Nhặt Được Vương Phi Mê Tiền Vô Độ

Chương 865: Mua chuộc (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Triệu Tôn lại bị ghét bỏ, hắn cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.

Nhưng chỉ cần con bé chịu gọi nương, chỉ cần A Thất có thể vui, hắn làm người xấu cũng chẳng sao.

Hắn giơ một ngón tay, làm động tác móc ngoéo, “Hứa đấy.”

“Hai người đang làm gì vậy?” Hạ Sơ Thất nhấc món cuối là canh bồ câu nấm tùng nhung xuống, múc ra một tô sứ trắng do Trịnh Nhị Bảo đưa tới. Khi nàng xoay đầu thì nhìn thấy hai cha con đang ngoéo tay nói gì đó. Nhưng họ không quay về phía nàng, nàng không nhìn thấy, ngoài chuyện thấy tò mò ra thì thấy hơi ganh tị, “Hai người hay lắm, vứt đầu bếp lao động vất vả như ta đây qua một bên, quá đáng lắm rồi đó!”

Triệu Tôn mỉm cười, vỗ lên mu bàn tay của Bảo Âm, ra3hiệu cho con bé gọi nương, sau đó lười biếng nằm xuống cái ghế tựa.

“Ta với con gái thân thiết là đương nhiên.”

Bảo Âm bĩu môi nhìn hắn, do dự trong chốc lát sau đó nhìn Hạ Sơ Thất với ánh mắt lấp lánh:

“Nương…”

“A…” Hạnh phúc đến quá bất ngờ, Hạ Sơ Thất vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhưng lại thấy hơi lúng túng không biết phải làm sao.

“Con… vừa mới gọi gì vậy?”

“Nương…” Cục bột nhỏ lại cất tiếng gọi non nớt.

Con gái của nàng đang gọi nàng thật ư? Hạ Sơ Thất vui sướng đến tột đỉnh, nàng nhe răng ra cười.

“Đây! Nương ở đây, nương ở đây…”

Nàng vội vàng lao tới, nhìn “chiếc xoáy nhỏ” trên đỉnh đầu của con bé, lau hai tay vào tạp dề rồi mới ngồi xuống ôm chặt lấy con bé. Chắc là do quá phấn khởi, nàng không hề2chú ý đến thần sắc kỳ quái trên khuôn mặt của Bảo Âm, nàng đè con bé trong lòng, xúc động nói:

“Con gái ngoan, sớm biết con dễ mua chuộc như thế, nương đã ra tay từ lâu rồi.”

Cục bột trong lòng không nói gì, nhưng vẫn dán mặt vào người nàng.

Hạ Sơ Thất cúi đầu, cười hi hi, nhéo mặt con bé.

“Đi, dọn cơm thôi! Nương bế con đi.”

“Nương…” Vạn sự khởi đầu nan, sau khi gọi một tiếng, Bảo Âm cất tiếng gọi thứ hai rất dễ dàng, huống hồ còn là hỏi về đồ ăn, “À… Kem gì đó… còn nữa không?”

Kem? Quả nhiên là thứ con nít thích mà.

Hạ Sơ Thất cười tươi, ôm con bé đi ra ngoài, quên sạch Triệu Tôn đang “giở trò lười biếng” bên kia, “Tuy kem ngon nhưng chỉ được ăn với lượng vừa phải thôi, nếu ăn nhiều1Bảo Âm sẽ bị đau bụng đấy. Lượng kem hôm nay nương cho con vừa đủ…” Nàng nhìn thấy khuôn mặt Bảo Âm bỗng chốc trở nên ảm đạm, lại thấy không đành lòng, bèn bổ sung thêm, “Như vậy nhé, ngày mai nương lại làm cho Bảo Âm, có được không?”

“Vâng!” Bảo Âm gật đầu nhẹ, “Nương hứa nhé?”

“Chuyện này mà cũng cần hứa?” Hạ Sơ Thất nhìn ánh mắt không tin tưởng của con bé, nàng biết đột nhiên đổi sang một hoàn cảnh mới, chắc chắn bé con sẽ cảm thấy không an toàn. Nàng thở dài, giơ ngón tay ra, “Ta hứa, chỉ cần Bảo Âm thích, nương sẽ luôn làm cho con ăn...”

“Nương, nương tốt thật!”

Trẻ con rất đơn giản, cũng rất thẳng thắn, nếu nó nói tốt thì chắc chắn là tốt thật.

Nhưng tiểu nha đầu nói với vẻ rất tùy tiện, Hạ1Sơ Thất cảm thấy vừa chua vừa ngọt. Tình mẹ con đến muộn hai năm, hôm nay cũng xem như có được một sự mãn nguyện nho nhỏ. Nàng chớp đôi mắt ươn ướt, vui vẻ hôn hai cái thật kêu trên mặt tiểu nha đầu.

“Ngoan quá!”

“Ôi!” Bảo Âm né trái né phải, chùi mặt với thái độ chê bai, rồi cau mày nhìn nàng.

“Nương không thơm thơm bằng A Mộc Cổ Lang…”

“…”

Nếu là ngày thường, Hạ Sơ Thất sẽ thấy chua xót, nhưng lúc này đây tình cảm của hai mẹ con tăng cao, lại đi đến tình bạn chiến lược tạm thời nên tâm trạng nàng đang vui, dù nghe thấy thế cũng chỉ bật cười ha ha. Nàng giơ ngón tay ra chọt lên trán con bé, cười tủm tỉm và nói, “Đồ không có lương tâm, trọng sắc khinh nương...”

Nàng nói xong lại sợ Tiểu1Bảo Âm không hiểu, hơn nữa với cô bé hai tuổi thì câu này hơi quá đáng, nàng nghĩ ngợi rồi ghé đến gần, nói nhỏ, “Thật ra, nương cũng thấy như thế.”

Tiểu Bảo Âm ngây ra, nhìn nàng với ánh mắt tha thiết, dịu dàng.

“A Mộc Cổ Lang ư…”

“Ừ.” Vì để kéo gần khoảng cách với con gái, Hạ Sơ Thất đành phải xin lỗi Triệu Thập Cửu, nàng nghiêm mặt, “Đúng vậy, suy nghĩ của nương giống hệt như Bảo Âm, nương cũng cảm thấy A Mộc Cổ Lang thơm lắm…”

“Đúng, A Mộc Cổ Lang thơm! Thơm lắm…” Tiểu Bảo Âm múa tay, hưng phấn khi tìm được một người có cùng cảm nhận giống với mình, “Nương, con thích nương… thích nương…”

“Ha ha ha…” Hạ Sơ Thất cười khan rồi cúi đầu xuống, nói khẽ với dáng vẻ hung dữ, “Nhưng chuyện này… không thể nói với cha con, biết chưa?”

“Tại sao?” Bảo Âm không hiểu.

“Chuyện này… con lớn lên rồi mới có thể hiểu, nếu cha con biết, cha con sẽ ghen đấy.”

“Ồ!” Bảo Âm như hiểu như không, nghĩ lại “sự uy hiếp” của Triệu Tôn khi nãy, con bé gật đầu mạnh.

“Cha là người xấu… Bảo Âm không tốt với cha nữa, chỉ tốt với nương.”

“Được! Yeah!”

“Yeah!”

Thuận lợi lôi kéo con bé về từ chỗ Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất rất vui, nhưng lại chột dạ không dám xoay đầu nhìn Triệu Thập Cửu, sợ hắn nghe thấy những lời khi nãy, nàng chỉ ôm con gái đang cười khanh khách, sự hạnh phúc dâng trào ngập tràn trong lòng...