“Này, không phải là chàng đã ngủ thật rồi đó chứ?” Hắn vẫn không có chút động tĩnh nào, nàng bóp mấy cái nữa, không vui mà nghiến răng nghiến lợi, ngón tay liền chuyển từ thắt lưng hắn xuống phía dưới, ai dè ngón tay nàng còn chưa kịp xuống dưới rốn thì đã bị hắn đè lại
Hắn cười nhẹ một tiếng, ôm eo nàng3rồi xoay người, khóe môi hắn còn mang theo nụ cười trêu tức.
“A Thất chuẩn bị cho gia thêm điểm tích lũy sao?” “Điểm gì cơ?” Hạ Sơ Thất không hiểu lắm
“Phục vụ nàng mà nàng không cho gia điểm tích lũy sao?” Hắn nói một cách vô cùng nghiêm túc khiến Hạ Sơ Thất cả kinh, há to mồm không thể khép lại
Dự tính ban đầu khi nàng xây dựng chế độ điểm tích lũy là vì muốn khống chế hắn, nhưng giờ thì kết quả quá rõ ràng rồi, nàng căn bản không thể kiểm soát được vị gia này, hắn hoàn toàn có thể cứ tích điểm ở đó mà không dùng, trong khi bản thân nàng thấy cơ thể của hắn thì lại nuốt nước bọt không ngừng, thật sự là quá mất mặt!
Nàng hận mình nhưng vẫn nở1nụ cười nhạt.
“Hê hê hê, nhìn dáng vẻ này thì ý gia là muốn lấy điểm từ chỗ thiếp sao?”
Triệu Tôn đáp lời nàng, gật đầu nói, “Gia cho phép nàng cho điểm.”
Nhìn hắn lúc này vẫn còn có thể nhẹ nhàng như không như thế thì trái tim Hạ Sơ Thất không khỏi buồn bực
Nàng vươn tay véo hắn một cái thật đau, hắn đau đến nỗi phải “Em” một tiếng, nhưng trong tiếng nói lại kèm theo chút rên rỉ, vừa mập mờ lại vừa gợi cảm không nói nên lời, nghe vậy, trong lòng nàng chợt như có một chiếc lông vũ mềm mại cọ qua khiến mặt nàng nóng lên, càng lúc càng không thể khống chế được bản thân.
“Gia..
Phụ nữ có thai cũng có nhu cầu đó.”
Khóe môi Triệu Tôn khẽ cong lên, hắn nghiêm mặt nói, “Hai6trăm điểm tích lũy.” “Hả?” Hạ Sơ Thất hận nỗi không thể bóp chết hắn, “Chàng còn muốn có điểm sao?” “Từ xưa tới nay, nam nhân luôn là người mệt mỏi hơn phụ nữ
Chẳng lẽ A Thật không hiểu sao?” Hạ Sơ Thất thật sự rất muốn khóc
Từ khi Triều Tốn hồi kinh đến bây giờ, hai người bọn họ kỳ thực cũng có vô số cơ hội, nhưng hắn vẫn chưa làm gì quá mức cả, tuy hắn có chủ động cầu hoạn nhưng cũng rất ít vượt qua bãi mìn
Nếu không phải có ba ngày trong lầu Hồi Quang Phản Chiếu kia, nếu không phải trong bụng nàng còn có Tiểu Thập Cửu thì nàng còn nghi ngờ không biết có phải thân thể Triệu Thập Cửu có bệnh gì đó khó nói hay không
Nhưng mà, trên đời này có4chuyện thịt dâng tận miệng mà sói còn không ăn sao? Chỉ có thể có một lời giải thích duy nhất đó là – hắn căn bản không hề muốn nàng.
Nàng mạnh mẽ xoay người, không muốn tiếp tục xoa bóp cho hắn nữa, sắc mặt cũng trầm xuống
“Triệu Thập Cửu, chàng mau cút cho thiếp!”
Dáng vẻ đỏ mắt oán hận của nàng đã lập tức giết chết Tấn vương điện hạ
Hắn ngưng lại một chút, xụ mặt giả vờ đứng đắn, “Đêm hôm khuya khoắt thế này, tiểu nương tử nhẫn tâm đuổi người đi sao?” “Đi đi đi đi! Chàng căn bản không hề thích thiếp, vậy chàng còn ở lại đây làm gì?” Phụ nữ đều rất nóng tính, mặc dù bình thường Hạ Sơ Thất vẫn như đàn ông thì cũng có lúc nóng tính, một khi đã kiêu3ngạo lên thì vóc dáng nhỏ bé kia quả thật cũng có thể khiến người nhức đầu không thôi
Triệu Tôn dở khóc dở cười nhìn nàng, trong mắt như có chút áy náy, còn có bất đắc dĩ
Hắn không thích giải thích, nhưng cuối cùng vẫn nói.
“Thất ngốc nghếch, đây không phải là vì nàng và vì con của chúng ta sao?”
“Vì thiếp..
và Tiểu Thập Cửu?” Hạ Sơ Thất sửng sốt, “Chuyện này thì liên quan gì chứ?”
“Đồ không có lương tâm!” Hắn cảm thán một tiếng, véo mũi nàng
Có trời mới biết hắn muốn nàng như thế nào, tư vị cấm dục là chuyện vô cùng giày vò đối với bất kỳ người đàn ông nào
Nhưng vì sao mà hắn phải nhẫn nại như vậy chứ? Đơn giản là vì hắn nghe thái y nói rằng trong thời gian mang thai cần phải tiết chế, nếu không thì sẽ ảnh hưởng không tốt cho người phụ nữ có thai và đứa bé
Bình thường mỗi lần hắn tới, ôm nàng trong lòng, bao nhiêu lần ôm ấp hôn hít, số lần hắn miệng đắng lưỡi khô không ít hơn so với nàng, nhưng hắn lại không thể không làm ra vẻ điềm nhiên không có việc gì mà rời đi để tránh bản thân làm tổn thương đến năng và con, cũng để nàng không nghĩ rằng hắn chỉ để ý đến bản thân, không thông cảm cho nàng.
Nghe được lời giải thích của hắn, Hạ Sơ Thất nhếch môi, không thể nhịn cười.
“Chàng mới là người không có lương tâm, chỉ biết bắt nạt thiếp.” “Nàng nhìn ta đi...” Hắn kéo tay nàng, “Nàng nhìn xem ta có có muốn nàng không đi?”
Hạ Sơ Thất nhìn hắn một chút, cúi đầu gặm vai hắn, “Đáng đời!”
“Ôi, sao A Thất lại biến thành chó con rồi.” Hắn nói lời trách cứ những giọng nói lại dịu dàng như gió xuân phe phẩy trên cành liễu
Dứt lời, hắn ôm eo nàng kéo sang, cúi đầu hôn lên bờ môi ấm áp của nàng, hôn đến nỗi nàng không thở được cũng không chịu thả năng ra, có lẽ hắn đã phải chờ đợi thật lâu, dưới tác dụng của tình cảm mãnh liệt nên chỉ vẻn vẹn một nụ hôn là không đủ, tình cảm nam nữ không thể khống chế được, vừa ôm vừa hôn giống như vạn năm, từng cử chỉ đều như sóng xô cuộn trào...
Trên thế gian này, mỗi người đều có vai diễn của chính mình, họ đóng vai chính mình nên mãi mãi không thể đóng vai người khác, cũng không thể đi được con đường của người khác, mặc cho con đường mình phải đi là chông gai khắp lối, là mặt trời xán lạn hay là cạm bẫy trập trùng, tất cả đều phải bước đi, đều phải không ngừng tiến về phía trước, không ngừng nếm trải chua, ngọt, khổ, cay cho tới khi sinh mệnh kết thúc
Bắt đầu từ tháng năm, bầu trời ở kinh sư đã hoàn toàn vào hạ, người trong kinh sư cũng bị kéo vào bánh xe của lịch sử, không ai có thể kháng cự, cũng không ai có thể trốn tránh, tất cả đều bước vào một giai đoạn khác.
Chỉ chớp mắt đã tới ngày mùng bảy tháng bảy năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy
Hôm nay là ngày diễn ra hôn lễ của Triệu Tử Nguyệt và Yến Nhị Quỷ
Bởi vì Kiến Chương Để Triệu Miên Trạch kế vị nến Triệu Như Na trở thành Thanh Hoa Trưởng công chúa, mà Triệu Tử Nguyệt lại là hoàng cổ của Triệu Miên Trạch, thân phận hiện giờ là “Đại Trưởng công chúa”
Thêm nữa, nàng ta lại là nữ nhi mà thái thượng hoàng sủng ái nhất, thái hoàng thái hậu muốn lưu danh hiền đức nên tất nhiên đã chuẩn bị hôn lễ cho nàng ta vô cùng náo nhiệt, trang trọng
Giờ Dần ngày mùng bảy tháng bảy
Trời còn chưa sáng, Triệu Tử Nguyệt đã dậy thật sớm, chuẩn bị y phục rồi tới nơi ở tạm của thái hoàng thái hậu là điện Chương Hợp để dập đầu bái lạy.
Nói chung thì đây cũng là một đêm không ngon giấc, trong điện của thái hoàng thái hậu có đặt lư hương, từ lư hương tản ra một mùi thơm nhàn nhạt
Sau khi bị bệnh, thân thể bà ta vẫn không tốt lắm, lúc Triệu Tử Nguyệt vào điện, bà ta vẫn không ngừng ho khan
“Mẫu hậu, nhi thần có một chuyện thỉnh cầu.” Triệu Tử Nguyệt rũ mi, quỳ ở trong điện, nhỏ giọng nói nhưng vẫn không ngẩng đầu.