Ngư Nương rót hơn phân nửa chén nước, lại thêm chút nước ánh trăng. Như thế sẽ giúp khôi phục lại năng lượng nhưng hiệu quả không quá rõ ràng.
Trong y quán, Lý Bá Sơn đang kể cho Lý Đại Thành nghe chuyện bọn họ gặp phải trong gian miếu rách đêm qua.
Nghe xong lời ông ấy nói, Lý Đại Thành lâm vào trầm tư.
"Con nói, lần này chiêu binh chỉ là đợt người đầu tiên, phía sau ít nhất còn có hai nhóm muốn tới huyện Bình Trữ chúng ta nữa?"
Lý Trọng Hải nói: "Cha, Triệu tướng quân này con biết, quân đội của hắn đóng quân ở phía tây quận Bộc Dương, cách Bình Trữ chúng ta chỉ có hai ba trăm dặm, nếu như cưỡi mã tăng tốc, mười hai mươi ngày là có thể đến nơi.”
Lý Đại Thành lẩm bẩm nói: "Thế thì quá nhanh rồi.”
Lý Thúc Hà nói: "Cha, không bằng chúng ta chạy đi, nếu đợi đến khi Triệu tướng quân Tạ tướng quân đến, hết thảy đều xong đời.”
Lý Bá Sơn quát lớn ông ấy: "Nói linh tinh cái gì vậy, chạy đi đâu?”
Lý Đại Thành vuốt râu: "Các con để cho ta suy nghĩ một chút.”
"Lạch cạch..”
"Ông nội, bà nội bảo cháu đưa cho ông ít nước uống."
Ngư nương đem chén trà trên bàn đặt phẳng, trong mỗi chén đều đổ đầy nước, bưng tới một chén nước vừa vặn uống hết.
Lý Thúc Hà cầm lấy một ly nước, một hơi uống xong, khen ngợi: "Nước này thật đúng là giải khát.”
Lý Bá Sơn cũng bưng một ly nước uống một ngụm, gật gật đầu: "Quả nhiên là như thế, vẫn là nước trong nhà mát nhất.”
Lý Đại Thành nội tâm đang không ngừng cân nhắc, tính toán rốt cuộc là rời khỏi Hạ Hà trấn hay là ở lại, nhìn thấy Ngư Nương, ông nghĩ đến sư thông minh của cháu gái nhỏ, nổi hứng thuận miệng hỏi một câu: "Ngư Nương, nếu như phải rời khỏi Hạ Hà trấn, cháu có nguyện ý hay không? ”
Ngư Nương không nghĩ tới Lý Đại Thành sẽ hỏi nàng vấn đề này, trong lòng nàng bắt đầu tự hỏi, nếu đã hỏi vấn đề này, chứng tỏ trong lòng Lý Đại Thành đã có suy nghĩ tới việc rời đi.
Nàng không biết câu trả lời của nàng sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng như thế nào, nhưng nghĩ đến việc ở lại Hạ Hà trấn, trong lòng nàng sẽ bất an, mà mỗi lần bất an của nàng cuối cùng cũng sẽ có chuyện không tốt xảy ra.
Ngư Nương châm chước nói: "Ông nội, cháu cũng không biết, lúc cháu và Nhị Ngưu đi đến mương nước trong trấn chơi, nhìn thấy nạn nhân bên ngoài càng ngày càng nhiều .