Nhặt Được Vương Phi Mê Tiền Vô Độ

Chương 857: Ấm áp và ly biệt (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bảo Âm ôm lấy đùi hắn ta, mở hai tay ra.

“A Mộc Cổ Lang, ôm một cái.”

Đông Phương Thanh Huyền bất đắc dĩ cúi người bế cô bé lên, đặt ngồi xuống đùi mình, nghĩ một chút rồi quyết định đi thẳng vào chủ đề chính.

“Bảo Âm, con còn rất nhỏ, nhưng có một số việc, ta phải nói với con… Có lẽ con sẽ không hiểu được lời ta nói, nhưng con vẫn phải nghe…”

“Vâng.” Bảo Âm nghịch xiêm y của hắn ta, gật đầu như đúng rồi.

Thấy cô bé gần gũi mình như thế, cổ họng Đông Phương Thanh Huyền hơi siết lại.

Im lặng một hồi lâu, hắn ta mới tiếp tục nói, “Bảo Âm, ta không phải cha của con, ta mang theo con tới3đây từ một nơi rất xa. Cha mẹ của con… bọn họ vẫn luôn tìm con, bọn họ đã tới Ngạch Nhĩ Cổ…”

Bàn tay nhỏ bé của Bảo Âm hơi dừng lại.

Nhưng với loại quan hệ phức tạp này, cô bé hiển nhiên không hiểu được nhiều lắm, cũng không quá để tâm, chỉ thoáng lo lắng một chút rồi lại tiếp tục chơi đùa, chỉ trả lời hắn ta một tiếng “vâng” mà thôi.

Đông Phương Thanh Huyền không biết rốt cuộc cô bé có hiểu không, quan sát cô bé một lát rồi vuốt tóc cô bé, thở dài bất đắc dĩ, “Chút nữa ta sẽ mang con đi gặp họ, con không thể giận dỗi, không thể ồn ào đòi đi cùng ta, bởi vì bọn2họ đều rất yêu con…”

“Không!” Câu này Bảo Âm hiểu, cô bé dẩu môi lên, “Con muốn đi với A Mộc Cổ Lang… cơ…”

Mắt phượng của Đông Phương Thanh Huyền nheo lại, “Con không nghe lời?”

“Có nghe!” Bảo Âm bắt đầu khóc nức nở.

“A Mộc Cổ Lang cũng không nỡ xa con, nhưng Bảo Âm phải biết rằng, trên cõi đời này, rất nhiều việc mình đều không thể tự làm chủ được. Không phải chúng ta muốn làm gì là có thể làm cái đó. Chúng ta sống thì phải tuân theo một vài quy luật, ví dụ như con là con của cha nương con, nên con phải sống với họ.”

“Cha…? Nương…?”

Ánh mắt Bảo Âm lộ vẻ khó hiểu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chất chứa1sự mê man.

“Đúng thế, cha, nương, chính là cha nương của Bảo Âm.” Đông Phương Thanh Huyền nhấn mạnh, nói xong dừng một chút, khẽ xoa khuôn mặt nhỏ của cô bé, lại nói, “Cha nương là người có công ơn sinh thành và nuôi dưỡng, bọn họ yêu con hơn bất kì ai trên cõi đời này, sau này con cũng phải yêu thương bọn họ như thế.” Nói tới đây, ánh mắt hắn ta thoáng buồn bã, lại hít sâu một hơi, “Cũng phải học cách quên A Mộc Cổ Lang đi.”

“… Không muốn, không muốn.”

Bảo Âm bĩu môi, lắc đầu nguây nguẩy, hai tay túm chặt lấy bả vai Đông Phương Thanh Huyền, sắp khóc tới nơi, “Con không cần cha nương, con chỉ cần1ở bên A Mộc Cổ Lang, chỉ cần A Mộc Cổ Lang…”

“Bảo Âm, nghe lời!”

Đông Phương Thanh Huyền trầm giọng, muốn gỡ tay cô bé ra, nhưng khi cô bé này mà tức giận lên thì rất khỏe, bộ dạng không phân rõ phải trái kia chẳng khác gì Sở Thất. Hắn ta sợ làm cô bé bị thương nên không dám dùng sức mạnh, nhất thời không biết phải làm gì.

“Khụ khụ khụ!”

Yết hầu nghẹn lại, hắn ta ho khù khụ.

“A Mộc Cổ Lang…”

Nghe thấy hắn ta ho rất dữ dội, quả nhiên Tiểu Bảo Âm liền buông tay.

“Như Phong… Mau tới… mau tới… Như Phong!”

Cửa mở ra, Như Phong vội vàng tiến vào, vẻ mặt lo lắng.

“Nặc Nhan, ngài không sao chứ?”

Đông Phương Thanh Huyền khoát1tay áo, dùng ánh mắt ra hiệu cho gã, tỏ vẻ mình không sao, ho chỉ để lừa Bảo Âm mà thôi, rồi lại lập tức phân phó, “Đi xuống chuẩn bị xe đi, chúng ta xuất phát tới Bao Lặc Ô.”

Ánh mắt Như Phong tối sầm xuống, “Thuốc của ngài… sắc sắp xong rồi.”

“Chẳng phải đã nói là ta không uống sao, ai bảo ngươi sắc thuốc?”

“Là lỗi của thuộc hạ.” Như Phong lập tức quỳ gối xuống, nhưng lời nói vẫn kiên quyết như cũ, “Nhưng dù ngài có trừng phạt… thì ngài vẫn nên uống thuốc trước đi đã.”

“Ta đã nói là không sao rồi mà!” Đông Phương Thanh Huyền vừa lạnh lùng nói xong, lại thấy Tiểu Bảo Âm ở trong lòng mình mếu máo, nước mắt giàn giụa, tủi thân khóc lên, “A Mộc Cổ Lang… phải uống thuốc.”

Đông Phương Thanh Huyền bất đắc dĩ day trán, mỉm cười.

“Ừ, uống. Như Phong, thuốc sắc xong thì mang lên đây.”

Hắn ta không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ nước mắt của cô bé con hai tuổi này thôi.

Như Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, vui vẻ đáp ứng, lén giơ ngón tay cái lên với Tiểu Bảo Âm, càng cảm thấy cô bé này không thể đi được, nếu cô bé đi rồi… những ngày sau của gã, chẳng phải không có ai để nhờ cậy vào nữa hay sao?

Như Phong nhanh chóng bưng thuốc lên.

Đợi nguội bớt, gã kính cẩn đưa tới trước mặt Đông Phương Thanh Huyền, “Uống thuốc đi, Nặc Nhan.”

Uống thuốc lâu như thế, Đông Phương Thanh Huyền đã ngấy lắm rồi, chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc là cảm thấy dạ dày cuộn trào, buồn nôn. Hắn ta nhăn mày, liếc mắt nhìn Tiểu Bảo Âm, dùng ánh mắt ra hiệu cho Như Phong.

“Cứ để xuống bên cạnh đi, chờ ta quay lại rồi uống…”

“Không được, phải uống thuốc! A Mộc Cổ Lang từng nói là phải uống thuốc!” Tiểu Bảo Âm còn nhỏ nhưng thông minh, đương nhiên là cô bé nhớ rõ lúc mình ốm, A Mộc Cổ Lang sẽ bắt mình uống thuốc. Nhìn vẻ mặt không tình nguyện của hắn ta, cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn lên.

“A Mộc Cổ Lang từng nói… thuốc phải uống khi còn nóng.”

“… Nguội sẽ không bị bỏng miệng.” Đông Phương Thanh Huyền đau đầu muốn chết.

“Vậy Bảo Âm thổi giúp nhé.”

Tiểu Bảo Âm nói xong liền nhảy xuống từ trên đùi hắn ta, Đông Phương Thanh Huyền không biết phải làm thế nào, lại nhanh chóng ôm lấy cô bé đặt lên đùi mình. Tuy hắn ta rất ghét mùi thuốc kia, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng từ chối ý tốt của cô bé và Như Phong, thế là lập tức cầm bát thuốc lên, ngửa đầu uống ừng ực.