Dịch: Hoangtruc
***
Bên trong lòng núi tối tăm, có một con đường quanh co dẫn xuống bên dưới, một đoàn người đi xuống.
Trong đó có một người trẻ tuổi tay cầm một ngọn đèn, tản ra một quầng sáng màu vàng, một con chim lửa bay lởn vởn trên đầu bọn họ, hòa cùng ngọn đèn kia hình thành nên một loại phối hợp huyền diệu.
Tuân Lan Nhân dạy pháp ngay trước mặt mọi người, chỉ là trước lúc dạy căn bản cũng không nói là mình đang dạy pháp, chỉ thi triển mấy lần sau đã hỏi "Học xong chưa?" thì ai có thể học được?
Vậy mà thật có người đã học xong.
Chẳng lẽ đây là thiên phú của đệ tử núi Thiên Đô, chẳng lẽ đây là cách dạy học đệ tử núi Thiên Đô?
Dù là bà Xà cùng bà Vưu Thấp lớn tuổi, hay trẻ tuổi hơn ở đằng sau là Lê Dũng cùng Trang Tâm Nghiên cũng đều cảm thấy mờ mịt, ý nghĩ đầu tiên là không phải các ngươi đang đùa giỡn đấy chứ?
Sở dĩ bọn hắn căn bản không hiểu được không phải là vì ngộ tính của bọn họ, mà một nguyên nhân chính của vấn đề này là bọn họ không trải qua hơn mười năm tu hành bên trong núi Thiên Đô.
Bọn hắn căn bản cũng không hiểu rõ về rất nhiều tri thức pháp thuật cơ sở. Mười năm này chính là thời gian để bọn họ xây dựng tri thức lý luận tu hành cùng lý luận pháp thuật.
Ví dụ như pháp chú.
Bên trong núi Thiên Đô, câu đầu tiên nói về pháp chú, đó chính là: "Chú biểu đạt ý, mà cách thức thì vô định."
Trong đó đại khái pháp chú được chia làm hai loại, một loại là nhân gian chú, còn một loại nữa là thú ngữ chú.
Nhân gian chú được xưng là Tự chú, thông thường thì mỗi từ đều chứa ý nghĩa, mọi người thường thích dùng từ ngữ phù hợp nhất với ý cảnh đó mà biểu đạt ý.
Cho nên trong núi Thiên Đô có thể gặp rất nhiều sách về pháp chú, ví dụ như Cửu Tự chân ngôn, Nhất Tự quyết, Hanh Cáp pháp chú (chú ngâm xướng), Thiên Lôi chú, Hỏa Bộ chân ngôn, Nhân Gian Chú Ngôn tổng lục (ghi chép tổng hợp về chú ngôn trong nhân gian)...
Có một số người thấy pháp chú chính là pháp thuật dễ học nhất thiên hạ, nhưng cũng có một số người thấy pháp chú chính là một loại pháp thuật không có hình thái nào, chỉ toàn dựa vào ý tứ của mình biểu đạt ra, rất khó nắm bắt.
Triệu Phụ Vân tu thành Tự chú "Đốt", chú niệm vừa ra tức thì sẽ sinh sôi ngọn lửa bốc cháy.
Nhưng là chỉ sau khi hắn tới nơi đây, bày đạo tràng rồi, cảm nhận được thần hỏa cùng nhân gian hỏa kết hợp lại thành loại ý cuốn nhiễu đốt cháy kia thì mới có thể khiến một luồng pháp niệm cắm sâu trong lòng. Đo đó, khi hắn thi chú mới có điểm tựa để mà phát ra.
Nếu không cũng chỉ là miệng phun âm trống, xướng niệm nhàn ca bình thường mà thôi.
Cho nên phải có điểm tựa, từ đó mới có thể cảm nhận được hình thái.
Lúc Triệu Phụ Vân ở trong núi, có đọc qua không ít tâm đắc tu hành pháp chú của không ít người, chỉ là toàn xem trên sách vở với đủ các phương thức khác nhau, càng nhìn nhiều lại càng thấy loạn.
Mà bây giờ Tuân Lan Nhân liên tục thi triển mấy lần pháp chú chữ Diệt trước mặt hắn, hơn nữa còn vào lúc hắn vừa có được tâm đắc ở pháp chú chữ Đốt, cho nên như lúc này hắn mới có cảm giác như tách xé trời mây thấy được ánh sáng.
Hắn hiểu ra, người mới học ban đầu nhất định phải khiến pháp niệm dựa vào một loại "hình thái" nào đó, mới có thể chính thức thi triển ra được.
Quả cầu lửa đột nhiên nổ tung, tia sáng chói mắt vung vãi ra lập tức xua tán hắc ám, như thế cũng có thể gọi là tiêu diệt hắc ám. Cái này cũng là một loại "hình thái".
"Vậy tiếp theo ngươi tới thi pháp diệt tà." Tuân Lan Nhân nói.
"Được." Triệu Phụ Vân đáp lời, lại không tỏ vẻ khó xử gì cả.
Đám người đi theo sau chỉ yên lặng không nói ra lời, không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không biết lúc này nên nói gì cho phải.
Chẳng qua sau hơn mười bậc thang nữa, bọn họ lại nhìn thấy một cánh cửa. Cửa kia đang mở toang.
Triệu Phụ Vân không cảm nhận được bên trong cụ thể có gì, cũng không dám tùy tiện tới gần.
Tu hành hơn mười năm trên núi Thiên Đô không đơn giản chỉ là tu pháp, mà còn được đạo sư nói cho ngươi biết thế nào là cận chiến pháp, thế nào là viễn chiến pháp, tình huống nào thì cần đặc biệt cẩn thận.
Như loại phòng ốc không biết rõ này, là tuyệt đối không thể đơn giản tiến gần.
Tuân Lan Nhân đứng lại, tất cả mọi người cũng đứng lại. Triệu Phụ Vân lại bước một bước về phía trước, đứng trên bậc thang, hiện đang đứng ở một mé bên cánh cửa chứ không thực sự đứng trực diện với cửa.
Tay trái hắn cầm đèn, nâng trước ngực, ngưng thần tĩnh ý, liễm khí thúc niệm. Tay phải khép làm kiếm chỉ khẽ cong, đột nhiên kẹp lấy ngọn lửa trên ngọn đèn, như kẹp lấy một đóa hoa nhỏ vô hình ở bên trong ngọn đèn kia.
Chỉ thấy tay hắn thò qua, kẹp lấy, thu lại thì giữa ngón trỏ và ngón tay giữa đã có thêm một đốm sáng màu đỏ vàng, nhanh chóng vung ném ra.
Thủ pháp ấy không khỏi khiến hàng mày Tuân Lan Nhân giật một cái.
Điểm sáng đỏ vàng kia nhỏ hơn quả cầu lửa mà Tuân Lan Nhân ném ra không ít.
Ngoại nhân có lẽ không biết, đốm lửa lớn hay nhỏ lại không có liên quan gì tới uy lực lớn hay nhỏ hết.
Đốm lửa kia vòng qua, kéo lê một đường vòng cung, như một con trùng nhỏ màu đỏ vàng bay vào.
Pháp lực của hắn cuộn vào cùng ngọn lửa, cột chặt lấy ngọn lửa, không chế đốm lửa này bay múa.
Trong nháy mắt bay vào đó, hắn đã cảm nhận được được một luồng khí tức âm tà cường liệt như thể tiến vào trong nước, âm lãnh đến mức sắp dìm ngập điểm pháp niệm kia của hắn.
Lúc này hắn biết hết thảy đều không đơn giản như mình tưởng tượng. Nếu hắn đột nhiên buông pháp niệm ra, ngọn lửa sẽ lập tức tắt đi, tựa như một cây diêm rơi xuống nước sẽ không còn bất cứ động tĩnh gì nữa. Vì vậy hắn lợi dụng cách thức nổ tung pháp niệm để mà tán ánh lửa ra, đồng thời trong lồng ngực hắn phát ra tiếng chú âm: "Diệt!"
Sau khi tụ ra được pháp lực, ngoại trừ bện pháp lực bình thường rồi sử dụng pháp lực đó ngưng luyện sinh ra huyền quang thì vẫn còn nhiều kỹ xảo khác, như trói chặt ở bên trong, cũng liên quan tới tài nghệ tu hành Nhiếp Niệm Cầm Nã lúc trước.
Đồng thời còn có thể nổ tung ra bên ngoài, cũng liên quan tới tài nghệ tu hành Pháp Lực Hồng Lưu.
Nhưng mà mọi người không nhìn thấy lửa cháy mãnh liệt, mà chỉ thấy một đốm lửa lóe lên rồi tắt mất.
"A!" Tuân Lan Nhân khẽ cười một tiếng, nói: "Truy cầu thủ pháp đẹp mắt cũng không khiến cho pháp thuật của ngươi cường đại hơn."
Mà trong bóng tối như có thứ gì đó bị kinh động, xuất hiện âm thanh sột sột soạt soạt. Lại nói, bọn họ còn nghe tiếng ha ha ha như có người đang cười, hoặc như có tiếng hàm răng run rẩy va đập vào nhau.
Đúng lúc này, trong bóng tối có thứ gì đó đang lò dò đi ra khỏi cánh cửa.
Thấy một màn này, trong lòng Triệu Phụ Vân cả kinh lên. Kẻ kia như thể đang bò trên mặt đất, đầu nó toàn là vảy, ngũ quan không giống ngũ quan của người, quái dị mà bằng phẳng, không như của người mà như của một con rắn.
Hai tay của nó chống xuống mặt đất, móng vuốt như thằn lằn. Trên lưng cũng đầy vẩy, thân thể phía sau vẫn còn bên kia cánh cửa. Nó thò đầu cùng tay ra, nhìn qua bọn họ.
Một luồng khí tức hung sát tà ác nồng nặc đập vào mặt. Nếu so sánh cái hung sát tà ác này với ngọn lửa mà nói thì như thể hắn đang đứng trước một cái bếp lò cực lớn. Ngọn lửa trên ngọn đèn trong tay hắn nhanh chóng ảm đạm xuống. Hắn nhanh chóng giữ chặt ý chí, quan tưởng Xích Viêm Thần Quân chống cự lấy luồng hung sát tà ác vọt tới này.
"Buồn nôn!" Tuân Lan Nhân thò tay vào trong tay áo vung lên, chẳng biết trong tay nàng đã có thêm một lá cờ nhỏ từ lúc nào. Cán cờ dài bằng cánh tay, toàn thân đen tuyền, trong màu đen tuyền còn có lấp lóe điểm điểm tinh quang. Mặt cờ hình tam giác, nền đen, trong đó có một đạo phù văn phức tạp mà huyền ảo màu xanh tím, vô cùng thần bí.
Đây chính là pháp bảo Huyền Nguyên Nhiếp Thủy kỳ mà nàng dốc toàn bộ của cải của mình mới luyện chế thành. Chỉ thấy bảo kỳ trong tay nàng vung lên, Triệu Phụ Vân cảm thấy hư không hư thể đang di động.
Sau đó, hắn nhìn thấy người rắn kia nhanh chóng khô quắt lại. Hơi nước trên người nó như bị một lực lượng nào đó hút ra, nhanh chóng tụ lại trên mặt cờ khiến lá cờ như thể bị một tầng sương mù bao phủ.
Ánh mắt Triệu Phụ Vân rơi vào lá cờ thần bí kia, chỉ cảm thấy pháp kỳ này cường đại kinh người. Mới vừa rồi người rắn nhô đầu ra kia có khí tức cường đại, hung tà như lửa nóng vô cùng đáng sợ, thế nhưng lại không có chút phản kháng nào trước lá cờ thần bí kia.
"Trong truyền thuyết tọa hạ của Bàn Vương có yêu cổ là nô bộc, chẳng lẽ chính là người rắn này?" Bà Xà kinh ngạc nói.
"Chẳng qua chỉ là một đạo Binh chi pháp thô thiển mà thôi." Tuân Lan Nhân nói ra.
Đoàn người lại lần nữa đi xuống dưới, mỗi lần qua một cánh cửa thì đều dừng lại, để cho Triệu Phụ Vân thi pháp.
Lần trước Triệu Phụ Vân thi pháp hiển nhiên là không hợp lệ, nhưng hắn biết lý luận của mình không sai, chẳng qua tay, mắt, tâm, miệng vẫn chưa đồng bộ kịp với nhau mà thôi.
Hiển nhiên Tuân Lan Nhân cũng nhìn ra, nên lần thứ hai Triệu Phụ Vân đã làm tốt hơn nhiều, khiến ngọn lửa có thể nổ tung trong đêm. Nhưng mà pháp chú chữ Diệt lại vẫn chưa được đồng bộ. Cho nên Hỏa chú của hắn cũng không mang đủ uy lực tương ứng, chỉ tương đương với một đốm sáng lóe lên trong bóng tối mà thôi.
Trong một chớp mắt, trong bóng tối tuôn ra một đống con trùng. Trùng kia màu đen, chúng giương cánh bay ra, còn có thể nhìn thấy ria mép hai bên của chúng như cái kéo.
Một đợt khí tức hung lệ vọt lên.
Nhưng mà một con sóng vô hình xoáy lên, tất cả những con trùng kia đều bị cuốn lấy, dồn thành một cục đẩy lùi vào trong bóng tối, không còn thấy động tĩnh gì nữa.
Triệu Phụ Vân chỉ liếc nhìn qua. Dù con trùng kia hung lệ cỡ nào mà nguyên tinh bị nhiếp đi, thân thể khô quắt thì chỉ có chết mà thôi.
Tiếp tục đi xuống dưới, lần thi pháp thứ ba đã ra hình ra dáng rồi. Ngọn lửa nở rộ, ánh sáng xua tan đi hắc ám, chỉ là khi Tự chú Diệt vang lên, uy lực vẫn chưa đủ. Tuy rằng uy lực chưa đủ nhưng mà coi như đã nắm vững, xem như đã nhập môn.
Sau lần đó, hắn lại thi pháp hai lần, càng thêm hợp chuẩn. Vì vậy hắn lần lượt thi pháp, cũng chầm chậm củng cố pháp thuật này.
Pháp thuật Tự chú Đốt trong lòng hắn được phân riêng thành hai thuật ” Hỏa Phần chú" và "Hỏa Diệt chú".
Lấy phương vị làm cơ sở mà đốt cháy vạn đường, dùng lửa làm cơ sở mà diệt hết thảy hắc ám, đây là Ngự Hỏa thuật kết hợp với pháp chú.
Mấy người đi theo phía sau đã hoàn toàn hiểu rõ, đây là thụ pháp trực tiếp. Loại thụ pháp này đang diễn ra ngay trước mặt bọn họ thế nhưng mà bọn họ nghe vào lại như lọt trong sương mù.
Đột nhiên phía trước xuất hiện một bóng người. Chim lửa bay qua, chỉ thấy một người ngơ ngẩn đứng đó. Sau khi người này bị chim lửa làm kinh động bèn vọt về phía ngọn lửa. Chim lửa bay vọt lên trên cao, để lại một đốm lửa tà tà bay trên người gã.
"Đốt!"
Ngọn lửa tiến gần người nọ rồi bốc cháy, chợt có một cái bóng vọt ra, chui vào trong hắc ám bên dưới, đảo mắt đã biến mất rồi.
Đây là âm tà phụ thân đoạt xá, chỉ là chuyện rất bình thường nên mọi người cũng không cảm thấy bất ngờ.
Người kia nếu không có gì ngoài ý thì cũng là người đã từng tiến vào lúc trước.
Chẳng biết lúc nào đã có sương mù nổi lên, chim lửa bay vào trong đó, Triệu Phụ Vân lại có cảm giác như không gian bị hỗn loạn. Bản thân cảm ứng một điểm ý niệm hắn ký thác trong đó, như là đột nhiên xuất hiện ở trên không.
"Bên trong có mê trận, điên đảo phương vị." Triệu Phụ Vân nói ra.
"Ngươi biết phá trận sao?" Tuân Lan Nhân hỏi.
"Tuy là đệ tử biết một ít pháp môn phá trận nhưng trên tay không có vật phẩm phá trận tương ứng. Hơn nữa mê trận ở nơi này e là đệ tử khó mà kham nổi." Triệu Phụ Vân nói ra.
"Vậy ngươi nói một chút, mê trận có bao nhiêu loại?" Tuân Lan Nhân hỏi.
"Mê trận thông thường đều là mê loạn ánh mắt thức niệm của người khác, kết hợp với huyễn thuật, làm loạn đường lối, vây khốn người khác. Nhưng nếu có người nhớ được phương hướng, không bị huyễn thuật mê hoặc thì có thể tìm được chính xác đường đi, đó cũng chính là cách phá."
"Mê trận cường đại hơn có thể làm điên đảo phương vị thời không chỉ trong một tấc vuông, khiến người ta lâm vào trong đó, vĩnh viễn không thoát khỏi được." Triệu Phụ Vân đáp.
"Vậy làm sao phá?" Tuân Lan Nhân vốn là dạy trận pháp, cho nên lúc này hỏi đến, hắn cần nghiêm túc trả lời.
"Nếu là loại bình thường, chỉ cần khiến bản thân không bị ảnh hưởng, gặp huyễn phá huyễn. Còn nếu là loại pháp trận có thể điên đảo thời không thì chỉ cần dùng chí bảo thời không cố định, hoặc bản thân tu hành cao thâm, tự thân cố định như sơn thần trấn ngục, thời không bất động, như vậy có thể phá được hết thảy mê trận."
"Học bài kỹ đấy, vậy ngươi có khả năng phá trận này?" Tuân Lan Nhân hỏi.
"Đệ tử không biết." Triệu Phụ Vân đáp. Hắn thật không biết, hơn nữa chỉ vẻn vẹn phá trận không là không đủ. Vạn nhất trong trận còn ẩn giấu thứ gì lợi hại nữa thì lại phiền toái cực lớn.
"Ngươi cảm thấy mê trận nơi này là loại mê trận thứ nhất hay là loại mê trận thứ hai?" Tuân Lan Nhân hỏi.
"Hẳn là loại thứ nhất." Triệu Phụ Vân không cảm thấy chủ nhân nơi này có thể bố trí được loại đại trận điên đảo thời không.
"Được, vậy ngươi đi trước phá trận." Tuân Lan Nhân nói.
Bà Xà cùng bà Vưu Thấp phía sau cẩn thận mở miệng hỏi, có cần dùng âm linh hoặc cổ xà dò đường không, Tuân Lan Nhân lại nói không cần.
Triệu Phụ Vân lại không có sợ hãi nhiều. Hắn biết Tuân Lan Nhân ở phía sau mình, dù mình có đi trước phá trận thì cũng chỉ như kiểm tra khóa học mà thôi. Cũng giống như diễn luyện pháp chú Hỏa diệt lúc trước, thứ gì hắn không giết được thì đều bị Tuân Lan Nhân giết chết.
Hắn đi vào trong sương mù, ý thức của hắn như bị đụng phải thứ gì đó, nhưng cảm giác kia lại lập tức biến mất.
Hắn tinh tế cảm ứng lại không phát hiện được gì. Hơn nữa kỳ thật con chim lửa lúc nãy vừa tiến vào đã bị diệt tắt, cảm giác con chim lửa vẫn còn chẳng qua là ảo giác của hắn mà thôi.
Triệu Phụ Vân biết rõ dù bố trí trận nào thì cũng cần có trận khí tương ứng. Ví dụ như hắn bố trí Xích Viêm Thất Tinh đăng trận thì chủ trận cơ sở là tượng thần Xích Viêm Thần Quân chắc chắn phải có ở trong đó.
Hắn bảo vệ chặt ý thức của bản thân trước, cầm đèn đi chầm chậm. Trong sương mù, ngọn đèn tản ra một vòng sáng mông lung.
Đường vẫn chỉ là hướng lên trên và hướng xuống dưới, không có gì thay đổi, nhưng càng như vậy Triệu Phụ Vân lại càng cảm thấy có vấn đề.
Hắn đưa tay chạm đến vách đá, vách đá hơi ẩm ướt.
Nên đi theo sương mù này, lờ mờ nhìn đường mà đi, hay là dừng lại?
Đáp án đương nhiên là dừng lại.
Đạo sư Tuân Lan Nhân lúc trên núi Thiên Đô có nói, nếu vào trận, không rõ phương vị, không biết con đường phía trước thật hay giả thì tốt nhất nên ngừng chân bất động. Trước tiên là tập trung vào bản thân, phải khiến thần niệm rõ ràng, nhìn rõ đường rồi mới có thể quyết định bước đi tiếp.
Hắn nhắm mắt lại, quan tưởng Xích Viêm Thần Quân, ý thủ trong lòng, gạt hết thảy tạp niệm ban đầu ra ngoài, thỉnh Xích Quân trú thân. Trong tích tắc, trên người của hắn nổi lên nhàn nhạt thần uy, có một loại uy nghiêm không thể xâm phạm vào.
Hắn chậm rãi mở to mắt. Trong con mắt của hắn hiện ra tia sáng ngọn lửa, mắt nhìn qua, lại khiến lòng hắn trở nên kinh hoàng.