*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Sơ Thất hừ một tiếng, nắm lấy cổ tay nàng ta vào lúc nàng ta đi ngang qua, nghiêng đầu, học tổng tài bá đạo nhìn nàng ta cười một cách tà mị.
“Mỹ nhân dừng bước!” ô Lan Minh Châu không hiểu, nào có ngờ được nàng là loại người không làm theo quy tắc, cứ thế mà ngang nhiên ra tay
Sắc mặt nàng ta bỗng thay đổi, “Nương nương muốn làm gì?” Hạ Sơ Thất cười, “Nói chuyện thôi, ngươi sợ cái gì?” Ánh mắt Ô Lan Minh Châu sa sầm xuống, “Thần thiếp không hề sợ.” Hạ Sơ Thất cười một tiếng, ngón tay vẫn nắm lấy cổ tay nàng ta, lặng lẽ nhìn kĩ nét mặt của nàng ta, không nói gì nữa
Đèn3lồng trên tường không quá sáng, khẽ dao động trong làn gió nhẹ, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của nàng dường như cũng ánh lên chút bóng cây và ánh sáng
Lúc sáng, lúc tối, khiến người ta không thể đoán được rốt cuộc nàng muốn làm gì
Nhưng dù là Ô Lan Minh Châu hay Tinh Lam và Giáp Nhất đều không ngờ nàng chỉ lặng lẽ nắm lấy cổ tay của Ô Lan Minh Châu một lúc rồi buồng nàng ta ra
“Tay của mỹ nhân rất trơn, rất mềm, ta rất thích!” Trêu ghẹo đàn ông xong còn muốn trêu ghẹo phụ nữ? Tinh Lam cúi đầu xuống, mặt mũi Giáp Nhất cũng đen sì, lần lượt cảm thấy xấu hổ cho chủ nhân của bọn họ
Nhưng1Hạ Sơ Thất lại không hề để ý, không tiếp tục nhìn biểu cảm như gặp ma của ô Lan Minh Châu nữa, cứ thế quay người rời đi.
“Ôi, kỹ thuật cưỡi ngựa không tốt, ta phải đi chọn một con ngựa tốt mới được.”
Lan Minh Châu có chút kinh ngạc, ánh mắt dao động, “Nương nương không thay y phục nữa sao?” Hạ Sơ Thất ngoảnh đầu lại cười, “Không mặc nổi.” Nàng phát hiện trên đời này không ai thành thật hơn bản thân mình nữa, nhưng càng là những lời nói thật lại càng khó khiến người ta tin
Ô Lan Minh Châu đó nghe xong đứng nguyên tại chỗ, cả một hồi lâu cũng không động đậy
Việc chọn ngựa này tất nhiên không đến3lượt nàng ta.
Trước đó, Ô Lan Minh Châu nói muốn thi kỹ thuật cưỡi ngựa nên đã có thị vệ đến chuồng ngựa dắt ngựa ra
Chỉ có điều, một con cho hoàng hậu, một con cho Huệ phi, đương nhiên không thể tùy ý chọn đại một con được
Phải là ngựa tốt, yên buộc kèm theo nó buộc phải là yến mới.
Hạ Sơ Thất đi rất nhanh, trong bóng đêm thấp thoáng bóng đèn lồng nhỏ, chiếu xuống con đường tối đen như mực, không hiện ra quá nhiều ánh sáng
Bên trong chuồng ngựa phía xa, có tiếng hí loạn của ngựa
Nàng ngáp một cái, chỉ thấy trong một bụi cây truyền ra âm thanh sột soạt, hình như có thứ gì đó lẩn vào trong với3tốc độ cực kì nhanh
“Ai?” Tinh Lam thấp giọng hỏi
Cơn gió nhẹ thoáng qua, thổi lên khuôn mặt bọn họ
Tất nhiên bên trong bụi cây đó sẽ không có ai trả lời
Hạ Sơ Thất ngoảnh đầu lại cười nói, “Thế mà còn phải hỏi, tất nhiên là người rồi.”
Tinh Lam nhìn nàng một cái, nắm tay siết chặt lại, chuẩn bị bước qua đó thăm dò tình hình thì đã bị Hạ Sơ Thất đột nhiên nắm lấy cổ tay
“Tiểu tình lang à, người ta đêm hôm khuya khoắt ra ngoài trộm gà trộm chó cũng không dễ dàng gì, cho người ta một con đường sống đi
Chúng ta đi!”
“Hoàng hậu nương nương!”
Chân nàng còn chưa bước đi đã nghe thấy một giọng nói mang theo ý9cười quen thuộc
Ngay theo đó, có mấy người tiến lại gần từ phía chuồng ngựa
Người đi đâu đỏ rực đầy yêu dã, khuôn mặt mang theo ý cười, rạng rỡ như cơn gió mùa xuân.
“Nương nương không yên tâm như vậy sao? Đến cả ngựa cũng phải đích thân đến chọn?”
Hạ Sơ Thất nhìn thấy Đông Phương Thanh Huyền ở đây, vô cùng ngạc nhiên.
“Đại đô đốc đang làm gì vậy?” Đông Phương Thanh Huyền hơi nghiêng mắt phượng, nụ cười mị hoặc, “Chỉ cho phép nương nương đi nhà vệ sinh, không cho phép bổn tọa đi nhà xí sao?” Ánh mắt Hạ Sơ Thất trầm xuống, ý cười tràn ngập
“Nói hay, nói hay, đều là mao hữu cả, đương nhiên được chứ!” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, hơi híp mắt, thoải mái tiến lại gần nàng, nói nhỏ, “Nàng thật sự muốn cưỡi ngựa sao? Đấu cùng ả?” “Tất nhiên.” “Ta cứ tưởng nàng đã không còn để tâm đến hắn nữa.” Từ “hắn” đó là chỉ Triệu Miên Trạch, Hạ Sơ Thất không nhịn được cười, “Ai nói để tâm mới cưỡi ngựa?” “Vậy tại sao phải so đo hơn kém nhất thời? Nàng biết rõ cơ thể của mình mà.” Sự lo lắng trong câu nói này của hắn ta, không có chút ý muốn che đậy.
Hạ Sơ Thất hiểu, nhưng nghĩ đến việc hết lần này đến lần khác Đông Phương Thanh Huyền dung túng và bảo vệ A Mộc Nhĩ, thậm chí còn khiến Triệu Thập Cửu bị thương, cũng khiến mình suýt chút nữa mất mạng trên thao trường, thể là liền không tránh khỏi có chút tức giận.
Nàng hừ một tiếng, nhướng mày lên, chậm rãi cười nói, “Đại đô đốc, con người ta trước giờ chưa từng chủ động sinh sự, về nguyên tắc mà nói, ta là một người tốt lương thiện, xinh đẹp, tấm lòng khoan dung rộng lượng hiếm gặp từ xưa đến nay
Nhưng ta thực sự sẽ không dung túng cho kẻ hết lần này đến lần khác hại ta, mà còn không muốn trả giá”
Cơ thể Đông Phương Thanh Huyền cứng đơ.
Rõ ràng hắn ta không ngờ Hạ Sơ Thất chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà lại nghĩ ra được điểm mấu chốt rồi liên hệ đến A Mộc Nhĩ
Thậm chí, trước mặt nàng, hắn ta cũng không biết nên tự bào chữa ra sao cho kín kẽ
Gió đêm đột nhiên nổi lên, áo choàng đỏ rực như lửa của hắn ta tung bay, trên khuôn mặt trắng ngần vì buồn rầu hay khó chịu mà hiện lên sự phức tạp, gượng gạo
Nhưng cho dù là như vậy cũng không chút ảnh hưởng đến dung mạo của hắn ta, vẫn đẹp đẽ đến giật mình.
Đông Phương Thanh Huyền này thật đúng là một gã yêu tinh.
Hạ Sơ Thất nghĩ, nếu Đông Phương A Mộc Nhĩ ngoài sở hữu khuôn mặt xinh đẹp như hắn ta ra, cũng có sự quyến rũ và linh hoạt như hắn ta thì sao còn phải lo lắng không mê hoặc Triệu Tôn đến đầu óc choáng váng chứ?
Đáng tiếc!
Hạ Sơ Thất không biết đang đáng tiếc điều gì, nhưng trong lòng cũng đại khái hiểu lập trường của hắn ta, quan hệ huynh muội máu mủ, thực sự rất khó có thể bỏ qua
Huống hồ, nàng cũng không yêu cầu hắn ta bỏ qua lập trường của mình.
Nàng khẽ nhíu mày lại, muốn lách người qua, “Nếu ngựa đã sắp xếp xong, vậy ta không cần lo lắng nữa
Ta đi trước.” Nàng ưỡn bụng lên, bước đi rất chậm
Đông Phương Thanh Huyền dừng lại một hồi, lặng lẽ đi theo.
Hắn ta cười khẽ sau lưng nàng.
“Thất tiểu thư, nàng đúng là hết lần này đến lần khác khiến ta nhìn với ánh mắt khác.”
“Cảm ơn!” Hạ Sơ Thất ngạo mạn cười, “Đại đô đốc cũng hết lần này đến lần khác làm mới giới hạn của ta
Ở, không đúng, nói nhầm rồi, là muội muội của Đại đô đốc.” Đông Phương Thanh Huyền chợt dừng lại, gương mặt xinh đẹp của hắn trở nên u ám, mãi một lúc sau mới cố gắng nở một nụ cười gượng gạo
“Thất tiểu thư, nàng lại xuất chiêu mà bổn tọa thích rồi.” “Vậy sao?” Hạ Sơ Thất mỉm cười, dừng bước chân, nghiêng người sáp tới gần hắn ta, trong thoáng chốc, không ai biết nàng ra tay thế nào mà đã rút một cây kim nhỏ xíu từ trên tỏa ái đâm vào eo của Đông Phương Thanh Huyền.
“Thế này thì sao, còn thích thú nữa không?”
“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”