Nhặt Được Vương Phi Mê Tiền Vô Độ

Chương 972: Dựa vào chính mình (1)



“Điện hạ có lệnh! Toàn lực tiến công Xương Bình!”

“Đánh3, có chết cũng phải đánh!”

“Giết!”

“Thịt con m2ẹ chúng nó đi!”

Từ xa xa truyền tới một tràng tiếng hé0t, tiếng vó ngựa, còn cả tiếng pháo rung trời và tiếng binh kh0í va chạm… Triệu Tôn lẳng lặng đứng yên trong chốc lát, nhìn á3nh lửa trên những ngọn đuốc trong thành giống như con rắn không ngừng di chuyển, chậm rãi nghiêng người, buộc lại áo choàng trên người Hạ Sơ Thất rồi thấp giọng cười.

“A Thất có lạnh không?”

Hạ Sơ Thất lắc đầu, “Thiếp không lạnh.”

Đánh thắng một trận khoái trá đến vậy thì làm sao nàng có thể lạnh được chứ?

Không sai, trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng Triệu Tôn sẽ nhân cơ hội mà tập kích bất ngờ vào Cư Dung Quan thì quân chủ lực của quân Tấn không hề tiến tới Cư Dung Quan, năm tiểu đội của đội đặc nhiệm Gai Đỏ và tướng sĩ của quân tiên phong chỉ có một mục đích duy nhất là hấp dẫn tầm mắt và hỏa lực. Thực ra, trọng binh của quân Tấn đã tới Xương Bình trong đêm, mục đích của Triệu Tôn cũng là dựa thế mà đánh hạ trấn Xương Bình ở kề sát Cư Dung quan.

Nói vậy nhưng nghi binh kiểu này thật ra rất dễ bị nhìn thấu, Triệu Tôn cho một vạn quân mai phục ở đó là để ứng phó tình thế nguy hiểm nếu bị phát hiện. Nhưng mà Phó Tông Nguyên của Cư Dung Quan không hiểu là đã buôn bán tới váng đầu hay là thực sự không thèm để ý đến tướng sĩ và sống chết của bản thân mà không hề phát hiện ra, cứ thế, gã hoàn toàn để Triệu Tôn nắm mũi dắt đi.

Trận tập kích bất ngờ giành được thắng lợi nhưng vẫn không tránh được tử thương.

Chưa tới hừng đông, trên chiến trường đã liên tục có người đưa những người bị thương ra. Mấy vị thầy thuốc theo quân đã bận tới tối tăm mặt mũi. Hạ Sơ Thất thấy tình hình này, tuy nàng không có cách nào xông lên tiền tuyến đánh giặc nhưng nàng vẫn dùng bản lĩnh của chính mình mà ra sức vì quân Tấn.

Nàng cáo biệt Triệu Tôn, trực tiếp đi vào doanh trại để băng bó cho binh sĩ.

Ở góc độ của một bác sĩ như nàng thì hành vi này quả thực rất bình thường.

Nhưng khi nàng vừa vào quân doanh, đối với những binh sĩ bị thương mà nói thì lại là sự chấn động thị giác vô cùng bất thường. Người đau không dám kêu, người bị thương không dám hét, tất cả đều đồng loạt nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin nổi, dường như bọn họ không thể hiểu nổi tại sao Tấn vương phi lại tự mình tới chữa trị cho bọn họ.

Nhưng như lời nàng nói, ai ai cũng là máu, là thịt.

Một “Tấn vương phi” đứng ở tít trên cao mà lại ra tay “đích thân chữa trị” cho bọn họ như vậy quả thực đã có tác dụng to lớn tới sĩ khí của quân Tấn. Có người cảm động đến rơi lệ, có người lại ở tại chỗ thề độc rằng sẽ vĩnh viễn làm trâu làm ngựa vì Tấn vương điện hạ.

Trong quân doanh, Hạ Sơ Thất mệt mỏi tròn một ngày đêm nhưng trong lòng lại có cảm giác vui vẻ không nói nên lời.

Cứu người, chữa trị thế này khiến tâm tình nàng vô cùng vui vẻ.

Khi quay về lều, nàng giơ tay tìm Triệu Tôn để tranh công.

“Chàng thấy tác dụng của thiếp chưa? Quân tâm có phải đã rung động rồi không?”

Điều này, Triệu Tôn không phủ nhận.

Tác dụng mà nàng tạo ra là điều mà lúc trước hắn chưa từng nghĩ tới.

Hắn đưa nàng đi theo chỉ là không đành lòng khiến nàng phật ý, nhưng A Thất của hắn lại có biện pháp của riêng mình. Mặc dù nàng vô tình hay cố ý thì một câu “Tấn vương phi đích thân trị thương” sau khi trải qua biết bao lần truyền miệng đã trở thành lời tán dương trong quân đội, mọi người không còn nghĩ rằng phụ nữ không nên vào quân doanh nữa, mà ngược lại, chuyện này khiến các tướng sĩ cảm nhận được sức mạnh khi hợp lực của vợ chồng Tấn vương.

“A Thất làm tốt lắm!”

Triệu Tôn vừa xoa đầu nàng vừa cười bổ sung.

“Cuối cùng cũng không lãng phí quân lương.”

“... Chàng có thể nói tiếng người được không vậy?” Hạ Sơ Thất hất tay hắn ra, trừng mắt hung tợn nhìn hắn, lau mồ hôi lạnh trên trán mình, “Không thèm lảm nhảm với chàng nữa, thiếp ăn cơm rồi vào bếp xem thuốc sắc thế nào. Từ hôm nay, thiếp sẽ chính thức đảm nhận vị trí Đại đội trưởng đội quân y của quân Tấn.”

“Bổn vương nhớ là... nàng cũng là Đội trưởng của đội đặc nhiệm Gai Đỏ, phải không?”

“Thì sao nào, thiếp nghiện làm đội trưởng đó.”

Nàng liếc mắt, kiêu ngạo nhìn hắn rồi xoay người, nhưng còn chưa bước ra tới cửa thì đã thấy một trinh sát vội vã chạy về bẩm báo, nét mặt vô cùng khẩn trương, “Điện hạ, cấp báo!”

Triệu Tôn gật đầu, “Nói.”

Trinh sát ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Hạ Sơ Thất thì có chút chần chừ.

Triệu Tôn chậm rãi mở miệng, “Nói đi, nàng ấy không nghe được đâu.”

Hạ Sơ Thất thì chỉ muốn nhào qua bóp chết hắn luôn. Khi giữa hai người vô cùng thân thiết có thể dùng sự đau khổ của đối phương làm trò đùa là vì họ biết đối phương đã không còn quan tâm đến đau khổ đó nữa, hay nói cách khác, đây có thể coi là một loại an ủi hài hước.

Nàng len lén dựng thẳng ngón giữa với Triệu Tôn rồi thoáng thay đổi một góc độ khác.

Như vậy thì nàng có thể nhìn thấy được trinh sát kia đang nói gì, “Theo thuộc hạ do thám được thì chiều nay sứ giả của Cáp Tát Nhĩ của Bắc Địch đã tới Cư Dung Quan và tiếp xúc với Phó Tông Nguyên, trao đổi nội dung gì đó mà chúng thuộc hạ không thể do thám được. Tuy nhiên, xem tình huống hiện giờ thì có lẽ Bắc Địch sẽ có hành động...”

Sự kiện Cư Dung Quan bất ngờ bị tập kích rốt cuộc cũng đã khiến Bắc Địch có hành động rồi.

Tiếp theo đây thì Ngột Lương Hãn cũng sẽ hành động thôi.

Triệu Tôn hơi híp mắt, hắn chưa tỏ thái độ gì mà chỉ thản nhiên xua tay.

“Ta biết rồi.”

“Còn một chuyện nữa!” Trinh sát kéo chiến giáp trên người, nâng bội kiếm trên eo ra rồi đột nhiên cau mày, “... Có chuyện này, thuộc hạ không biết có nên nói hay không.”

Hạ Sơ Thất nghĩ, trên đời này, câu nói vô sỉ nhất chính là “Không biết có nên nói hay không”.

Ai có thể chống lại câu hỏi dụ dỗ kiểu này chứ?

Nàng cảm thấy vô cùng tò mò nhưng vẫn chỉ bĩu môi khinh bỉ, Triệu Tôn thấy nét mặt của nàng thì mỉm cười.

“Cần nói thì ngươi nói, còn không cần nói thì ngươi đừng nói.”

Trinh sát sửng sốt, bị lời này của hắn chọc cười, tâm tình đang căng thẳng cũng trở nên thoải mái không ít. Y toét miệng mỉm cười vui vẻ, “Vâng, bẩm điện hạ. Chuyện là thế này, thám tử của chúng ta vô tình phát hiện ra rằng Phó Tông Nguyên kia thực sự là một tên quái đản, đại chiến trước mặt rồi mà gã vẫn không hề quên việc buôn bán, ngay cả khi sứ giả Bắc Địch vào thành bàn bạc thì gã vẫn còn đang tiếp đãi một thương nhân Nam Yến.”

“Thương nhân Nam Yến ư?” Triệu Tôn hơi nhướng mày.

“Chuyện thuộc hạ muốn nói là về người này.” Trinh sát liếc nhìn Hạ Sơ Thất rồi mới nói, “Người nọ mặc nam trang nhưng vẫn bị thám tử nhận ra là một người phụ nữ, mà còn là đại đương gia vô cùng nổi danh của Cẩm Cung ở Nam Yến.”

Nhìn đôi môi mở ra khép lại của y, Hạ Sơ Thất nghe được tiếng trái tim mình đang đập thình thịch.

“Biểu tỷ?”

“Báo...”

Trong quân doanh Xương Bình, lính liên lạc đè thanh đao trên thắt lưng xuống rồi nhanh chóng bước vào doanh trướng, cúi đầu trước mặt Triệu Tôn đang ngồi trên ghế.

“Điện hạ, sứ giả của Binh Bộ Lan thượng thư tới.”