Nhặt Được Vương Phi Mê Tiền Vô Độ

Chương 907: Đều đang diễn kịch (1)



“Thiên Lộc, nếu là ngươi… thì ngươi sẽ làm thế nào?”

Triệu Tôn nhớ về năm sáu tuổi. Hắn tho3áng giật mình rồi nhìn Đông Phương Thanh Huyền.

“Đông Phương Thanh Huyền, chuyện cũ đã qua2. Con người phải biết học cách buông tha cho người khác mới có thể buông tha cho chính bản thân mì0nh.”

“Buông tha như thế nào? Buông tha bằng cách nào?” Đông Phương Thanh Huyền hỏi ngược l0ại.

Triệu Tôn cau mày, “Nếu không chịu buông, ngươi định làm thế nào?”

Đông Phương3 Thanh Huyền nhìn hắn trong bộ áo bào màu đen uy phong nghiêm nghị, nhìn khuôn mặt không bao giờ biến sắc ngay cả khi trời sập đất lỡ, từng đoạn quá khứ từ khi họ gặp nhau đến bây giờ lướt qua trong đầu hắn ta như đèn kéo quân.

“Thiên Lộc, hai ta lại cược một ván nữa, được chứ?”

“Chúng ta đã cược rất nhiều lần.” Triệu Tôn mím môi, “Ngươi chưa từng thắng bao giờ.”

“Đúng. Ta chưa thắng bao giờ…” Đông Phương lắc nhẹ cánh tay trái, vì bàn tay trái đã không còn nên ống tay ấy khẽ đung đưa, khiến người khác cảm thấy vô cùng nặng nề. Nhưng hắn ta lại không hề quan tâm, nụ cười vẫn xuất hiện trên gương mặt ấy, “Lần này, ta nhất định sẽ thắng.”

Triệu Tôn nhìn hắn, sát khí bỗng giăng đầy trong mắt.

“Đông Phương Thanh Huyền, nếu ngươi dám động vào nàng ấy, ta sẽ bắt cả Ngột Lương Hãn của ngươi phải chôn theo!”

Sự bất thường đột ngột của hắn đã làm Hạ Sơ Thất giật mình.

Bởi vì lỗ tai xảy ra vấn đề, nàng vẫn luôn chú ý đến đến đoạn đối thoại của Đông Phương Thanh Huyền và Triệu Tôn, vừa nhìn miệng của họ vừa suy nghĩ và nghiền ngẫm trong lòng, thần kinh luôn trong trạng thái tập trung cao độ, căng thẳng đến mức lòng bàn tay rỉ đầy mồ hôi nên nàng không hề phát hiện ra từ khi nào mà thanh đao sắc bén trên tay Đông Phương Thanh Huyền đã rời khỏi vỏ và âm thầm tì vào eo nàng.

Thanh đao không đâm vào thịt, cũng không tì quá gần.

Nguyên nhân khiến nàng không phát hiện ra là do Đông Phương Thanh Huyền có võ nghệ cao cường, có thể rút đao trong im lặng. Hai là nàng quá tin tưởng vào sự vô hại của Đông Phương Thanh Huyền, tin rằng ít nhất hắn ta sẽ không làm tổn hại mình. Vì thế nàng mới dám chắn trước mặt Hạ Đình Cán, chặn hết mọi nguy hiểm cho ông ta mà không hề có chút phòng bị nào.

Nàng nhìn thấy lời của Triệu Tôn rồi bỗng dưng ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt như cười như không của Đông Phương Thanh Huyền.

“Ngươi định làm gì?”

Đông Phương Thanh Huyền nhướng mày, “Nàng không nhìn ra?”

Con tim nàng như thắt lại, thở dốc, “Ngươi muốn giết ta?”

Đông Phương Thanh Huyền cười, “Đừng nói là nàng cho rằng… ta sẽ không nhé?”

Trước lúc này, nếu bảo Hạ Sơ Thất trả lời, nàng sẽ rất tự tin cho rằng là không.

Nhưng giờ đây, khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn ta, nàng lại không thốt lên được lời nói này.

Khí áp trong điện rất thấp, qua một lúc lâu sau vẫn không ai nói gì.

Ai mà không biết tấm lòng của Đông Phương Thanh Huyền dành cho Hạ Sơ Thất chứ?

Thế nên không chỉ mình nàng, mà không ai ngờ được rằng sự việc lại có bước ngoặt lớn thế này.

Hạ Sơ Thất nhớ về những chuyện đã qua, nàng thầm thở dài, có một cảm giác bất lực về cuộc đời phù du như giấc chiêm bao.

Nàng cười, trêu chọc: “Chẳng phải ngươi thích ta ư? Ngươi đành lòng giết ta à?”

Đông Phương Thanh Huyền sầm mặt, đưa đao lên trước, đôi mắt phượng ấy trông cực kì lạnh lùng dưới ánh sáng mờ.

“Hạ thất tiểu thư, nàng đừng tự cho mình là đúng! Nói thật cho nàng biết vậy, ta chưa bao giờ thích nàng, tất cả những gì mà ta làm đều chỉ vì muốn hủy hoại nàng.” Hắn ta ngừng lại rồi nói tiếp, “Chính tay ta hủy phủ Ngụy quốc công, hủy phủ Hàn quốc công... hủy hoại cha mẹ nàng, hủy hoại nhà của nàng... Tất nhiên cũng muốn hủy hoại nàng. Thích ư? Trò lừa gạt như thế này, ngoại trừ nữ nhân ngu ngốc ra thì ai lại tin cơ chứ?”

Hắn nói trong vẻ hững hờ, không nhìn nét mặt của Hạ Sơ Thất mà chỉ kéo nàng tới khống chế trước người, sau đó lườm Triệu Tôn, “Tấn vương điện hạ, cược hay không đây?”

Ánh mắt Triệu Tôn hơi lóe lên, “Ngươi muốn cược gì?”

Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, múa may thanh đao trên người Hạ Sơ Thất, “Cược… nàng ấy.”

“Nàng ấy không phải là thứ dùng để đặt cược.”

Đông Phương Thanh Huyền hừ mũi, “Ngươi không thể không cược!”

Triệu Tôn nheo mắt, “Cược thế nào?”

“Rất đơn giản!” Đông Phương Thanh Huyền vểnh môi, liếc nhìn Hạ Đình Cán, “Giết ông ta giúp ta.”

Bầu không khí trong điện bỗng chìm vào yên tĩnh.

Thường nói tâm tư Triệu Tôn khó dò, nhưng lòng dạ của Đông Phương Thanh Huyền cũng khó dò không kém.

Ai có thể ngờ được hắn ta lại đột nhiên đưa ra yêu cầu này?

Rõ ràng hắn ta hận Hạ Đình Cán thấu xương nhưng lại không đích thân ra tay giết ông ta mà lại ép Triệu Tôn động thủ. Nhưng nếu như Triệu Tôn giết Hạ Đình Cán thì sau này hắn và Hạ Sơ Thất sẽ đối mặt với nhau thế nào? Nếu hắn không giết Hạ Đình Cán thì sao có thể cứu được người phụ nữ dưới thanh đao của Đông Phương Thanh Huyền?

Không ai dám đảm bảo Đông Phương Thanh Huyền sẽ không giết Hạ Sơ Thất.

Nhất là Triệu Tôn, với tình huống thế này sao hắn dám lấy tính mạng của nàng ra cược?

Trong điện, mọi người suy nghĩ và cùng tỏ ra khó hiểu.

Nhưng do Hạ Sơ Thất bị Đông Phương Thanh Huyền khống chế trước người nên nàng không nhìn thấy hắn ta nói gì, thậm chí cũng không biết hắn ta đang lôi mình ra uy hiếp Triệu Tôn giết Hạ Đình Cán.

Trong thế giới của nàng là một khoảng im lặng tĩnh mịch.

Những gì mà nàng có thể nhìn thấy là khuôn mặt nặng nề và ánh mắt chứa sát khí của Triệu Thập Cửu.

Và cả câu nói lạnh lẽo của hắn.

“Đông Phương Thanh Huyền, hai năm không gặp, thủ đoạn của ngươi càng lúc càng thấp kém. Lấy người khác ra uy hiếp hình như đã trở thành chiêu trò quen thuộc của ngươi nhỉ? Trước tiên là con gái của ta, giờ đây là vợ của ta… Dùng cách hèn hạ thế này, ngươi không sợ làm người khác thất vọng à?”

“Ha…”

Đông Phương Thanh Huyền và Triệu Tôn nhìn nhau, sau đó đột nhiên hắn ta cúi đầu nhìn chằm chằm vào đường chân tóc của Hạ Sơ Thất, nhìn rất lâu rồi mới từ từ ngẩng đầu lên:

“Tấn vương điện hạ nói nghe buồn cười thật. Ta vốn dĩ là kẻ độc ác, làm gì lại đi để ý có quang minh chính đại hay không? Bớt nói nhảm lại, người chọn một người đi.” Hắn ta siết chặt eo của Hạ Sơ Thất rồi cười bổ sung, “Muốn nữ nhân hay nhạc phụ?”