Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ Đại

Chương 25



"Quan gia, lương thực nhà ta đều đã nộp thuế hết, chỉ còn một chút để cả nhà già trẻ sống sót, quan gia ngài đại nhân đại nghĩa, lưu lại cho chúng ta một chút có được không." Lý Đại Thành thấp giọng nài nỉ.

Quan binh đẩy Lý Đại Thành ra, Lý Đại Thành thuận thế ngã xuống đất, "khụ khụ", phun ra một ngụm máu.

Ngư Nương trốn ở phía sau, trong viện bị đuốc chiếu rọi sáng như ban ngày, nương theo khe hở, nàng chỉ cảm thấy sắc mặt gia gia nàng biến thành màu vàng ố, tim nàng lên nhảy một cái, dùng sức đẩy Lưu thị ra, nhanh chóng chạy về phía Lý Đại Thành.

Trần thị kinh hô: "Ngư Nương, mau trở về!"

Ngư Nương nhào tới trên người Lý Đại Thành, chôn ở trên người ông gào khóc: "Hu hu hu gia gia, gia gia đừng chết. Lúc trước cha nói bệnh lao của gia gia trị không nổi, là thật sao, hu hu hu gia gia ngươi đừng dọa cháu.”

Lý Đại Thành sửng sốt trong chớp mắt, ôm Ngư Nương, lại khổ sở ho vài cái: "Ngư Nương đừng khóc, gia gia không phải vẫn còn sống đây sao?”

Một binh lính phía sau nghe được lời Ngư Nương nói, lui về phía sau vài bước, cách bọn họ rất xa.

Quan binh cầm đầu nhíu mày, Lý Đại Thành vừa cao vừa gầy, thân hình chẳng có chút thịt nào, nhìn bộ dáng cũng giống như bệnh tật đầy mình.

Hắn bỗng thấp giọng quát lớn: "Còn đứng đó sửng sốt làm gì, đều đi tìm lương thực cho ta.”



Quan binh tránh Lý Đại Thành và Ngư Nương đang nằm sấp trên người ông khóc lóc, bắt đầu lục lọi tìm đồ.

Quan binh tiến vào chính phòng, Lưu thị cầm đao gắt gao bảo vệ phía sau.

"Ai ôi, lương thực của ta, các ngươi đừng lục, đúng là muốn mạng của chúng ta mà!" Lưu thị gào khóc, tiếng khóc cao thấu trời xanh.

Vương thị, Trần thị và Cố thị cũng đều thấp giọng khóc.

Nhị Ngưu ngẩng đầu muốn nhìn về phía trước, Vương thị hung hăng véo nó, nó bĩu môi, gào khóc lên: "Cha, sao cha không trở về? Lương thực của gia đình ta sắp bị cướp hết rồi!"

Nhị Nha cùng Tam Ngưu còn nhỏ, bị Vương thị và Trần thị ôm vào trong ngực, thấp giọng khóc nức nở: "Nương, đừng để cho bọn họ cướp lương thực đi, Nhị Nha còn ăn không đủ no.”

Thấy gà bị bắt đi, Nhị Nha khóc càng đau lòng hơn.

Quan binh đá lật bàn, mở tủ ra, ngoảnh đi ngoảnh lại, nhìn thấy Đại Ngư nằm trên giường: "Ôi, ở đây còn có một tiểu tử này!"