Nhặt Được Vương Phi Mê Tiền Vô Độ

Chương 923: Móng vuốt trong lòng triệu tôn (1)



Không thể tiếp tục hòa hợp được nữa là có ý gì? Đươ3ng nhiên là khai chiến.

Một khi khai chiến2, nhất định sẽ là một trận đại chiến.

Khói0 lửa chiến tranh vốn đã bị dập tắt từ lâu, xem ra 0cuối cùng sẽ lại dấy lên rồi.

Hạ Sơ Thất g3ật đầu, chào Hồ Hòa Lỗ theo cách của đàn ông theo thói quen.

“Đa tạ đã báo tin!”

Hồ Hòa Lỗ đáp lễ rồi lại nói, “Còn một chuyện nữa.”

“Hả?” Hạ Sơ Thất mỉm cười nhìn y, “Có chuyện gì vậy?”

Hồ Hòa Lỗ nói, “Hoàng đế Nam Yến phái quân đội đi chinh phạt Liêu Đông, không bao lâu nữa sẽ tới phủ Bắc Bình...”

“Chuyện này ta đã biết.” Cái gọi là chinh phạt Liêu Đông chính là Triệu Miên Trạch lấy lý do Lý Lương Ký “làm xằng làm bậy” nên mới phái binh mã tới Liêu Đông, mà ý của Hồ Hòa Lỗ khi nói như thế nhất định là người Bắc Địch cũng đã biết mục đích thực sự của Triệu Miên Trạch rồi.

Đương nhiên, cũng còn một tầng ý tứ khác mà Hồ Hòa Lỗ không tiện nói rõ ra.

Có khả năng Triệu Miên Trạch có qua lại từ trước cùng với Cáp Tát Nhĩ, muốn kẹp Triệu Tôn vào giữa như nhân bánh.

Trận chiến này dù còn chưa bắt đầu, Triệu Tôn đã nghiễm nhiên có nguy cơ lâm vào cảnh trước sau đều có địch.

Hạ Sơ Thất biết được tin tức mới nhất từ chỗ Hồ Hòa Lỗ, cũng biết Cáp Tát Nhĩ và Triệu Tôn đang nghị sự trong lều nên không tới làm phiền. Tạm biệt Hồ Hòa Lỗ, nàng dắt ngựa rồi ôm Tiểu Bảo Âm leo lên lưng ngựa, dẫn theo Tinh Lam và người lúc nào cũng lẽo đẽo theo sát sau mông họ là Trịnh Nhị Bảo, đủng đà đủng đỉnh đi ra khỏi thôn.

Dọc đường đi, Hạ Sơ Thất vẫn trầm mặc không nói.

Ngoại trừ Tiểu Bảo Âm líu la líu lo thì Tinh Lam và Trịnh Nhị Bảo cũng ít nói.

Cứ đi giữa bầu không khí quái dị ấy ước chừng nửa chén trà, Hạ Sơ Thất mới kéo ngựa ngừng lại.

“Ở chỗ này.”

“Vương phi, chúng ta tới đây làm gì vậy?” Tinh Lam đi tới, kiễng chân bế Tiểu Bảo Âm từ trên lưng ngựa xuống, nhìn theo ánh mắt của Hạ Sơ Thất về phía một con sông nhỏ cách đó không xa, lòng sông còn có một mảng màu xanh nhạt không biết là gì.

Hạ Sơ Thất nắn bóp gương mặt của Bảo Âm, trả lời, “Dắt ngựa đi dạo.”

“Dắt ngựa đi dạo?” Tinh Lam nhăn mặt, “Chạy tới chỗ xa như vậy... chỉ để dắt ngựa đi dạo ư?”

Hạ Sơ Thất duỗi người, hít sâu một hơi bầu không khí tươi mới hoàn toàn không ô nhiễm, cười nhẹ.

“Tiện thể hái một ít rau dại, về làm bánh chẻo rau dại cho Bảo Âm và gia.”

Bởi nguyên nhân địa lý nên người trên thảo nguyên chỉ chú trọng nông nghiệp chăn nuôi, gần như hoàn toàn không trồng trọt. Bởi vậy, những sản phẩm như rau dưa này cũng ít khi xuất hiện trên mâm cơm của những người dân du mục. Ở thôn Dát Tra đã lâu như vậy, số bữa mà mấy người Hạ Sơ Thất trong cái “thương đội” Nam Yến này có rau dưa để ăn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà toàn là những loại tiện cất trữ.

Nàng biết, Triệu Tôn quả thật rất bận rộn, hiện giờ chuyện gì cũng phải do hắn đích thân giải quyết. Là người phụ nữ của hắn, những gì nàng có thể làm là chuẩn bị một mâm thức ăn ngon vì hắn.

Tinh Lam hiểu, không khỏi thở dài.

Nàng ta biết buổi tối hôm qua Triệu Tôn không quay về trướng mà ngủ tạm một tối trên ghế chủ vị trong đại trướng. Bọn họ biết gia luôn cưng chiều vương phi, cưng chiều đến tận xương tủy, hơn nữa cưng chiều đã nhiều năm như vậy, mặc kệ bao nhiêu sóng gió thì hai người đều đã vượt qua, chưa bao giờ thấy bọn họ tức giận cãi nhau cả, lần này từ hoàng lăng đi ra, sao lại trở nên kỳ quái như thế?

Nàng ta không hiểu, thậm chí cũng không thể tin được.

Nhưng chuyện của chủ tử, nàng ta không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể yên lặng đi theo… cùng nhau hái rau dại.

Mùa này, khí hậu ở Âm Sơn nóng bức, nước mưa cũng dồi dào, cây cỏ hoang dại mọc lên thành một mảnh xanh biếc mơn mởn. Hạ Sơ Thất học y học cổ truyền, khả năng phân biệt thảo dược giỏi hơn người bình thường rất nhiều, đối với rau dại cũng vậy. Có rất nhiều loại thực vật có thể làm thuốc cũng có thể ăn được. Mà điều khiến nàng càng mừng rỡ hơn đó là trên bụi cỏ ẩm ướt ở lòng sông còn có một vài loại nấm có thể ăn được.

||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||

Nàng tin thực vật mọc hoang trong tự nhiên, trong bầu không khí tinh khiết không hề ô nhiễm, không nhiều vi khuẩn thế này nhất định sẽ có những loại nấm tạo nên mùi vị rất ngon khi nấu, dù là chỉ luộc lên hay băm nhuyễn làm nhân bánh chẻo thì hương vị đều không tệ.

Trên thảo nguyên không có người, chỉ thấy một mảnh đất rộng mênh mông yên tĩnh.

Vừa hái rau dại, tìm nấm, nàng vừa lên kế hoạch cho bữa trưa.

Tiểu Bảo Âm chạy nhảy chơi đùa, cô bé rất hưng phấn, tìm kiếm rau dại mà như lăn lộn trên cỏ, cứ không chú ý là cô bé liền ngã vào đống cỏ, tùy tiện nhổ một nhúm cây cỏ bất kì, cái miệng nhỏ nhắn hưng phấn gọi “Nương, nương, con tìm được rồi!”, kết quả là chờ đến lúc Hạ Sơ Thất nhìn sang thì đó hầu hết đều là những loại không thể ăn được, chỉ có thể dở khóc dở cười.

Để không đả kích sự tích cực của Bảo Âm, những thứ rau dại mà cô bé hái cũng được để chung vào giỏ trúc của bọn họ, sau đó mới để Tinh Lam phân biệt lần thứ hai. Bảo Âm được cổ vũ, càng chơi hăng hái hơn. Tròn một buổi sáng, “ba cô gái” vừa đi vừa tìm kiếm dọc theo bờ sông, Trịnh Nhị Bảo ở sau lưng bọn họ không ngừng than thở lau mồ hôi.

Khi mặt trời đã lên cao, Hạ Sơ Thất nhìn giỏ trúc đựng đầy chiến lợi phẩm, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, dùng tay làm dấu “OK” rồi chậm rãi cùng Tinh Lam mang giỏ tới bờ sông, ngồi xổm xuống để rửa rau dại và nấm.

Nước sông mát lạnh, rau dại xanh biếc, Bảo Âm nghịch nước, Trịnh Nhị Bảo sốt ruột, Tinh Lam cười nhẹ nhàng, Hạ Sơ Thất cảm thấy vô cùng thư thái, mà bản thân nàng cũng nhanh chóng hòa nhập vào khung cảnh này. Hình ảnh ấy cũng rơi vào tầm mắt của một người đàn ông đang đứng ở sườn dốc xa xa, trở thành một bức tranh phong cảnh tinh xảo mà đẹp đẽ trong mắt người đó.

“Đại hãn!” Thấy người đàn ông nọ đứng nhìn một cách ngơ ngẩn, Như Phong dè dặt tiến lên, vươn tay đặt lên bờm ngựa của hắn ta mà vuốt ve, ánh mắt cũng nhìn theo tầm mắt hắn ta về phía dòng sông nhỏ phía xa xa, gã cúi đầu khuyên giải: “Mặt trời lên cao rồi, chúng ta về thôi!”

Đông Phương Thanh Huyền đeo một chiếc khăn che mặt, chỉ để lộ đôi mắt đang mang ý cười chứ không thấy được biểu cảm trên mặt hắn ta.

“Chờ một chút nữa.”

“Ôi!” Như Phong thở dài yếu ớt.

Hai người lẳng lặng đứng đó hồi lâu vẫn không hề nhúc nhích.

Ánh mắt Đông Phương Thanh Huyền vẫn nhìn về phía bờ sông, khi thì nhướng mày, lúc lại cụp mắt, không biết hắn ta đang nghĩ điều gì. Qua một hồi lâu nữa, hắn ta đột nhiên mở lời, “Như Phong, hình như Bảo Âm cao hơn phải không?”

Như Phong ngẩn ra, mím môi nhìn hắn ta đầy kỳ quái.

Từ lúc từ biệt ở Ngạch Nhĩ Cổ đến giờ mới chỉ có mấy ngày, lại thêm khoảng cách xa như vậy, Tiểu Bảo Âm sao cao nhanh thế được? Sao hắn ta lại nhìn ra là Bảo Âm cao hơn chứ? Như Phong không thể hiểu được cảm xúc của người mang nhung nhớ trong lòng là thế nào, nhưng lại không đành lòng phá vỡ ảo tưởng của hắn ta.