*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Sơ Thất phát hiện điểm tốt nhất khi làm hòa thượng chính là mọi câu trả lời, không cần biết là lúng túng hay gượng gạo đều có thể dùng một câu “A di đà Phật” để thay thế. Thích cũng a dì đà, bi cũng a di đà, cái gì cũng a di đà, người khác làm gì biết ý thật sự của ông ta chứ?
“A Thất, nàng dẫn con đi chơi, ta với đại sư và Trần Cảnh nói vài câu.”
Giọng của Triệu Tôn không nặng không nhẹ nghe giống như đang thương lượng với nàng, nhưng khí chất thống trị và sự uy nghiêm trời sinh trên người hắn, cứ ngỡ như khắc sâu trong từng câu3chữ, lúc hắn nghiêm túc dặn dò chuyện nào đó, Hạ Sơ Thất rất ít khi có can đảm trái lời hắn.
Trước khi dẫn theo Tinh Lam rời đi, nàng cố tình quan sát một lần.
Ngoại trừ lúc cúi chào cáo từ Triệu Tôn thì hầu như Tinh Lam cứ dán mắt nhìn Trần Cảnh.
Nàng không biết những ngày qua giữa Tinh Lam và Trần Cảnh đã xảy ra chuyện gì, quan hệ đã có tiến triển thực tế chưa. Dù tò mò nhưng không hỏi, chỉ bế Tiểu Bảo Âm đi sang lều khác, kêu Nhị Bảo công công mang nước tới, rồi lại tìm một chiếc khăn sạch đưa cho Tinh Lam để Tinh Lam lau.
Sau khi lau sơ2mồ hôi và gió cát trên mặt, Tinh Lam ngồi xuống, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt hồng hào của Bảo Âm, chẳng thể nào dời đi được, “Vương phi, chúc mừng người, cuối cùng đã tìm lại được tiểu quận chúa.”
Có Bảo Âm ở đây, con bé lại là một đứa nhạy cảm lanh lợi, Hạ Sơ Thất không kể quá nhiều chuyện ở Ngạch Nhĩ Cổ, càng không nhắc đến họ đón Bảo Âm về từ tay Đông Phương Thanh Huyền thế nào, nàng chỉ cười, đổi chủ đề, hỏi về chuyện của nàng ta.
“Ngươi và Trần đại ca ở trấn Quách Âm có ấy ấy ấy chưa?” Nàng vừa nói vừa cười, tính ám chỉ rất rõ1ràng.
Tinh Lam đã có chuẩn bị từ trước lúc đến Âm Sơn thì sẽ bị hỏi chuyện này rồi.
Hơn nữa nàng ta lại là người đi theo Hạ Sơ Thất lâu năm, không cần nói nhiều cũng biết nàng muốn hỏi gì.
Nàng ta mím môi mỉm cười, “Vương phi, người muốn hỏi rượu thuốc của người có tác dụng không à?”
Hạ Sơ Thất đỡ trán, liếc nhìn khuôn mặt ngơ ngác của con gái, sau đó nháy mắt với Tinh Lam, gọi Trịnh Nhị Bảo vào để cậu ta bồng Bảo Âm ra ngoài, sau đó mới sáp lại gần Tinh Lam.
“Thuốc gì? Ta là người sẽ bỏ thuốc ư?”
Tinh Lam mấp máy môi, tuy ngoài miệng nói “không phải”, nhưng1trong ánh mắt lại viết rõ rành rành là “phải”.
Ngày hôm đó Tiểu Nhị chỉ nói vương phi dặn y “xem mà làm” chứ không thừa nhận là do Hạ Sơ Thất sai khiến. Nhưng theo những hiểu biết của Tinh Lam về con người nàng, nàng ta không dám đảm bảo là nàng sẽ không ra hiệu ngầm cho Tiểu Nhị. Nhưng với trí thông minh của Tiểu Nhị, cho dù được nàng ám thị thì cũng sẽ không biết, hơn nữa còn nói thuốc lấy từ chỗ thợ rèn Lưu, sao Tinh Lam có thể tin được chứ?
“Vương phi… người đừng tham gia vào chuyện này nữa.”
“Ta có tham gia à?” Hạ Sơ Thất nghiêm mặt, “Ta đang làm1mai.”
Tinh Lam dở khóc dở cười, “Không cần làm mai… huynh ấy đã có hôn ước rồi.”
“Bây giờ là thời đại mới, chúng ta phải hướng về tự do yêu đương, biết không?”
“…” Thời đại mới là gì? Tự do yêu đương là sao? Tinh Lam nghẹn lời.
“Biết ngay là ngươi không hiểu.” Hạ Sơ Thất cười tủm tỉm nhìn nàng ta, sau đó lại gần thêm một chút rồi nắm chặt tay đối phương, “Được rồi được rồi, không nói chuyện khác nữa. Này, ngươi nói đi, rốt cuộc thuốc kia… có hiệu quả hay không? Sau khi Trần đại ca uống... ấy ấy ưm ưm a a... hay không?”
Toàn bộ đều là từ tượng thanh, nàng bắt chước giống hệt, chỉ cần quan sát sắc mặt lời nói cũng có thể biết trong đầu nàng đang nghĩ những gì. Nàng ta liếc nàng, trên mặt bỗng xuất hiện hai rặng mây đỏ, nhưng nàng ta lại lắc đầu trong ánh mắt đầy chờ mong của Hạ Sơ Thất.
“Trần đại ca không phải là người như thế.”
“Hắn có phải là người như thế không không quan trọng, chỉ cần thuốc của ta là thuốc kia là được, đừng nói hắn, cho dù là thần tiên cũng phải gục ngã…”
“Quả nhiên người đã dặn Tiểu Nhị?” Không đợi nàng nói xong, Tinh Lam đã phóng “ánh mắt như dao kéo” tới.
Hạ Sơ Thất làm gì biết chuyện rượu đã bị nương tử Lão Mạnh đánh đổ chứ? Nàng và Tinh Lam nhìn nhau, chỉ cảm thấy kỳ lạ, “Chẳng lẽ Tiểu Nhị làm hỏng chuyện? Không đúng, nếu làm hỏng thì sao ngươi lại biết trong rượu có thuốc?”
Tinh Lam nhìn nàng cau mày, cảm thấy bó tay.
Nàng ta thở dài, kể lại chuyện xảy ra tại nhà Lão Mạnh hôm ấy, khiến Hạ Sơ Thất kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được.
“Quả nhiên là Triệu Thập Cửu rành đời, cao tay hơn ta một chút.”
Nàng thở dài, lại túm lấy cánh tay Tinh Lam, cười gian xảo, “Thế sau đó thế nào… Trần đại ca trúng thuốc của Triệu Thập Cửu, hai người có xảy ra chuyện gì không? Còn nữa, ở với nhau trong trấn Quách Âm lâu như thế, hai người có lâu ngày sinh tình... cọ xát ra tia lửa gì không?”
Nàng nói rất vui vẻ, còn Tinh Lam thì lại trầm mặc.
Dường như nàng ta không muốn nhắc tới chuyện trước đó: “Vương phi, nô tỳ biết người có lòng tốt muốn tác thành, nhưng… Trần đại ca đã có hôn ước với hoàng thất, với tính tình của huynh ấy, nếu đã đồng ý thì sẽ không hối hận, với lại nô tỳ là cô nhi, không gia thế, không bối cảnh, làm sao... xứng với huynh ấy chứ?”
Khi nói đến Trần Cảnh, trong mắt Tinh Lam chỉ toàn là nét ảm đạm, khó có thể che giấu nỗi đau khổ yêu nhưng không có được.
Đa tình luôn phiền não hơn vô tình, chuyện nam nữ trên thế gian này đều là như thế. Hạ Sơ Thất đau lòng, vỗ tay nàng ta an ủi, sau đó cười híp mắt, nói đùa, “Không sao, không sao, ta vẫn còn nhiều thuốc, một lần không thành thì vẫn còn lần sau… tóm lại hai người đều đã ở đây, ta có đầy cách...”