Ngước mắt lên nhìn a hoàn của mình đang hấp tấp chạy vào, ả bình thản nói:
– Tiểu Xà có chuyện gì mà ngươi lại hấp tấp như thế?
– Công chúa à Tiểu Xà bực mình cho công chúa.
– Bực mình cho ta?
– Dạ, chuyện là thế này bla…bla…(thuật lại hết đoạn hội thoại ả nghe trộm được)
– Chỉ có vậy thôi sao? (ả điềm tĩnh hỏi lại)
– Dạ công chúa.
– Haha ta nghe nói ma hậu của ma giới là người của nhân giới, nếu đã là người của nhân giới ta phải lo lắng sao? Ta không tin mình lại không thể mê hoặc được tên ma vương đó. Đi! Có lẽ ta lên qua yết kiến ma hậu của ma giới.
– Dạ, công chúa.
Ả công chúa lả lướt đứng dậy trên khuôn mặt thoáng lộ ra vẻ cay độc.
……#……#……
– Tiểu Hồng em nói thật sao? Công chúa yêu tinh quốc hôm nay đã đến yết kiến ma vương rồi (Liên Thảo lo lắng hỏi lại)
– Dạ ma hậu, em phải chạy ra hỏi tin tức mới biết đó.
– Vậy sao ma vương không nói với ta? (thờ thẫn tự hỏi)
– Dạ cái này chắc ngài ấy không muốn nương nương lo lắng.
– Vậy ma vương nói sao? (chờ đợi)á
– Dạ cái này em chưa nghe ngóng được. (nhỏ giọng nói)
– Không sao, ta sẽ đến chỗ ma vương hỏi, đi nào!
– Dạ nương nương.
Nhanh chóng rời khỏi, dù trong lòng tin chắc rằng Vân Phong sẽ không đồng ý đâu nhưng vì sao nỗi lo lắng vẫn len lỏi. Muốn hay không tốt nhất vẫn lên hỏi còn hơn ngồi ở phòng bất an.
Chỉ là đi được 1 đoạn đường thì đã giáp mặt với nhau.
Nhìn người trước mặt xinh đẹp dáng vẻ lả lướt, phong trần vạn chủng Liên Thảo trong lòng cũng phần nào đoán được người đó là ai?
Ả công chúa yêu tinh quốc cũng lặng lẽ soi xét người đối diện. Cô ta từ trước đến nay ghét nhất là những nữ nhân xinh đẹp ngang hàng hoặc hơn ả. Mà người phía trước này thật sự rất đẹp so với Hằng Nga còn đẹp hơn. Và đặc biệt ả cảm nhận được pháp lực của người đối diện rất yếu ớt, người như vậy thì trong cung này chỉ có 1 người đó chính là ma hậu nhân giới.
Ngay lúc Liên Thảo định bỏ qua ả ta tiếp tục đi thì ả đã lên tiếng trước.
– Ma hậu xin dừng bước.
Liên Thảo khẽ dừng lại, dửng dưng lên tiếng:
– Không biết công chúa có việc gì?
Ả công chúa khẽ cười lạnh nhưng nhanh chóng lấy vẻ mặt yêu kiều, yếu đuối thay thế. Cô ta chậm rãi bước đến trước mặt Liên Thảo hành lễ:
– Tham kiến ma hậu, hy vọng sau này được ma hậu chỉ bảo thêm.
– Ta không biết sau này chỉ bảo gì cho công chúa đó? (lạnh nhạt nói)
– Dạ tất nhiên là chỉ bảo cách để chăm sóc làm vừa lòng ma vương rồi.
– Chăm sóc ma vương đã có ta không cần công chúa phải lo lắng. Ta có việc phải đi không thể tiếp chuyện với công chúa được nữa.
– Ma hậu không cần mệt sức đến chỗ ma vương nữa đâu, vì ngài ấy muốn yên tĩnh không muốn tiếp bất kì ai. Tỷ tỷ a~ sau này tỷ muội ta sẽ hầu hạ cùng 1 phu quân, tỷ không thể có thai vì thế nên biết điều 1 chút, muội sợ sau này mình mang long thai ma vương sẽ nhàm chán tỷ mà vứt tỷ vào lãnh cung không chừng, haha
– Đứng lại.
– Sao? Tỷ tỷ sợ rồi sao? Tỷ có biết không sinh được con là phạm tội lớn đó.(ả vừa nói vừa dồn Liên Thảo về phía sau)
– Ta sẽ có con.
– Có con sao? 300 năm rồi không có con ở đâu a~
Liên Thảo hoang mang ngày càng lùi ra sau cho đến khi trượt chân do dẵm phải đám đá trơn nhẵn ngã ngửa ra sau.
“Rầm”
– A~ Tiểu Hồng bụng của ta đau quá.
– Nương nương không sao chứ? Ma y, mau gọi ma y nhanh lên.