Dịch: Hoangtruc
***
Trang Tâm Nghiên tranh thủ trời vừa sập tối, ngồi lên hắc ưng rời đi.
Nàng cũng biết nếu Triệu Phụ Vân muốn rời đi, sẽ rất dễ dàng.
Nàng mang theo thư, thừa dịp ban đêm, biến thân thành mèo ngồi trên lưng chim ưng bay từ cửa sổ lên không trung. Sau đó xoay ba vòng trong huyện Vụ Trạch này.
Trong ánh trăng mờ ảo, nàng nhìn thấy từng ngọn đèn sáng trong mỗi nhà ở Huyện Vụ Trạch này, trong đó nơi ở của Triệu Phụ Vân là sáng nhất. Nhưng bên ngoài đạo tràng của Triệu Phụ Vân lại là một vòng bóng tối.
Mắt mèo của nàng có thể nhìn thấu bóng tối bên ngoài viện, thấy trong đó có một bộ thi khôi cao lớn, có một bầy khỉ, hình như còn có cả âm quỷ.
Lúc nàng nhìn mấy người này, tựa hồ mấy người này cũng đang ở trong bóng tối nhìn nàng. . đam mỹ hài
"Ăn nàng ta luôn đi!" Có một giọng nói đột nhiên vang lên. Nàng nhìn thấy một cô gái mặc trang phục bản địa sặc sỡ, tay xách theo một cái giỏ trúc, trong giỏ trúc lại có một cái bao bố.
Nàng kia mở túi ra, côn trùng từ trong bao bố tuôn ra, chớp mắt đã hóa thành từng điểm sáng vàng nhạt bay lên bầu trời.
Trang Tâm Nghiên kinh hãi, hắc ưng cất cao, nhanh chóng bay ra ngoài thành.
Côn trùng kia không bay cao được, chỉ là là bay dưới tầng thấp, cũng không đủ nhanh nên dần dần đã bị bỏ lại phía sau. Ước chừng ra khỏi thành hơn mười dặm, hắc ưng bèn hạ xuống mặt đất.
Trang Tâm Nghiên biết đã đến cực hạn của hắc ưng rồi.
Đúng lúc này nàng mơ hồ nghe thấy có tiếng côn trùng vỗ cánh. Nhìn từ xa, chợt có từng điểm sáng ánh vàng li ti đang bay về phía này.
Hắc ưng bay lên, nghênh đón đám côn trùng kia. Nàng biết, hắc ưng định ngăn cản bầy côn trùng đuổi giết nàng thêm chốc lát.
Nàng chạy vọt vào trong rừng, dốc hết tốc lực, không biết thế nào lại vô tình trêu chọc một con hồ ly, bị nó đuổi theo cả một đoạn đường.
Về sau nàng đi nàng qua một thôn nhỏ, ăn trộm một bộ đồ nữ, lại biến ảo thành hình người. Sau khi mặc quần áo xong, nàng lại tiếp tục nhắm thẳng hướng núi Phi Long mà đi.
Nàng biết đến núi Phi Long đấy.
Kỳ thật núi Phi Long không tính là nổi danh, bởi núi này không cao, chỉ có dáng núi đẹp. Cũng vì dãy núi cũng mang theo dáng của phi long mà thành tên.
Nàng không phải là người vùng này, chẳng qua lúc điều tra lịch sử Vụ Trạch từng đọc qua ghi chép về núi Phi Long. Trong đó có nhắc đến thời thượng cổ, có rồng vàng độ kiếp không thành mà rơi xuống nơi đây. Sau khi chết, thân thể nó nhanh chóng hóa thành đất vàng, lâu năm tạo thành ngọn núi này.
Chẳng qua mọi người cảm thấy nếu gọi là núi Trụy Long không dễ nghe cho lắm, nên mới gọi thành núi Phi Long, ngụ ý hi vọng con rồng kia chịu hết kiếp nạn sẽ bay được lên lại.
Với những chuyện hoặc người không liên quan tới mình, những người khác đều sẽ ôm theo lời chúc nguyện mỹ hảo đấy!
Đã có người cho rằng ngọn núi này sẽ trở thành một tòa linh sơn, chẳng qua nhiều người từng tới đây, phát hiện ngọn núi hoang vu, đất vàng cứng ngắc, khô cứng vô cùng, không thể nào khai hoang trồng trọt được.
Cho nên nên dần dần mọi người đều đã lãng quên nơi này.
Trang Tâm Nghiên nghĩ lại những tin tức đọc được của núi Phi Long, lại không ngờ rằng trong núi lại có một cái động Kim Tuyền gì đó.
Nàng một đường đi thẳng tới núi Phi Long, không ngừng không nghỉ. Bởi vì nàng biết mình đến sớm chừng nào, Triệu Phụ Vân có thể sớm thoát khỏi nguy hiểm chừng nấy.
Trời vừa sáng thì nàng cũng tới được núi Phi Long, nhưng lại không thấy động Kim Tuyền ở nơi nào.
Trong sách có ghi núi Phi Long không hùng vĩ, nhưng đi tới trước ngọn núi này thì thấy không thể nào nhìn hết toàn bộ núi được. Hơn nữa đã qua nhiều năm, ngọn núi đã mọc đầy cây cối.
Mà Triệu Phụ Vân cũng không nói làm sao tìm được. Bởi thật sự chính hắn cũng chưa từng tới qua, chỉ biết phủ Nam Lăng có một vị trưởng bối sư môn lập động phủ tu hành ở nơi này. Đây là nhiều năm trước lúc hắn còn ở trên núi, khi đạo sư thỉnh thoảng giảng giải về tri thức địa lý, thường tiện thể nhắc đến ai đó mở ra động phủ ở ngọn núi nào đó.
Nàng không tìm thấy, lòng quýnh lên, bèn đi đến một chỗ cao cao hô lớn: "Triệu Phụ Vân, đệ tử Núi Thiên Đô cầu kiến động chủ động Kim Tuyền."
"Triệu Phụ Vân, đệ tử Núi Thiên Đô cầu kiến động chủ động Kim Tuyền...."
Sau khi hô to ba lượt, có một giọng nói từ trong núi truyền đến: "Nữ oa kia, không cần gọi nữa, đi tới chỗ nghịch lân nơi đầu rồng, có cửa động ẩn, tiến vào là được."
Trang Tâm Nghiên còn chưa Trúc Cơ, không biết đằng vân giá vũ, cũng không biết cắt giấy hóa thành chim chở mình xuống dưới núi. Cũng may nàng tìm thấy được một con đường đi xuống, sau đó tìm thấy được một cửa động.
Cửa động được người sửa sang gọn gàng, có thể đi lọt hai người một lúc, bên trên còn có bốn chữ lớn - Kim Tuyền Động Thiên.
Cửa động có bậc thang dẫn xuống dưới, lộ ra ánh sáng mờ mờ. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy ngọn núi lớn này chỗ này như đầu rồng đang ngẩng cao.
Nếu không có người nói thì làm sao nàng biết được nơi này lại có một cái động tên là động Kim Tuyền kia chứ.
Nàng men theo bậc thang đi xuống. Bậc thang quanh co, càng đi xuống càng sáng, cũng càng rộng rãi như thể phần thân hồ lô.
Mãi khi đi xuống tới cuối cùng, nàng thấy có hai người đang ngồi.
Xung quanh chỗ ngồi của bọn họ toàn là nước, trong nước có ánh màu vàng, còn có chi chít lá sen nhỏ màu vàng kim đan xen nhau.
Nàng cũng không biết chủng loại sen này là gì, chỉ cảm giác có một chút tiên ý huyền diệu không miêu tả rõ được.
Trong hai người này, một người diện mạo cương nghị, mặc pháp bào màu vàng nhạt, còn người kia là nữ tử mặc một thân quần áo màu đen, tóc mai và tóc mái đều búi gọn cả thành một búi tóc trên đỉnh đầu, đội mũi quan màu đỏ, mang đến cho người ta cảm giác kinh diễm.
Khi nàng xoay đầu lại, Trang Tâm Nghiên chỉ cảm thấy như bị người nhìn thấu nội tâm.
Nữ đạo nhân này lộ ra khí chất âm hàn nhưng không mang vẻ tà khí, chỉ là cảm giác như hàn ngọc.
"Trang Tâm Nghiên, thuộc Trang thị phủ Thương Châu bái kiến hai vị đạo trưởng." Trang Tâm Nghiên hành lễ nói.
"Ngươi không phải đệ tử núi Thiên Đô, cớ sao lại nói dối?" Đạo nhân có khuôn mặt cương nghị mặc áo bào vàng hỏi.
"Quả thật tại hạ không phải đệ tử núi Thiên Đô, nhưng chuyến này tới đưa tin giùm đệ tử Triệu Phụ Vân của Thiên Đô, vì không tìm thấy động Kim Tuyền nơi nào nên mới lớn giọng gọi." Trang Tâm Nghiên vội vàng nói.
"Cầm thư đến cho ta xem." Đạo nhân cương nghị mặc áo bào màu vàng nói.
Trang Tâm Nghiên dâng thư của Triệu Phụ Vân lên.
Mà lúc này đạo nhân âm nhu như bảo ngọc mới mở miệng nói: "Trang thị Thương Châu, nghe nói tổ tiên có người từng tương luyến cùng mèo yêu, cho nên đời sau có một chi tộc nhân mang huyết mạch mèo yêu. Ngươi thuộc chi này?"
Trang Tâm Nghiên bị người nói toạc ra thân phận huyết mạch bèn đổi sắc mặt, nhưng dưới ánh mắt bức người của nữ đạo nhân chỉ có thể đáp: "Đúng vậy."
"A, vậy ngươi có thể biến thành mèo phải không? Ngươi biến ảo một cái xem?" Nữ đạo sĩ nói.
Trang Tâm Nghiên cảm giác mình như nhận lấy nhục nhã cực lớn, mặt đỏ lên, mắt đầy lửa giận. Nàng cảm giác nữ đạo nhân này không coi mình là người mà coi mình như một con mèo vậy.
"Được rồi, đừng đùa tiểu cô nương người ta nữa. Nếu ngươi đã thích mèo thì tìm một con linh miêu nuôi đi. Ngươi nhìn xem lá thư này." Nam đạo nhân mặc áo bào màu vàng nói.
Ánh mắt của nàng ta dời khỏi người Trang Tâm Nghiên, nhận lấy lá thư đọc qua nội dung.
"Thế nào, có hứng thú qua đó một chuyến hay không? Nếu ta không đoán sai thì nơi đó hẳn là chỗ huyền âm, cực kỳ thích hợp cho ngươi tu hành. Không phải ngươi cũng đang tìm một nơi thích hợp mở động phủ lập đạo tràng hay sao? Theo miêu tả của Triệu Phụ Vân, ta thấy có lẽ thích hợp." Đạo nhân mặc áo vàng nói.
Nữ đạo nhân đội mũ quan đỏ trầm ngâm một chút, đột nhiên quay lại hỏi Trang Tâm Nghiên: "Ca ca ngươi chết ở huyện Vụ Trạch, sao không trình chuyện này lên cho triều đình Đại Chu biết? Lại tự mình làm việc, cuối cùng tìm tới nơi này?"
Đạo nhân mặc áo bào vàng cũng nhìn qua, trong ánh mắt như lộ ra ánh sáng vàng.
Nàng lập tức cảm thấy như có một áp lực cực lớn đè xuống, đến hít thở cũng khó khăn.
"Ta có xin giúp đỡ qua, nhưng không có người nào trong triều đình chịu để ý tới chuyện ở bên phủ này. Cho nên ta đành tự mình tìm cách báo thù giúp anh trai."
"Đạo Tử tân chính chính là tân chính của triều đình Đại Chu, làm sao có giáo dụ bị giết còn không xuất nhân thủ đến điều tra?" Đạo nhân mặc áo vàng cười lạnh một tiếng.
Nữ đạo nhân đội mũ quan đỏ mới nói tiếp: "Cho nên La Tiên quan mới thỉnh được ý chỉ của Hoàng Đế Đại Chu hợp tác với núi Thiên Đô chúng ta, nhờ chúng ta phái đệ tử Huyền Quang núi Thiên Đô chúng ta đi các nơi làm giáo dụ."
"Chúng ta tu hành, nên tránh xa hồng trần, cắt đứt phàm niệm, hà tất phải dây dưa cùng với những quốc gia vương triều này." Đạo nhân mặc áo bào vàng nói.
"Sư huynh nói có đạo lý đấy, sao không đến tranh luận với điện chủ điện Bát Phương một phen?" Nữ đạo nhân đội mũ quan đỏ hỏi.
Điện Bát Phương trong núi Thiên Đô là chuyên ti quản lý hết thảy tục vật và đối ngoại. Mà chuyện hợp tác với nước Đại Chu chủ yếu là do điện chủ điện Bát Phương dốc sức thúc đẩy. Điểm này cả hai người bọn họ đều biết rõ ràng.
Chẳng qua trước mặt người ngoài, hai người chỉ nói một câu, không nói nhiều lời nữa.
Nữ đạo nhân đội mũ quan đỏ nói: "Vậy ta đi qua đó một chuyến vậy. Lúc Triệu Phụ Vân ở hạ viện tu hành coi như cũng cần cù, đã có khó khăn, làm trưởng bối đương nhiên sẽ trợ giúp một tay."
Nàng nói xong bèn đứng dậy cáo từ đạo nhân mặc áo bào màu vàng. Người kia chỉ phất tay áo, dường như bản thân ông ta không có ý định đi.
Trang Tâm Nghiên đi theo nữ đạo nhân đội mũ đỏ tới cửa động, chỉ thấy người kia phồng miệng phun ra một hơi, ngụm khí kia cuồn cuộn giữa không trung rồi nhanh chóng biến lớn. Chỉ chốc lát đã biến thành một đám mây dày đặc.
Như giẫm trong nước, lại như giẫm trên bông.
Hơn nữa đám mây này không chỉ ở dưới châ mà lập tức bao phủ lấy cả người hai nàng.
Đạp mây mù bay đi trong hư không, như thể mây mù mượn thế gió mà bay, lại như thể mây mù xé gió bay đi.
Trong lòng Trang Tâm Nghiên thầm hâm mộ.
Đây quả là tu sĩ Huyền Môn đại phái, đạp bước cưỡi mây lướt gió mà đi, như thể tiên nhân vậy.
....
Cửa viện của Triệu Phụ Vân đóng chặt. Từ lúc Trang Tâm Nghiên rời đi thì hắn đã cảm thấy được âm khí nặng nề như sáp nhập vào trong ánh trăng, rơi vãi vào trong viện tử như muốn thổi tắt hết ngọn đèn trong viện này đi.
Vì vậy, hắn câu thông Xích Quân, hỏa diễm phập phồng, rõ ràng không gió nhưng lại không ngừng lay động.
Hắn đi tới cửa, ánh lửa sau lưng bắt đầu bắt đầu sáng ngời. Tượng thần Xích Quân như ẩn như hiện ánh sáng màu vàng kim.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời. Chẳng biết lúc nào, trăng đã bị mây mù che phủ.
Mà từng đám mây cực thấp ép xuống kia, là từng con quỷ kết lại cùng nhau mà thành.
Triệu Phụ Vân đứng đó, mơ hồ thấy được bên trong còn có một cây cờ đen lớn.
Lúc này bên ngoài cửa viện tử đang có vài người đứng cùng một chỗ, sắc mặt không quá tốt. Bởi cả bọn đã nhìn thấy một con hắc ưng chở một con mèo rời đi.
Kỳ thật trong lòng bọn họ đều đã có quyết định rồi. Bởi bọn họ biết đêm hôm đó còn có người khác đến nơi đó.
Hơn nữa tuy rằng đám người thổ phu tử đều thua chạy nhưng bọn họ đều có tuyệt kỹ bàng thân, lại có chuẩn bị kỹ lương nên chỉ lưu được hai người ở lại, những người khác đều đã trốn thoát.
Kỳ thật không chỉ có Hàn tiểu nương tử đuổi theo mà còn những người khác nữa, nhưng mọi người không ôm hi vọng ở những người khác. Bởi hắc ưng bay cao và nhanh, những người khác căn bản là không thể đuổi kịp.
Tiểu nương tử đã trở về, thấy mọi người nhìn mình bèn chủ động nói: "Con mèo kia trốn mất rồi, bị hắc ưng cản chân một lúc thì đã không tìm thấy tung tích mèo trắng đâu nữa."
Những người khác không nói thêm gì, cả đám đều im lặng đứng trong ngõ nhỏ.
"Mọi người nói xem, làm sao đây?" Người nói là Lê Hắc Bì. Lúc này trong ngõ có chừng hơn mười người.
Có bậc lão thành, cũng có bậc trẻ tuổi. Người lão thành đứng bên trong, người trẻ tuổi đại diện cho lão nhân trong nhà mình thì đứng ở vòng ngoài.
"Ta đã nói khó mà giấu giếm được, chỉ giết một mình Trang Hiền Ca căn bản cũng không đủ." Lê Hắc Bì bực bội nói.
Dưới chân của gã là một con khỉ lông xám đang ngẩng đầu nhìn mọi người.
Âm Vô Thọ thở dài một tiếng nói: "Nếu như người núi Thiên Đô đến, chúng ta căn bản không ngăn cản được. Dù trong viện kia có một mình hắn, chúng ta có thể xông vào giết người được, nhưng chúng ta dám giết sao? Các ngươi dám sao?"
Thoáng chốc cả đám người nơi này đều trầm mặc lại.
"Nhưng mà chúng ta đào bới lâu như vậy, bọn họ vừa đến đã đòi cướp đi sao?" Lúc này có một người trẻ tuổi không phục nói.
"Cho nên chúng ta mới một mực không để cho người ngoài phát hiện." Âm Vô Thọ nhìn tên tiểu bối. Gã biết đám trẻ tuổi đồng lứa như y chưa thấy qua thế giới bên ngoài Vụ Trạch, sẽ không hiểu môn phái như núi Thiên Đô như thế nào.
"Cứ bỏ qua như vậy sao?" Hàn tiểu nương tử cầm giỏ trùng nói.
"Chỉ có một cách." Âm Vô Thọ nói.
"Cách gì?" Lê Hắc Bì hỏi.
"Đi tìm một ngươi không sợ núi Thiên Đô có lẽ còn có chỗ cứu vãn được." Âm Vô Thọ đáp.
"Tìm ai?" Lê Hắc Bì hỏi.
"Tốt nhất bây giờ chính là phủ quân hiện tại của chúng ta. Nếu hắn nguyện ý. Dù sao thì phủ Nam Lăng này là địa bàn của hắn, đệ tử hắn có hơn chục người, giao thiệp rộng rãi, không sợ núi Thiên Đô." Âm Vô Thọ nói.
"Đã như vậy, chúng ta quyết định thế đi. Lê mắt to, bà ngươi có ý tứ gì không?" Âm Vô Thọ hỏi.
Lê mắt to là chỉ Lê Dũng, đương nhiên Âm Vô Thọ sẽ không gọi y là Xà ca, mà chỉ có những ngươi như gã mới dám gọi y là mắt to.
"Bà nội ta đã nói, dựa theo Âm lão làm chủ." Lê Dũng đáp.
Tuy nói Âm Vô Thọ không phải có tu vi cao nhất huyện Vụ Trạch nhưng cũng tính là thuộc tốp đầu.
Mấy ngày nay, những người tu hành chủ chốt trong huyện Vụ Trạch bọn họ đã thương lượng qua, tất cả đều cảm thấy khó xử.
Buông bỏ thì không cam, mà đã để lộ phong thanh thế này, có lẽ đã bị Triệu Phụ Vân đến từ núi Thiên Đô biết được, nếu núi Thiên Đô mà tới thì bọn họ cảm thấy không thể ngăn cản được.
Cho nên mới muốn thỉnh một người khác tới cản người núi Thiên Đô lại, bọn họ đi sau húp chút nước, xem như lựa chọn tốt nhất.
"Mắt to, ngươi đi qua nói cho bà Xà một tiếng, nhờ bà ta đến chỗ Ngô phủ quân một chuyến." Âm Vô Thọ nói.
Lê Dũng đáp lời, quay người rời đi.
Nhưng mà không bao lâu, chợt có một giọng nói vang lên: "Các ngươi thật sự bị dọa mất mật rồi à? Núi Thiên Đô thì thế nào?"
Mọi người nhìn lại, người đến đúng là Ma Tằm Sư đã bặt tin tức một thời gian, Ma Ngũ Lang.
Lúc này Ma Ngũ Lang đã không còn vẻ bị thương tổn, chưa đến gần nhưng mọi người đều cảm nhận được một cỗ hung ý từ cái hộp sau lưng ông ta phát ra như thể muốn nhiếp hồn người.
Sắc mặt mọi người đều biến hóa.