Nhặt Được Vương Phi Mê Tiền Vô Độ

Chương 950: Cưỡng ép và phản công (3)



“Bẩm bệ hạ, các vị đại thần đều nói có lý, thần không có ý kiến gì.”

Ánh mắt Tri3ệu Miên Trạch hơi tối, nhìn Triệu Giai, không nói tốt cũng không nói không tốt, chỉ do 2dự một lúc rồi mới xua tay bảo hắn ta về chỗ, sau đó gọi Trương Tứ Cáp mang ngự kiếm lê0n điện.

Dưới ánh nhìn của mọi người, hắn ta lau thân kiếm, từ từ vén ống tay áo0 lên, bất ngờ rút kiếm ra, đâm vào cánh tay trái của mình.

“Bệ hạ!”

Trê3n điện có vô số đại thần khẽ hô lên.

“Bệ hạ, xin hãy bảo trọng long thể!”

Có thái giám vội vã tiến lên, định băng bó cho hắn ta.

Nhưng Triệu Miên Trạch ngăn lại, hắn ta từ từ giơ cánh tay đang nhỏ máu lên, để mặc cho từng giọt máu tươi rơi xuống mặt đất sáng loáng, trong mắt mang theo một luồng sát khí lạnh lùng bi thương.

“Từ nay Đại Yến không còn Tấn vương, chỉ có Tấn Nghịch!”

Chúng quần thần sửng sốt, họ hiểu được ý bên trong, thế là đồng loạt quỳ xuống tiếp chỉ.

“Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Dường như Triệu Miên Trạch không biết đau, hắn ta nhìn vết thương đang nhỏ máu một lúc rồi mới cho bá quan đứng dậy, ra lệnh: “Mang thanh kiếm này cho Lan Tử An và truyền chỉ của trẫm, sai hắn tập hợp quân mã, dẫn binh ngăn chặn, không được cho Tấn Nghịch rời khỏi phủ Bắc Bình nửa bước.”

Hắn ta nói xong, bỏ kiếm vào vỏ rồi đưa cho Trương Tử Cáp, sau đó xoay người lại, như cười như không, nhìn lướt qua các đại thần đang ngớ người, khóe môi cong lên mang theo nét khinh thường.

“Tòa thành kinh sư này, đừng nói Triệu Tôn không đến được, cho dù hắn có đến thật cũng chỉ có đến chứ không có về.”

***

Vừa vào đêm, thời tiết trở lạnh, hà một hơi toàn là sương.

Đại chiến phủ Bắc Bình mở màn, khắp nơi đều không thái bình, nhưng trong một góc như phủ Định An hầu này lại vô cùng yên bình và tĩnh lặng.

Một năm trước Trần Đại Ngưu bị Triệu Miên Trạch đoạt binh quyền nằm nhàn rỗi trong nhà, cả ngày “yêu vợ tạo con”, bận dỗ dành nương tử, học chữ, ăn ngon uống say, sống thẩn thơ qua ngày, làm phò mã Trưởng công chúa của y, tâm tư thế nào thì người khác không biết được, nhưng trên mặt y lúc nào cũng nở một nụ cười ngọt ngấy.

Khi Triệu Miên Trạch thay thường phục vào phủ, dù Trần Đại Ngưu không được thông báo nhưng cũng không thấy quá bất ngờ, chỉ có điều nụ cười đáng ghét kia lại biến mất dạng.

Y biết rõ người nên đến sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Tuy cả ngày ở trong hầu phủ ăn không ngồi rồi, nhưng y vẫn liên lạc thường xuyên với Triệu Tôn. Khi người của Lan Tử An truyền tin tức vào kinh sư thì thư của phủ Bắc Bình cũng đến được tay Trần Đại Ngưu.

Thậm chí, còn nhanh hơn Lan Tử An một bước.

Y hay tin Triệu Tôn cuối cùng cũng đã khởi binh thế là bèn cười to vài tiếng, vỗ bàn kêu ba tiếng “hay” liên tục, rồi đi vội đến quán rượu Như Hoa nốc một đống rượu, sau lảo đảo đi về nhà, kết quả lại bị nương tử chặn lại chửi cho một trận.

Giờ đây y ngồi trước mặt hoàng đế, hơi rượu vẫn chưa tan hết, giọng nói cũng ậm ờ không rõ.

“Bệ… bệ hạ… sao người lại đến nhà ta rồi?”

“Hầu gia!” Triệu Như Na nhìn y nửa tỉnh nửa say cười ngây ngô, không hề có tí lễ độ nào, nàng bèn kéo tay áo, ra hiệu với y, sau đó vội vàng hành lễ với Triệu Miên Trạch: “Bệ hạ đến hầu phủ lúc nửa đêm, không biết có chuyện gì vậy?”

Triệu Miên Trạch hơi chau mày lại.

Một câu “bệ hạ”, một câu “có chuyện gì”, nghe thì có vẻ đủ lễ nghi, nhưng thực tế lại khá xa lạ. Từ lần bắt nàng ở lại Đông cung, ép Trần Đại Ngưu rời khỏi Liêu Đông, quan hệ giữa hai huynh muội họ nhạt nhòa đi khá nhiều.

Triệu Miên Trạch nhìn Triệu Như Na, hắn ta ngồi vào vị trí chủ tọa, liếc nhìn quản gia hầu phủ pha trà, đợi Trương Tứ Cáp thử xong xuôi hắn ta mới cho lui các đầy tớ trong sảnh, sau đó bưng tách trà lên hớp một ngụm rồi nở nụ cười hòa nhã.

“Lúc này không còn người ngoài, người một nhà không cần câu nệ. Phu thê hai người muội ngồi xuống nói chuyện đi.”

“Bệ hạ…” Triệu Như Na chần chừ.

“Ta là ca ca của muội.” Triệu Miên Trạch nhìn hờ hững nàng, “Nếu phụ vương và mẫu phi vẫn còn sống, họ thấy muội khách sáo như thế thì sẽ buồn biết nhường nào đây?”

Triệu Như Na sửng sốt, “Vâng thưa ca ca!”

Nàng nói xong bèn kéo Trần Đại Ngưu ngồi xuống. Nhưng tính của y vốn đã ngang ngạnh, giờ đây lại có chút hơi men, làm gì chịu nghe theo?

Y kéo ngược lại tay nàng, trợn mắt lên.

“Nương tử, nàng ngốc à? Đó là hoàng đế… Ta chỉ là một tên quê mùa sao có thể ngồi cùng chỗ với hoàng đế chứ? Thế thì khác nào muốn cái mạng già của ta? Không không không… không ngồi… Ta vẫn chưa sinh con duy trì hương hỏa, thông thể chết được, không thể chết được!”

Y vừa nói vừa xua tay.

Triệu Như Na dở khóc dở cười, nàng đỡ lấy y rồi áy náy nhìn Triệu Miên Trạch, dịu dàng nói với y, “Hầu gia, chỗ này không có người ngoài. Huynh ấy là ca cha của thiếp, chàng cũng gọi một tiếng ca ca đi.”

“Ca ca?”

Trần Đại Ngưu trợn mắt lên, hô lên một tiếng “mẹ ơi!” rồi phá lên cười.

“Nương tử, nàng đang đùa ta à? Cái gã mặt thư sinh này nhỏ tuổi hơn ta, sao có thể làm ca ta được?”

Không biết y say thật hay mượn rượu giả điên mà chưa nói xong đã lảo đảo bước lên vài bước, chỉ vào Triệu Miên Trạch rồi cười phá lên:

“Này, tên kia, gọi ta là ca!”

“…”

Triệu Như Na nhìn y, cực kỳ muốn kiếm cái lỗ chui xuống.

Ngày thường tính tình và nhân phẩm của Trần Đại Ngưu rất tốt, không hề mê rượu, hôm nay không biết vì sao lại lên cơn điên, chạy đến quán rượu Như Hoa uống say bét nhè. Giờ đây lại bày ra bộ dạng này trước mặt hoàng đế, quả thật khiến nàng phải toát mồ hôi lạnh.

“Ca ca, ngày thường hầu gia không uống rượu đâu, tửu lượng kém…”

“Muội không cần nói thay cho y.” Khi Trần Đại Ngưu lên cơn say, trên khuôn mặt Triệu Miên Trạch vẫn nở nụ cười thờ ơ, không có dấu hiệu tức giận, “Thanh Hoa, muội sai người đưa y xuống nghỉ ngơi đi.”

“Chuyện này…”

Triệu Như Na do dự.

Nàng biết Triệu Miên Trạch đến hầu phủ thể nào cũng có chuyện quan trọng tìm Trần Đại Ngưu, nhưng trạng thái của y bây giờ sao có thể nói chuyện đàng hoàng với hắn ta chứ?

Nàng suy nghĩ rồi gật đầu, sau đó gọi Lư Vĩnh Phúc vào dìu Trần Đại Ngưu đang lảo đà lảo đảo đi xuống, rồi mới đích thân châm trà cho Triệu Miên Trạch, ngồi xuống vị trí thấp hơn hắn ta, nhẹ giọng hỏi.