Nhặt Được Vương Phi Mê Tiền Vô Độ

Chương 825: Tam công tử và sói (5)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Khi Hạ Sơ Thất chạy ra khỏi lều của Triệu Tôn, thời tiết bên ngoài lạnh buốt vô cùng. Nàng vui vẻ gọi theo Lão Mạnh, Tiểu Nhị và Tiểu Lục, rồi chọn bừa thêm khoảng mười mấy người trong quân doanh, dùng bao bố đựng lương thảo ghép thành một chiếc lưới đánh cá lớn, đội gió lạnh gào rít xuất phát với khí thế hừng hực.

Điểm đến của nàng là một hồ nước ngọt cách doanh trại không xa. Vào mùa này, nước trong hồ đóng một lớp băng thật dày. Nhưng dù trời có lạnh như thế nào đi chăng nữa, lớp băng cũng chỉ đóng trên mặt hồ, phần nước phía dưới vẫn có cá. Trước đây Hạ Sơ Thất từng đi lên phía Bắc xem người ta bắt cá mùa đông, từng lưới cá tươi ngon kia khiến nàng thèm thuồng chảy nước bọt không thôi.

Mười mấy đại hán đục hồ băng rất nhanh.

Hạ Sơ Thất bắt chước cách bắt cá mùa đông của người đời sau, tại một vị trí hình nửa vòng tròn, đầu tiên đục một cái hố băng lớn, sau đó cứ cách khoảng một mét đục thêm một cái hố bằng nhỏ nữa, dùng cây gỗ có buộc dây thừng đâm xuyên hố băng, đầu sau dây thừng gắn vào lưới cá, sau đó rắc mồi câu xuống hố băng. Mặt hồ đóng băng trong một thời gian dài, cá dưới hồ thiếu dưỡng khí, lớp băng vừa được đục ra, lại có mỗi câu để ăn, bầy cá đều tranh nhau bơi về phía hố băng.

“Tiểu Tề, cách này hay đấy!” Lão Mạnh cười ha ha khen ngợi.

“Tất nhiên, ta là ai chứ! Tiểu Gia Cát, đó mà là người bình thường được sao?” Trên mặt Hạ Sơ Thất được bao phủ bởi nụ cười, nghĩ đến ngày bội thu hôm nay, nàng thấy cực kỳ phấn khởi.

“Kéo kéo kéo, kéo lưới!”

“Ôi ôi, cá tới rồi!”

Mẻ lưới đầu tiên được kéo lên, đổ sổ cá trong lưới vào thùng, không ngờ lại đầy non phân nửa. “Tiếp tục!”.

Hạ Sơ Thất nếm được vị ngọt của bắt cá, bụm đôi gò má bị gió động thổi đỏ bừng, nàng chỉ huy các binh sĩ rời chỗ, dùng binh khí đập vỡ lớp băng, sau đó dùng cách của ngư dân phía Bắc tiếp tục giăng lưới bắt cá. “Tối nay các huynh đệ trong doanh có thể có một bữa canh cá để ăn rồi.”

Khi con người thấy đói khát, họ mới hiểu ra sự quan trọng của thức ăn, cũng càng khát vọng đến thức ăn ngon hơn. Nàng nhìn những chú cá được trút vào thùng rồi chết lạnh không lâu sau đó, trong đầu toàn là hình ảnh của những món cá hấp, cá chiên, cá kho, cá cải chua, cá chua ngọt, lẩu cá thơm ngon... hoàn toàn chìm trong niềm vui đánh bắt cá, hoàn toàn không hề nghĩ đến có nguy hiểm sắp ập đến.

“Tiểu Tề, mẻ lưới này hơi nặng à nha.” Trong tiếng hô hò hân hoan của Lão Mạnh, hai người Tiểu Nhị và Tiểu Lục kéo dây, vui vẻ nhếch môi.

“Chắc chắn có cá lớn.”

“Tiểu Nhị, người từng thấy cá to đến cỡ nào?”

“Còn to hơn người của ngươi.”

“Lấy người người ra làm mồi câu lên à?”

“Nếu dùng ta làm mồi? Ôi, với thân xác này của ta, cá còn bị tức bụng mà chết còn bắt bớ gì nữa?”

Nghe vài người họ nói đùa, Hạ Sơ Thất liếc nhìn, mỉm cười hở lên.

“Đừng nói nhảm nữa, dùng sức, kéo lưới.”

Một nhóm người dùng sức nắm lấy dây thừng kéo lưới lên, nhưng không biết tấm lướt kia mắc vào thứ gì, nặng đến mức mất một lúc lâu sau vẫn không kéo lên được, trong tiếng hô “một hai ba”, không biết là lưới rách hay dây thừng bị đứt, “ẩm” một tiếng, dây thừng bung ra, cơ thể mất thăng bằng, đồng loạt trượt ngã dưới đất, hỗ toáng lên.

Hạ Sơ Thất vốn đứng bên cạnh hồ băng xem chiến, bỗng nhiên dưới chân lắc lư, trong lúc ngẩn người, có một lực mạnh đẩy vào eo, giống như binh sĩ buông dây thừng mất thăng bằng và vào, cũng giống như có người có ý đẩy nàng, cơ thể nhào về trước, cả người rơi tõm xuống hố băng to. “Tiểu Tề!”

Lão Mạnh ngã người xuống nền bằng, mặt mày trắng bệch, ông cùng vài người Tiểu Nhị Tiểu Lục phi người tới hố băng. Nhưng người vùng vẫy một hồi, rồi biến mất tăm. “Tiểu Tề!” Tiểu Lục òa khóc.

“Ta không biết bơi... ta đi gọi điện hạ!” Tiểu Nhị xoay người chạy đi.

Hạ Sơ Thất rơi xuống nước thì chìm xuống rất nhanh, những vụn bằng đồ ào xuống từ trên đỉnh đầu, đập vào mắt khiến nàng gần như không mở mắt ra được, nước trong hồ quá lạnh, cơ thể thoáng chốc đông cứng lại, áp suất nước gây chấn thương màng nhĩ và thần kinh, mặt bằng ùn ùn kéo đến.

Trong khoảnh khoắc hỗn độn ấy, nàng suy nghĩ rất nhiều chuyện. Ví dụ con người chết đi rồi có phải không có cảm giác, giống hệt như đang ngủ không? Ví dụ như nàng chết rồi Triệu Thập Cửu sẽ chôn nàng ở đâu? Ví dụ như có khi nào hắn sẽ viết “Triệu Tôn chi thê” trên tấm bia của nàng không? Ví dụ như có khi nào nàng sẽ về lại với thời đại của mình không? Suy nghĩ mãi, suy nghĩ mãi, mãi đến khi cả người chết lặng, nàng chỉ còn lại một suy nghĩ cuối cùng: Triệu Thập Cửu, nếu ta không chết, chuyện đầu tiên là phải ngủ với chàng.

“Điện hạ, xảy ra chuyện rồi!” Tiểu Nhị vẫn còn ở ngoài doanh trại, nhưng tiếng nói đã vang vọng khắp nơi.

“Hoảng hốt cái gì?” Trần Cảnh nhìn cái thứ không biết là mồ hôi hay nước mắt trên mặt cậu ta, y sững sờ trong chốc lát rồi nghiêm giọng hỏi. “Tiểu Tề, Tiểu Tề y rơi xuống hố băng rồi!” Tiểu Nhị vẫn chưa nói xong, Trần Cảnh bỗng nhiên biến sắc, hít một ngụm khí, “Cái gì?” Gần như trong thoáng chốc, cơ thể y đã chạy như bay ra ngoài, nhưng chạy được vài bước, y bỗng nhiên khựng lại, thấy có một bóng người còn lao về phía chuồng ngựa với tốc độ còn nhanh hơn y.

“Điện hạ!”

Y cau mày, cất bước đuổi theo.

Bên mép hố băng, Tiểu Lục vẫn còn khóc oa oa. Tiểu Tể rơi xuống dưới, ngay cả Lão Mạnh vẫn chưa lên. Có thêm hai binh sĩ nhảy xuống rồi trồi lên, nhưng không thấy người họ muốn tìm đâu, đứng ở đó run rẩy cầm cập. Những người còn lại cúi đầu ủ rũ, bó tay chịu trận.

“Điện hạ!”

Nhìn thấy Triệu Tôn đến, bọn họ kinh ngạc mừng rỡ. Đó là khi con người ta cảm thấy bất lực, gặp được sức mạnh đáng tin cậy. Nhưng không ai ngờ được, Triệu Tôn không hề nói gì, nhặt sợi dây thừng đang lượn quanh hồ băng buộc vào eo, sau đó ném một đầu còn lại cho Trần Cảnh vừa chạy tới. “Điện hạ!” Trần Cảnh vô cùng căng thẳng, nhìn hắn, “Để thuộc hạ xuống dưới.” “Kéo cho vững.”

Triệu Tôn nhìn y, trên mặt không có biểu cảm gì, càng không cho y có cơ hội tranh luận, người đã lao thẳng xuống hố băng.

“Điện hạ...” Trên hồ băng, Tiểu Lục nằm rạp dưới đất, khóc càng dữ dội hơn. “Ngươi đừng khóc, người không biết còn tưởng người đang khóc tang nữa.” Tiểu Nhị mắng xối xả.

“Chẳng phải ngươi cũng khóc đó ư?”

“Ta... đây là chảy mồ hôi.”

Hai tên ngốc khóc bù lu bù loa, những người khác đi theo thì im lặng chờ đợi, không dám thở mạnh. Trần Cảnh càng căng thẳng hơn, ra lệnh cho thị vệ bên cạnh theo xuống cứu người, sau đó siết chặt nắm đấm, yên lặng chờ đợi.

Hạ Sơ Thất tưởng rằng nàng không vùng vẫy, nhưng thật ra nàng vẫn đang vùng vẫy. Nàng tưởng rằng mình đã ngất đi rồi, nhưng thật ra nàng vẫn đang cố gắng bơi lên. Đó là một bản năng cầu sinh. Trong lúc loáng thoáng, nàng cảm thấy có một tiếng nói kỳ lạ vọng đến, nhưng tầm mắt của nàng rất mờ, tuy cố gắng nhìn về phía tiếng nói phát ra nhưng lại không nhìn rõ được gì, đến khi bị ai đó ôm lấy eo, buộc dây thừng, rồi rơi vào một lồng ngực quen thuộc.

Triệu Thập Cửu... là Triệu Thập Cửu...

Bản năng nói cho nàng biết, nhất định là hắn.

Nàng mang máng cảm nhận được cuối cùng cũng đã được cứu. Nàng muốn khóc rống lên, rồi lại muốn cười ha ha. Nhưng trên thực tế, ngay cả sức cử động ngón tay nàng cũng chẳng có. Mãi đến khi người ấy ôm chặt lấy nàng, hôn nàng, sau đó kéo nàng bơi lên, ý thức của nàng mới hoàn toàn rời khỏi linh hồn. “A Thất!” Trước khi ngất đi, ý thức cuối cùng trong đầu nàng là có người với nàng ra khỏi vùng nước bao la lạnh giá, còn nàng thì rơi vào một bờ ngực cũng lạnh giá không kém, cả mặt đất rất bình lặng, gió tuyết chưa dừng, có từng tiếng kêu vang lên bên tai, có người gọi điện hạ, có người gọi nàng, dường như gây kinh động toàn bộ doanh trại.

“Nhanh lên, gọi Tôn Chính Nghiệp!”

Triệu Thập Cửu bước nhanh vào trong doanh trại, con tim đập loạn xạ, mặt mày tái nhợt. Đó là sự sợ hãi, tái nhợt mà chưa ai từng bắt gặp bao giờ, cứ như toàn bộ máu huyết cả người bị cô đặc lại, căng thẳng như hệt một con dã thú đang vùng vẫy giữa sự sống và cái chết, không một ai dám lại gần, sợ rằng sẽ bị xé nát dưới móng vuốt sắc bén của hắn. “Chủ tử, người thay y phục trước đi đã.”

Trịnh Nhị Bảo thấy cả người hắn ướt nhẹp, đau lòng bước lên trước.

Triệu Tồn không trả lời cậu ta, chỉ nhìn chằm chằm Hạ Sơ Thất lúc này đang hôn mê bất tỉnh, nằm im bất động, hắn rời lò lửa lại gần.

“Chủ tử.” Trịnh Nhị Bảo nuốt nước bọt, tiếp tục càm ràm, “Người như vậy sẽ cảm lạnh, sao cơ thể chịu nổi được.”

“Cút!”

Triệu Tổn đột nhiên xoay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu dường như muốn khoét vài cái lỗ lớn trên người cậu ta, làm Trịnh Nhị Bảo sợ hãi rụt cổ lại, không dám nói gì thêm, chỉ cầm một chiếc áo da chồn đến khoác lên vai hắn. Bờ vai hắn run lên một chút, cuối cùng cũng dịu giọng xuống.

“Đi, lui xuống chuẩn bị canh nóng.” “Vâng!” Trịnh Nhị Bảo lui xuống. “Các người lui xuống hết đi.”

Triệu Tổn cho lui hết tất cả mọi người trong lều, dặn dò Trần Cảnh canh giữ bên ngoài, hắn vội vàng cởi bộ đồ ướt nhẹp trên người Hạ Sơ Thất ra. Khi cởi đến áo trong và áo bó ngực, đôi tay hắn gần như run lên, nhưng không hề có bất kỳ ý đồ nào, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi tím tái của nàng, bàn tay run lên suýt nữa không cầm vững y phục.

“A Thất, A Thất...” Giọng của hắn vô cùng trầm khàn, nhưng người trên giường lại không có cách nào trả lời hắn. Nàng gần như không còn hơi thở, hắn lắc nàng vài cái, hoảng loạn ôm lấy nàng, đè nàng trên đầu gối, vỗ lưng, móc hàm và cổ họng của nàng, nhìn nước chảy liên tục ra khỏi miệng mũi nàng, yểu hầu của hắn di chuyển điên cuồng. Mất một lúc lâu sau, đợi đến khi nàng không còn nôn ra nước nữa, hắn mới cẩn thận đỡ nàng nằm sấp xuống giường, liên tục vuốt lưng cho nàng, căng thẳng đến mức quai hàm run lên cầm cập. “A Thất, nàng tỉnh lại nào...” “A Thất, chẳng phải nàng là tiểu thần y đấy ư? Sao không trị được cho mình?” “A Thất... A Thất...”

“Gia! Lão hủ đến rồi...” Tổn Chính Nghiệp lo sợ đến mức trán túa đầy mồ hôi.

“Nhanh lên!” Triệu Tôn gọi ông ta, “Mau cứu nàng ấy!”

Tôn Chính Nghiệp xách theo hòm thuốc, nơm nớp nhìn chủ tử lúc này đang kinh hồn bạt vía, ông ta vội vàng bước lên trên, bắt mạch cho Hạ Sơ Thất, sau đó run rẩy ngẩng đầu lên, “Gia, cơ thể nàng ấy đã mất đi độ ẩm, không còn hơi thở, e rằng không xong rồi...” “Ngươi nói lại lần nữa!” Triệu Tôn giống hệt một con dã thú cuồng nộ, nhìn chằm chằm vào ông ta. Tôn Chính Nghiệp hoảng sợ biến sắc, “bịch” một tiếng, quỳ ngay xuống đất, “Lão hủ, lão hủ đoán tim nàng ta chắc vẫn còn một chút hơi ấm, hiện tại chỉ còn một cách...”

“Nói mau!”