Nam nhân bạch y khẽ đưa mắt nhìn một lượt, đối diện những cặp mắt yếu đuối khẩn cầu y thật không nỡ ra tay. Thân là người của ma giới nhưng không vì thế mà y độc ác, tàn nhẫn. Thế nhưng quân vương đã đổi, ma giới cũng vậy mà đổi thay. Y không muốn tàn nhẫn cũng không được. Atula Vương là một kẻ nguy hiểm, thuận hắn thì sống, nghịch hắn thì chết. Vì thế mà nhân lực của ma giới giảm đi quá nửa, thay vào đó là lũ yêu ma qủy dị như kẻ trước mặt y đây.
– Ma Dược Sư! Ngươi còn đứng đó làm gì mà không mau hành động? Ngươi đừng quên đại vương của chúng ta đã hết kiên nhẫn rồi đó. Nếu lần này chế thuốc thất bại thì toàn bộ người của Ma Dược Cốc sẽ chết không toàn thây đâu!
Hắn gầm lên giận dữ. Hai mắt đỏ ngầu của hắn lông lên sòng sọc như muốn rớt cả con ngươi ra ngoài khiến cho đám nữ nhân nhìn thấy phải la lên kinh sợ.
– Ha ha ha ha việc đó cứ để ta, cứ để ta. Ta đảm bảo sẽ lấy không sót một giọt huyết nào.
Lúc này y chỉ thờ ơ đáp nhẹ một tiếng:
– Vậy thì được, làm phiền Ngạo Qủy Sứ.
Dứt lời Ma Dược Sư đi nhanh ra ngoài. Y thật không muốn nán lại ở đây thêm một chút nào hết. Mùi hôi tanh nồng nặc của máu dưới nền đất khiến y rợn người. Nhưng biết sao đây? sinh mạng hơn trăm ma nhân trong Ma Dược Cốc nằm trong tay y, y không thể không tàn nhẫn.
– AAAAAAAAAAAA
Tiếng la hét đồng loạt cất lên kinh hoàng phía sau lưng y. Khẽ nhắm mắt lại, bàn tay run run bất giác siết chặt. Y mím chặt môi đến rỉ máu rồi bước đi vội vàng như trốn chạy.
Bên trong, thân xác của chín trăm chín mươi chín nữ nhân nằm rạp dưới nền đất lạnh ngắt. Trên chiếc cổ trắng ngần là một vết cắt sâu hoắm, tưởng chừng có thể khiến đầu lìa khỏi cổ. Máu từ đó mà tuôn ra không ngừng.
Ngạo Qủy Sứ đứng ngoài nhìn thích thú rồi đưa tay lên trước mặt nhẹ nhàng xoay tròn ngón trỏ, một đạo kim quang phát ra bao trùm lên xác các cô gái.
– Lại đây nào! Lại đây nào.
Lời hắn vừa cất lên, chín trăm chín mươi chín dòng máu đỏ tươi theo đạo kim quang bay về phía hắn. Màu huyết đỏ rực xen lẫn màu vàng kim sáng lấp lánh đẹp đến mê hồn người.
Tiếng cười man rợ của hắn vang vọng khắp một vùng thâm sâu tối tăm.
oOo
– Ma Dược Sư, ngươi chế thuốc đến đâu rồi?
Ngạo Qủy Sứ đã đứng bên cạnh Ma Dược Sư từ lúc nào bất ngờ lên tiếng. Có lẽ vì đang tập trung điều chế độc dược lên y không phát giác ra sự xuất hiện của hắn, bởi vậy mà khi bị hỏi bất ngờ y thoáng giật mình. Y không nhìn hắn mà chỉ ậm ờ trả lời lấy lệ:
– Đã xong. Ngô công độc, mãng xà độc, toàn yết độc, đông trùng độc, bách hoa độc, tử diệp thảo… Tất cả đều đã chế xong.
Không sai, một nghìn năm trước Atula Vương bất ngờ xuất hiện ở Ma Dược Cốc. Hắn muốn y điều chế ra loại dược có thể cải tử hoàn sinh. Nếu chỉ như thế thì chẳng có gì để y phải nhọc tâm nhưng điều hắn muốn vượt xa khả năng của y rất nhiều. Loại dược đó không những giúp người trúng phải sống lại mà còn xoá sạch hết kí ức trong não bộ và khiến họ phục tùng hắn một cách triệt để. Không còn giữ cho mình chút lí trí, ý thức nào, chỉ một lòng một dạ làm theo mệnh lệnh của hắn đưa ra mà thôi. Điều đó thật quá sức với y. Y đã thử nghiệm trên dưới mười lần nhưng đều thất bại. Đã nghìn năm trôi qua, kết quả vẫn chỉ như vậy. Và việc Atula Vương mất kiên nhẫn cũng là điều dễ hiểu.
Y thật không dám tin vào mắt mình. Vòng âm dương bát quái chính là điều mấu chốt quyết định y điều chế loại dược đó thành công hay thất bại. Y biết nếu thành công trăm mạng ma nhân trong Ma Dược Cốc sẽ được bảo toàn. Và hơn hết lòng tự trọng của một người đứng đầu Ma Dược Cốc không cho phép y bị thất bại lần nữa. Y vui mừng cũng vì điều đó.
Bên cạnh Ngạo Qủy Sứ cũng rất nóng vội nên đã nhanh chóng đưa một thân xác bị đóng băng vào chiếc thùng chứa độc dược. Nhìn lớp băng tan, vòng âm dương bát quái không ngừng luân chuyển xung quanh rồi từ từ xâm nhập vào nam nhân trong đó. Hắn thật sung sướng bội phần. Phải chăng nếu lần này thành công thì hắn sẽ có cơ may được Đại Vương trọng dụng và trở thành tâm phúc bên cạnh ngài. Hắn sao không sung sướng cho được.
– Kết quả sao?
Âm thanh cất lên văng vẳng như đến từ địa ngục mang theo khí lạnh toát người, vừa uy nghiêm, vừa lạnh lẽo.