc dở cười, càng thấy thương xót hơn, khẽ chân khẽ tay bế nàng lên, đặt xuống giường, than nhẹ một tiếng
“Coi như là bắt vía được gia rồi nhé, hài lòng chưa?” “Cũng được!” Hạ Sơ Thất cười toét cả miệng
Triệu Tôn thở dài một tiếng, nằm cạnh nàng, chau mày lại, “A Thất, dạo này sao nàng lại trở nên nhỏ nhen như vậy?”
A Thất bĩu môi, xoa bụng, “Còn không phải do con của chàng lại sao?”
“Hả? Tiểu Thập Cửu?”
“Còn không phải à? Phụ nữ mang thai, không chỉ áp lực tâm lý lớn, mà về sinh5lý cũng sẽ có chút thay đổi, chàng không hiểu sao? Ví dụ như, trong thời kỳ mang thai, estrogen sẽ lên xuống biển động, mà estrogen này sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của con người
Khiển người ta bất an, tuyệt vọng, phiền muộn, tủi thân gì đó
Vậy nên, không phải thiếp, mà là do con trai chàng tác oai tác quái.”
“Estrogen?” Hắn gật đầu, nửa hiểu nửa không, “Là từ ngữ ở chỗ nàng sao?”
“Có thể nói là như vậy.” Hạ Sơ Thất bị nói là “nhỏ nhen”, hơi có chút ngại ngùng, buột miệng cười nói, “Có điều quan trọng nhất là, ai bảo thiếp là tổ tông kiêu ngạo chứ? Bản lĩnh khác thì không có, tìm gia nhà mình làm nũng thì được.” Nói tới đây, thấy Triệu4Tôn nhướng mày một cái, nàng chế giễu, kéo cổ hắn, “Được rồi, nếu là người khác thì thiếp đã chẳng so đo
Ai bảo người đó là chàng chứ? Ai bảo người đó là phu quân của thiếp, là phụ thân của con trai thiếp? Thiếp mang thai rất bực bội, không tìm chàng xả giận thì tìm ai đây?” Triệu Tôn bị nàng nói thì phì cười
“Nàng là người phụ nữ của gia, đương nhiên muốn làm gì cũng được!”
“Chậc chậc! Câu này nghe thật buồn nôn, không giống như Thập Cửu gia nói!” Hạ Sơ Thất chun mũi, nụ cười ở khóe môi càng lúc càng tươi, rực rỡ tới mức khiến Triệu Tôn không khỏi nghi ngờ mấy giọt nước mắt đáng thương trước đó của nàng là cổ nặn9ra
“A Thất, có phải gia đã rơi vào bẫy của nàng rồi không?”
Hạ Sơ Thất nghiêng đầu nhìn hắn, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra một lúm đồng tiền mờ mờ.
“Chàng cam tâm tình nguyện sao?”
Bộ dạng ba phần thanh nhã bảy phần kiêu ngạo của nàng chỉ khiến cho Triệu Tôn cảm thấy đẹp đẽ mê người
Từ sau đêm hoan hỉ bị cắt ngang đó, hắn vẫn luôn không tìm được chỗ phát tiết
Ngày thường có quá nhiều chuyện phải làm, hắn cũng không thể lúc nào cũng nghĩ tới chuyện lúc đó
Nhưng bây giờ, người đã ở trong lòng, sao còn có thể nhịn được nữa? Sự hoan hỉ để mê trong quá khứ khi ở lầu Hồi Quang Phản Chiếu đó đi thẳng vào não, phản ứng trực tiếp nhất là phản ứng sinh lý
Yết hầu hắn lên xuống, hắn kéo nàng vào lòng, mũi cọ lên mũi nàng, trong giọng nói khàn đặc thêm một phần mị hoặc trong đêm
“Ngủ thôi, nếu còn không ngủ thì sẽ không ngủ được nữa đâu đấy.”
“Thiếp không muốn ngủ, trời sắp sáng rồi.” Nàng ngáp một cái
“Vậy nàng muốn thể nào?” Giọng hắn trầm khàn
“Chàng nói xem?” Mắt nàng sáng lên, dưới ánh đèn lấp lánh long lanh
“Ta không biết.” Hắn cười nhẹ một tiếng, cắn môi nàng
“Đêm xuân một khắc...” Nàng giơ tay lên, nắm chặt lấy tay hắn, đặt lên cái bụng lồi lên của mình, nói xong bốn chữ mềm mại, nàng từ từ khép mắt lại, đôi môi mấp máy từ từ nhả ra ba chữ sau đó.
“Dễ ngủ lắm.”
Nàng thật sự rất mệt, rất buồn ngủ rồi
Vốn định trêu Triệu Thập Cửu một chút, nhưng mí mắt cứ cụp xuống, không có cách nào mở ra được
Dường như chỉ mất một chốc, nàng đã chìm vào giấc ngủ, cánh mũi nhẹ nhàng phập phồng
Triệu Tôn nhìn nàng một cái, kéo chăn đắp cho nàng, than một câu yêu thương.
“Hả? Tiểu Thập Cửu?”
“Còn không phải à? Phụ nữ mang thai, không chỉ áp lực tâm lý lớn, mà về sinh lý cũng sẽ có chút thay đổi, chàng không hiểu sao? Ví dụ như, trong thời kỳ mang thai, estrogen sẽ lên xuống biển động, mà estrogen này sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của con người
Khiển người ta bất an, tuyệt vọng, phiền muộn, tủi thân gì đó
Vậy nên, không phải thiếp, mà là do con trai chàng tác oai tác quái.”
“Estrogen?” Hắn gật đầu, nửa hiểu nửa không, “Là từ ngữ ở chỗ nàng sao?”
“Có thể nói là như vậy.” Hạ Sơ Thất bị nói là “nhỏ nhen”, hơi có chút ngại ngùng, buột miệng cười nói, “Có điều quan trọng nhất là, ai bảo thiếp là tổ tông kiêu ngạo chứ? Bản lĩnh khác thì không có, tìm gia nhà mình làm nũng thì được.” Nói tới đây, thấy Triệu Tôn nhướng mày một cái, nàng chế giễu, kéo cổ hắn, “Được rồi, nếu là người khác thì thiếp đã chẳng so đo
Ai bảo người đó là chàng chứ? Ai bảo người đó là phu quân của thiếp, là phụ thân của con trai thiếp? Thiếp mang thai rất bực bội, không tìm chàng xả giận thì tìm ai đây?” Triệu Tôn bị nàng nói thì phì cười
“Nàng là người phụ nữ của gia, đương nhiên muốn làm gì cũng được!”
“Chậc chậc! Câu này nghe thật buồn nôn, không giống như Thập Cửu gia nói!” Hạ Sơ Thất chun mũi, nụ cười ở khóe môi càng lúc càng tươi, rực rỡ tới mức khiến Triệu Tôn không khỏi nghi ngờ mấy giọt nước mắt đáng thương trước đó của nàng là cổ nặn ra
“A Thất, có phải gia đã rơi vào bẫy của nàng rồi không?”
Hạ Sơ Thất nghiêng đầu nhìn hắn, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra một lúm đồng tiền mờ mờ.
“Chàng cam tâm tình nguyện sao?”
Bộ dạng ba phần thanh nhã bảy phần kiêu ngạo của nàng chỉ khiến cho Triệu Tôn cảm thấy đẹp đẽ mê người
Từ sau đêm hoan hỉ bị cắt ngang đó, hắn vẫn luôn không tìm được chỗ phát tiết
Ngày thường có quá nhiều chuyện phải làm, hắn cũng không thể lúc nào cũng nghĩ tới chuyện lúc đó
Nhưng bây giờ, người đã ở trong lòng, sao còn có thể nhịn được nữa? Sự hoan hỉ để mê trong quá khứ khi ở lầu Hồi Quang Phản Chiếu đó đi thẳng vào não, phản ứng trực tiếp nhất là phản ứng sinh lý
Yết hầu hắn lên xuống, hắn kéo nàng vào lòng, mũi cọ lên mũi nàng, trong giọng nói khàn đặc thêm một phần mị hoặc trong đêm
“Ngủ thôi, nếu còn không ngủ thì sẽ không ngủ được nữa đâu đấy.”
“Thiếp không muốn ngủ, trời sắp sáng rồi.” Nàng ngáp một cái
“Vậy nàng muốn thể nào?” Giọng hắn trầm khàn
“Chàng nói xem?” Mắt nàng sáng lên, dưới ánh đèn lấp lánh long lanh
“Ta không biết.” Hắn cười nhẹ một tiếng, cắn môi nàng
“Đêm xuân một khắc...” Nàng giơ tay lên, nắm chặt lấy tay hắn, đặt lên cái bụng lồi lên của mình, nói xong bốn chữ mềm mại, nàng từ từ khép mắt lại, đôi môi mấp máy từ từ nhả ra ba chữ sau đó.
“Dễ ngủ lắm.”
Nàng thật sự rất mệt, rất buồn ngủ rồi
Vốn định trêu Triệu Thập Cửu một chút, nhưng mí mắt cứ cụp xuống, không có cách nào mở ra được
Dường như chỉ mất một chốc, nàng đã chìm vào giấc ngủ, cánh mũi nhẹ nhàng phập phồng
Triệu Tôn nhìn nàng một cái, kéo chăn đắp cho nàng, than một câu yêu thương.
“Đúng là đồ ngốc!”
***
Ngày mười ba tháng năm năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy.
Lần bắn liễu này ở trong lịch sử của Đại Yến đã được trao gửi một ý nghĩa rất khác
Nhưng phàm là người đã trải qua việc trọng đại đó, sau này khi hồi tưởng lại, sẽ dùng một câu “rầm rộ chưa từng thấy” để hình dung
Không chỉ vì nó đánh dấu kết thúc chiến tranh hơn mười năm giữa Đại Yến và Bắc Địch, từ nay đi tới hòa bình tạm thời, mà còn là vì nó là quá trình “tuyển phò mã” cho Tử Nguyệt công chúa mà Hồng Thái Đế yêu thương nhất
Hai thứ hợp làm một, không chỉ vĩnh viễn đi vào sử sách, mà còn được người sau này biên tập thành vô số thoại bản và hí khúc, lan truyền rộng rãi.
Thú vui bắn liễu vốn dĩ là phong tục cũ triều trước để lại
Ở thời triều Hồng Thái, vì bắn liều thuộc vào “Hồ phong” nên hoàng thất không mấy xem trọng
Vì thế, phong tục này vẫn luôn bị áp chế
Nhưng lần này, đoàn Bắc Địch tới kinh sư, cộng thêm biến cố xảy ra ở Trọng Dịch Lâu gây hiềm khích, dùng tập tục “Hổ phong” của triều trước, để tiếp đãi quý khách Bắc Địch, để biểu thị sự thông suốt và thành ý của triều đình Đại Yến, không gì có thể tốt hơn nữa.
Hôm nay, canh năm vừa qua, chân trời đã hé ra một tia sáng
Trời mùa hạ sáng rất sớm
Thời tiết này vừa nhìn đã biết sẽ là một ngày nắng đẹp.
Phụng Thiên Môn đã náo nhiệt từ sớm
Các loại công cụ của lễ nhạc như chuông nhạc, khánh, trống đều đã bày ngay ngắn, các đồ dùng để tế lễ như đàn tế, bàn dài, nến thơm cũng đã được bày biện xong
Chỉ chờ giờ đep tới
Kiến Chương Để sẽ tới tổ trời
Không thể không nói, bất kỳ hoạt động hoàng thất nào của Đại Yến, lễ nghĩa đều cực kỳ rườm rà
Hoàng đế không chỉ phải bàn tiệc cho triều thần và sứ giả ở Phụng Thiên Môn, sau đó dẫn đầu tới Động Uyển, mà còn phải tiếp tục mở tiệc chiêu đãi bách quan.
Khi Triệu Tôn cưỡi ngựa tới Phụng Thiên Môn, bá quan văn võ trong triều và vương hầu công khanh đều đã tới gần đầy đủ
Hắn vứt dây cương ngựa cho Bính Nhất, bình thản quét mắt một cái trong đám đông, có vô số ánh mắt và hành lễ khách sáo của mọi người dành cho hắn.