Nhặt Được Vương Phi Mê Tiền Vô Độ

Chương 690: Nhị quỷ và tử nguyệt (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng xướng của nội giám, “Đại Trưởng công chúa khởi kiệu!” Bên trong cung Càn Thanh lạnh lẽo, Cổng phi khẽ mỉm cười, cúi đầu xuống đặt lên ngực của Hồng Thái Đế, nhẹ nhàng nói, “Quang Tế, ông cứ yên tâm ngủ đi

Tuy ta sinh cho ông một đứa con gái ngốc nghếch như ta, nhưng cũng sinh cho ông một đứa con trai thông minh như ông, chúng đều sẽ không sao.”

“Bum!”

Tiếng pháo lễ nổ, chiêng trống rộn vang

Ngày mồng bảy tháng bảy năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy, trong ngày có tên là “Tiết Khất Xảo”, được mở màn một cách náo nhiệt rộn ràng bằng lễ nghi xuất giá long trọng của Đại Trưởng công chúa

(*) Tiết Khất Xảo: vào mùng bảy tháng bảy, những thiếu nữ sẽ mặc quần3áo mới đứng trong sân cầu nguyện sao Chức Nữ ban cho mình trí tuệ và kỹ xảo..

Thái hoàng thái hậu bệnh đã lâu không xuất hiện, đích thân chủ trì hôn lễ, dẫn Triệu Tử Nguyệt đến điện Chương Hợp tiếp nhận lời chúc mừng của vương công đại thần và nội ngoại mệnh phụ

Giờ Mão, giờ lành vừa tới, một đội ngũ dài dằng dặc kéo theo của hồi môn của công chúa do đội nghi thức của Lễ Bộ dẫn đầu đi qua bức tường cung màu đỏ thẫm, xuyên qua Thừa Thiên Môn, đi thẳng đến phủ phò mã mới được xây dựng.

Xe ngựa lộc cộc, Triệu Tử Nguyệt ngồi trong kiệu hoa, trên khuôn mặt được thoa lớp son đậm phủ lớp khăn đỏ trên đầu như vẫn còn vệt nước mắt chưa khổ, còn Yến phò1mã hôm nay cưỡi một con ngựa lớn, trên đầu buộc bông hoa màu đỏ, oai hùng rạng rỡ.

Cả kinh sư đều xôn xao.

Dân chúng xếp hàng hai bên, văn võ bá quan dẫn theo nội ngoại mệnh phụ, từ lúc lập nước đến giờ, khung cảnh hôn lễ tráng lệ, long trọng hơn bất cứ vị công chúa Đại Yển nào từng xuất giá trước đó

Đội ngũ nghi lễ rước dâu hùng dũng đi đến đâu, ven đường, quán rượu trên khắp đường cùng ngõ hẻm dường như đều tập trung chặt kín bách tính đến đó

Bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ, vui vẻ cười nói, cùng tận hưởng không khí của một hôn lễ thỉnh thể phồn hoa.

Từ lúc ra khỏi cung Càn Thanh, cả người Triệu Tử Nguyệt như chìm đắm trong trạng thái u ám ảm đạm

Đại khái6là do khóc quá nhiều nên đầu tự dưng đau, lồng ngực bí bách vô cùng

Trong các lễ nghi rườm rà linh tinh, nàng giống như một con rối, bị bà mỗi kéo đến dẫn đi, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Nghi thức hôn lễ của nàng rất náo nhiệt, nhưng tâm trạng nàng lại nặng nề

Sau một hồi bị giày vò bởi các nghi lễ phiền phức, đến khi nàng định thần lại từ cơn mộng mị u ám thì mới giật mình phát hiện bản thân đã ngồi trên giường hỷ trong phòng hoa chúc

Bên ngoài náo nhiệt vô cùng, bên trong phòng hoa chúc lại rất yên tĩnh.

Một hàng nên long phụng cao chiếu rọi lên từng ngóc ngách, dù cách một lớp khăn đội đầu màu đỏ rực, nàng cũng vẫn lờ mờ nhìn thấy ánh sáng4của cây nến đỏ tượng trưng cho chuyện vui

Đã nói hôm nay là ngày đại hỷ của nàng, nhưng lúc này trong đầu nàng lại chỉ tràn ngập khuôn mặt nhỏ của Nha Nha, căn bản không vui vẻ chút nào.

Đại hồn của nàng, Nha Nha lại chỉ có thể ở lại nơi cung điện gió thảm mưa lạnh đó không được ra ngoài, đến cả việc dự lễ cũng không được

Nó có ngoan ngoãn ăn cơm không? Nó có tè ướt quần không? Nó có nhớ đến..

người tỷ tỷ này không? Nó không nhìn thấy tỷ tỷ, liệu có khóc sủi bong bóng mũi, có ngủ được không? Suy nghĩ trong đầu ùn ùn kéo đến khuấy trộn cảm xúc của nàng, nàng hận một nỗi không thể kéo tấm khăn che đầu xuống, sau đó chạy như bay về cung,3ôm Nha Nha của mình...

Nhưng ôm rồi thì nàng có thể làm gì? Nàng là một người mẹ vô dụng, nàng không làm được gì cả

Không biết từ lúc nào, bên ngoài đã lờ mờ vang lên tiếng mưa tí tách.

“Mưa rồi sao?” Nàng khẽ hỏi.

“Vâng ạ, công chúa.” Sau một loạt tiếng lộp độp va vào cánh cửa sổ, nàng nghe thấy giọng nói của Thanh Vũ, “Mùa này, nói mưa là mưa được

May mà ban ngày không mưa, nếu không nghi thức hôn lễ của công chúa sẽ gặp rắc rối

rồi.”

“Đó không phải mưa, là ông trời đang khóc.” Triệu Tử Nguyệt khẽ lẩm bẩm một câu, Thanh Vũ không nghe rõ.

“Công chúa, người nói gì?” “Không có gì..

ta đang khóc gió than mưa thôi!”

Nếu đổi thành Thanh Đằng thường ngày bên cạnh nàng thì đã dở khóc dở cười sửa chữa lại câu thành ngữ của nàng ta rồi

Nhưng hôm nay, người cùng nàng xuất giá là Thanh Vũ, không phải Thanh Đằng

Trước khi đi, nha đầu Thanh Đằng đó đã khóc đến mức nước mắt nước mũi ròng ròng, nhưng vẫn bị nàng nhẫn tâm để lại trong cung

Nàng muốn Thanh Đằng chăm sóc cho Nha Nha, có Thanh Đằng ở đấy, Nha Nha nhìn thấy người quen, có lẽ sẽ ít khóc nhẹ hơn...

Thở dài một tiếng, nàng lại nói: “Thanh Vũ, ta đói rồi.” Trước giờ Triệu Tử Nguyệt vẫn có một tật xấu, hễ tâm trạng bất ổn là lại cảm thấy cực kì đói, trong lòng càng rối loạn thì bụng lại càng trống rỗng

Huống hồ, loạt nghi thức hôn lễ rườm rà hôm nay khiến nàng càng thêm mệt mỏi, căn bản không ăn được nhiều, lại càng cảm thấy đói đến hoa mắt chóng mặt,

“Công chúa, phải đợi phò mã đến vén khăn đội đầu...” “Nếu y mãi không đến thì sao? Chẳng phải muốn ta chết đói hay sao?” Bụng Triệu Tử Nguyệt sôi ùng ục”, như không thể chịu đựng được nữa liền thì thầm dặn hò, “Thanh Vũ, người đi xem xem, ngoài cửa có ai không?” Tiếng bước chân của Thanh Vũ vang lên, rất nhanh đã trở lại, tiến lại gần nàng.

“Công chúa, nô tỳ đã nhìn qua, chỉ có hai thị vệ.”

“Tốt quá rồi!” Triệu Tử Nguyệt thở phào, dỏng tai lên nghe ngóng một lúc, bên ngoài không một chút tiếng động, nàng không quan tâm nhiều nữa, giơ tay lên định kéo khăn đội đầu xuống

Thanh Vũ khẽ gọi một tiếng, “Công chúa, không được! Khăn đội đầu kéo xuống rồi sẽ không may mắn nữa...” Không đợi nàng ta nói xong, Triệu Tử Nguyệt đã hừm một tiếng, “Việc hôn sự này từ đầu đến cuối đã chẳng may mắn gì, ta còn phải quan tâm đến may mắn hay không nữa sao?”

Ném khăn đội đầu xuống giường, nàng vặn vặn cái cổ bị mũ phượng nặng trịch đè đến mỏi nhừ, ợ một hơi, đôi mắt đen nhánh chuyển động, tầm nhìn tập trung lên đồ ăn trên bàn hỷ

“Tốt quá, còn có đồ ăn!”.

Con người một khi đói thì ăn gì cũng ngon

Nàng không chờ Thanh Vũ đỡ dậy mà sải bước thẳng đến chiếc bàn hỷ đang thắp nến đỏ, động tác rất vội vàng, hơi vụng về một chút..

Bộ y phục trên người nàng hôm nay quả thực quá rườm rà, trong ba lớp ngoài ba lớp, váy xòe vừa dài vừa rộng, tay nàng vừa cầm một miếng bánh dứa nhét vào miệng thì chiếc váy quét lê dưới sàn đã bị vướng phải chiếc ghế tròn, chỉ nghe thấy “loảng xoảng” một tiếng, chiếc đĩa đựng bánh mà nàng với lấy bị rơi xuống sàn

Đĩa bánh vừa trượt xuống đến rượu, hoa quả được bày trên bàn cũng bị kéo theo, hoa quả đập lên mũ phượng của nàng, trong miệng nàng vẫn còn ngậm một miếng bánh, bộ dạng cực kì thảm hại.

Đúng lúc này Yến Nhị Quỷ bước vào trong

Nghi thức hôn lễ long trọng, là tân lang, việc nâng ly chúc rượu khách khứa là bổn phận

Trong bữa tiệc, y bị huynh đệ trong quân đội chuốc hơi nhiều, nhưng nghĩ đến việc hôm nay là đại hôn sẽ không hay khi thất lễ trước mặt công chúa nên y vẫn luôn kiềm chế, khó khăn lắm mới thoát thân vào được đây, vốn còn tưởng sẽ là một tân nương tử ngồi trên giường hỷ đợi y, nhưng dù thế nào cũng không thể ngờ, thứ y nhìn thấy lại là cảnh tượng như vậy.

Nàng đang ngậm bánh dứa ngẩng đầu lên nhìn y, khuôn mặt đỏ bừng vì rượu của y cúi xuống nhìn nàng.